Maha bị Trần Phàm xách lên như xách gà con, lại lạ lùng không hề phản kháng, đã khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo trước kia.
Nghe được lời nói của Maha, ánh mắt Trần Phàm hơi nheo lại, thoáng trầm ngâm, sau đó dùng một tay ném Maha ra ngoài, cảm giác như tuyệt không sợ hãi bị Maha bỏ trốn.
Maha thoát khỏi sự trói buộc của Trần Phàm, thân hình uốn éo, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, không hề phát ra chút tiếng vang.
- Đồ Tể, tao không thể không thừa nhận, mày quả thật rất mạnh.
Sau khi hắn hạ xuống, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Trần Phàm, ánh mắt kia chỉ hận không thể đem Trần Phàm bầm thây vạn đoạn, thanh âm khàn khàn khiến lòng người rét lạnh.
- Hô!
Vừa nói xong, Maha không đợi Trần Phàm đáp lời, tay trái theo hình chưởng trạng, đột nhiên chém ra, vỗ lên lồng ngực của mình.
- Ba!
Nương theo một tiếng trầm đục, cả người Maha kịch liệt chấn động, theo sau cả người giống như bị điện giật, run rẩy lên kịch liệt, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo lại, diễn cảm thống khổ tới cực điểm.
Thấy một màn như vậy, trên mặt Trần Phàm không hề lộ ra chút biểu tình kinh ngạc, giống như hắn đã sớm đoán được điều này, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Maha.
- Hô! Hô!
Vài giây sau, trong ánh nhìn chăm chú của Trần Phàm, Maha nhắm lại hai mắt, bắt đầu thở lên dồn dập, mỗi một lần hô hấp, thân thể cũng trướng lên, giống nhưu Âu Dương Phong đang sử dụng Cáp Mô Công trong phim Xạ Điêu Anh Hùng Truyện.
- Ngao!
Theo sau...Maha đột nhiên mở hai mắt, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào, thanh âm như sấm rền, thật lâu không tiêu tan.
Sau tiếng rít gào, khí thế cả người Maha đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trên mặt không còn tìm được chút sợ hãi, chỉ còn lại một mảnh tro tàn, nguyên bản đôi mắt đỏ bừng cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng, ánh mắt hờ hững khiến người ta không rét mà run.
- Ha ha...ha ha! Thành công! Tao thành công!" Nhìn nhìn, Maha đột nhiên phá lên cười:
- Đồ Tể, tao không thể không cảm tạ mày, nếu như không có mày, tao sẽ không lấy đủ dũng khí hoàn toàn thúc giục dược lực của gien số 1!
Nhận thấy được khí thế khủng bố bộc phát ra trên người Maha, khóe miệng Trần Phàm nổi lên một nụ cười lạnh như băng:
- Tao biết mày chưa hoàn toàn thúc giục dược lực của gien số 1, mày chỉ tiêm gien số 1 vào trong lồng ngực, mỗi ngày tiêu hóa một chút.
- Làm sao mày lại biết?
Đồng tử Maha đột nhiên thu nhỏ lại.
Trần Phàm dùng một loại ánh mắt như nhìn con khỉ biểu diễn nhìn Maha:
- Người rót vào gien số 1, không còn cảm xúc sợ hãi, vừa rồi rõ ràng mày đã thập phần sợ hãi. Mặt khác, nếu tao đoán đúng, không riêng gì mày, một số người khác trong Thần Bảng cũng thông qua phương thức này của mày tiêm vào gien số 1 đi?
Nghe được Trần Phàm nói như thế, trên mặt Maha tràn ngập cảm xúc kinh ngạc, hiển nhiên hắn thật không ngờ Trần Phàm lại đoán được nhiều như vậy.
Bởi vì theo hắn biết, không riêng gì hắn, Dixi, Sark, thậm chí là Nhẫn, đều chọn dùng phương thức này như hắn.
Ngay khi maha còn đang kinh ngạc, Trần Phàm mở miệng nói:
- Tất cả mọi người đều biết tiêm gien số 1 sẽ phiêu lưu thật lớn, làm không tốt sẽ biến thành người thực vật. Coi như tiêm thành công, tiêu trừ cảm xúc sợ hãi, cũng sẽ làm cho tính tình phát sinh biến hóa nhất định.
- Mà loại người giống như mày, một ngày phải tiêm gien số 1, chẳng những phải cam đoan xác suất thành công trăm phần trăm, còn phải làm cho tác dụng phụ giảm xuống đến thấp nhất!
Sở dĩ Trần Phàm có thể suy đoán ra điểm này, là bởi vì hắn biết rõ, một người một khi có thân phận địa vị cùng tiền tài sẽ vô cùng quý trọng tính mạng, cao thủ Thần Bảng giống như Maha, tự nhiên không muốn bởi vì tiêm gien số 1 mà vứt bỏ tính mạng, cho nên mới tuyển dụng phương thức bảo hiểm như thế.
Mà phương thức giống như Maha, Trần Phàm khi cải thiện thể chất trước kia cũng từng dùng qua.
- Đồ Tể, tao không thể không thừa nhận, mày chẳng những có được vũ lực khủng bố, chỉ số thông minh cũng không thấp.
Nghe xong lời nói của Trần Phàm, tuy rằng Maha kinh ngạc nhưng lại không hề sợ hãi, vẻ mặt cười lạnh nói:
- Sai lầm lớn nhất của mày là không lập tức xử lý tao! Hiện tại mày muốn làm rụng tao đã không còn khả năng!
- Ha ha ha...
Vừa nói xong, Maha điên cuồng cười phá lên, đồng thời càng không ngừng tăng lên khí thế của mình.
- Nếu tao nói tao đã sớm đoán được điểm này, nhưng còn đi theo mày nói chuyện lâu như vậy, chỉ là vì kéo dài thời gian, làm cho dược hiệu hoàn toàn bộc phát, mày tin không?
Trần Phàm chậm rãi mở miệng, lời nói thật nhẹ nhàng làm tiếng cười của Maha chợt dừng phắt lại.
Tin không?
Đồng tử Maha đột nhiên phóng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm, cười lạnh nói:
- Đồ Tể, mày đang muốn làm tao sợ sao? Ha ha, mày đã quên, hiện tại tao căn bản không biết sợ hãi là vật gì.
- Vậy mày nói thử xem vì sao tao đã biết chuyện này, còn để cho mày làm như vậy?
Trần Phàm như cười như không hỏi, tựa hồ hoàn toàn không hề sợ hãi chuyện Maha thành công thúc đẩy dược lực gien số 1.
Vì sao?
Lúc này Maha á khẩu không trả lời được.
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm đã biết mục đích của hắn, hẳn phải nhân cơ hội chém giết hắn lập tức mà không phải tùy ý cho hắn thúc giục dược hiệu của gien số 1.
Sau khi thúc giục thành công dược hiệu gien số 1, tạm thời có thể không đề cập tới thực lực của hắn trong thời gian ngắn có thể tăng lên được bao nhiêu, chỉ là việc tiêu trừ được nỗi sợ hãi, liền đủ làm cho Trần Phàm đau đầu.
- Tao để cho mày làm vậy, chỉ là muốn thông qua mày, hoàn toàn nghiệm chứng uy lực của gien số 1 rốt cục mạnh bao nhiêu.
Ngay khi Maha còn chưa hiểu lý do, Trần Phàm lại mở miệng, ngữ khí bình tĩnh như đang nói tới một chuyện bé nhỏ không đáng kể.
- Đồ Tể, tuy rằng mày thông minh, nhưng mày thật ngông cuồng! Thật sự, con mẹ nó mày rất tự cho là đúng! Mày nằm mơ hẳn cũng không đoán được, kỳ thật tao tiêm tới hai lần gien số 1!" Nghe được lời nói của Trần Phàm, Maha âm trầm nói:
- Mày sẽ không hiểu được việc tiêm hai lần gien số 1 đại biểu cho điều gì, đồng dạng mày sẽ vì sự cuồng vọng của mày mà trả giá thảm trọng! Còn có đàn bà của mày, mỗi một con đàn bà đều sẽ trở thành công cụ cho tao phát tiết!
Nghe được Maha nói như thế, trên mặt Trần Phàm lần đầu tiên lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Hắn quả thật không ngờ! Maha lại tiêm tới hai lần gien số 1, bởi vì hắn biết rõ, xác suất thành công khi tiêm hai lần gien số 1 rất thấp.
Điểm này Maha rất rõ ràng.
Cho nên cho dù khi trước gặp Trần Phàm hắn cũng không cách nào lấy đủ dũng khí thúc dục dược lực gien số 1, về sau vì cùng đường hắn đành liều mạng, lại thật không ngờ thành công.
- Đồ Tể, tao nói rồi, tao sẽ đích thân ninh rụng đầu của mày! Hôm nay tao sẽ thực hiện lời hứa của mình, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của mày!
Vừa nói xong, miệng Maha đột nhiên há lớn, dùng sức khẽ hấp, một hơi hút không khí chung quanh vào miệng, theo sau cơ thể hắn vô duyên vô cớ to thêm một vòng, nhất là cánh tay cùng trên đùi, có chút dọa người.
Giờ khắc này.
Khí thế cùng chiến ý của Maha đạt tới đỉnh, đồng dạng thực lực cũng tăng lên tới đỉnh!
- Sưu!
Maha động, hắn lủi ngay tại chỗ, nháy mắt đến ngay trước mặt Trần Phàm, tay trái thành hình đao, đâm vào cổ họng Trần Phàm.
- Tê...
Một kích này, Maha bắt chước Xà Quyền trong võ học Trung Hoa, giống như con rắn độc phóng ra, xảo quyệt tới cực điểm!
Không riêng như thế, lúc này khí thế Maha lên tới đỉnh, một kích ra, tiếng gió rít, lấy thanh trợ uy, khí thế như hồng, quả thực thế không thể đỡ!
Đây là một kích mà hình, ý, khí, lực của Maha kết hợp!
Đối mặt một kích này, Trần Phàm chỉ cảm thấy không gian chung quanh giống như bị phong tỏa, nơi nơi đều là ảnh đao, để cho hắn muốn tránh cũng không được, một cỗ khí tức nguy hiểm cực độ bao phủ hắn.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tót, chân phải Trần Phàm vừa động, thụt lui ra sau, vặn eo, trọng tâm đặt lên chân trái, thân hình lách sang bên.
- Hô!
Tay của Maha giống như thanh kiếm sắc bén gào thét vụt qua trước mặt Trần Phàm, kình phong sắc bén quét vào mặt hắn rát bỏng, mạch máu nhỏ trên mũi không chịu được trực tiếp vỡ ra, máu tươi nháy mắt tuôn trào. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Chết!
Một kích không trúng, Maha không ngừng lại, chém tay ngang ra, nhắm ngay cổ Trần Phàm!
Trước đâm sau chém!
Tốc độ công kích của Maha nhanh hơn phía trước thật nhiều, bởi vì khí thế tăng vọt, thêm nội tâm đã tiêu trừ sợ hãi, chẳng khác gì đang liều mạng, làm cho Trần Phàm phải tránh đi mũi nhọn.
Thấy Maha biến chiêu, thân thể Trần Phàm chợt cứng lại, đột nhiên ngã ngửa về phía sau, hai chân vẫn chặt chẽ đinh trên mặt đất, lưng sát với mặt đất, giống như chiêu Thiết Bản Kiều.
Cơ thể cứng rắn như tấm sắt, chỉ cách mặt đất một gang tay, nghiêng như một cây cầu!
Thiết Bản Kiều!
- Hô! Hô!
Ngay khi Trần Phàm vừa dùng chiêu Thiết Bản Kiều, tay đao của Maha lại sắc bén lướt qua mặt hắn, đao phong quét lên cổ áo hắn vù vù rung động.
Liên tục hai chiêu đánh hụt, Maha cũng không hề cảm thấy uể oải, ngược lại khí thế của hắn lại tiếp tục thăng lên, lại đè xuống khí thế của Trần Phàm, tạm thời chiếm cứ thượng phong!
Một chiêu chém không, Maha rèn sắt khi còn nóng, chân phải đột nhiên đá ra, hung mãnh đá tới cổ chân Trần Phàm!
Một cước này thế trầm mạnh mẽ, nếu đá trúng cổ chân Trần Phàm bị đá gãy không nói, cả người sẽ té trên mặt đất, hoàn toàn mất đi chống cự, sẽ biến thành thịt bò trên thớt tùy ý cho Maha xâu xé!
Trần Phàm tựa hồ cũng biết điểm này, thời khắc mấu chốt, hai tay hắn chống xuống, hai chân bắn lên, lật ngược ra sau!
- Hô!
Chân phải Maha lướt sát qua đùi phải Trần Phàm, nơi đùi phải hắn liền truyền tới cảm giác đau đớn rát bỏng.
Không để ý tới chân phải đau đớn, mu bàn chân phải của Trần Phàm chợt căng cứng, đầu ngón chân thẳng băng, trong lúc trở mình một cước đá thẳng vào cổ họng Maha!
Nếu là lúc trước, bị Trần Phàm đột nhiên phản kích, Maha sẽ kinh hoảng, nhưng giờ khắc này, hắn giống như hóa thành một cỗ máy giết người, trên mặt không hề có chút kinh hoảng, mà cực nhanh bước ra một bước, vừa vặn tránh thoát một cú phản kích trí mạng của Trần Phàm.
Maha vừa tránh, liền cho Trần Phàm cơ hội hòa hoãn, Trần Phàm lộn ngược ra sau lặng yên rơi xuống đất.
- Ha ha...Ha ha! Đồ Tể lại như thế nào? Còn không phải bị tao đánh giống như một con chó?
Có lẽ vừa rồi liên tiếp công kích đã khơi dậy lòng tự tin, Maha thấy Trần Phàm đứng dậy, lại không phát động công kích mà lộ ra dáng tươi cười của kẻ chiến thắng, tiểu nhân đắc chí nhìn Trần Phàm.
- Xoát!
Không một tiếng trả lời, Trần Phàm xé toang chiếc áo trên người, nửa thân trên cường tráng hoàn toàn bại lộ ra ngoài, những vết sẹo kéo dài trông thật sống động.
- Maha, có thể làm cho tao vận dụng toàn bộ thực lực để giết mày, mày đủ để kiêu ngạo!
Dưới ánh mặt trời, Trần Phàm vứt bỏ chiếc áo, lau máu mũi trên mặt, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, hào quang khát máu trong con ngươi đỏ đến chói mắt.
- Sưu!
Dưới ánh mặt trời, hắn động.
Đối mặt Maha, lần đầu tiên hắn lựa chọn chủ động phóng ra!