Mục lục
Cực Phẩm Thiên Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được Sở Qua nói như thế, trong lòng Trần Phàm vừa động, sau đó vỗ vỗ bả vai Sở Qua:

- Tố chất thân thể của cậu mặc dù không tệ, nhưng lần này bệnh cũng không nhẹ, lên giường nằm đi thôi.


- Ân.


Sở Qua gật đầu như gà con mổ thóc, không nói hai lời, vội vàng đi về hướng giường bệnh.

Trần Phàm cũng không quấy rầy Hoàng Phủ Hồng Trúc còn đang tự hỏi, trực tiếp đi ra phòng bệnh.

Đúng theo như lời Sở Qua, Dương Viễn mặc một bộ âu phục nhãn hiệu nổi tiếng, đeo mất kính gọng vàng đang đứng chờ bên ngoài phòng bệnh.

- Trần tiên sinh.


Nhìn thấy Trần Phàm đi ra phòngbệnh, Dương Viễn liền chào hỏi, thái độ cực kỳ khách khí.

Trần Phàm mỉm cười:

- Dương ca, gần đây tập đoàn đánh tan rồi gây dựng lại, một đống sự tình cần có anh đi xử lý, khổ cực.


- Nên làm, hơn nữa có Tô lão ca trấn thủ, áp lực của tôi cũng không lớn như vậy.


Trần Phàm gọi một tiếng Dương ca, làm cho Dương Viễn có điểm được sủng ái mà lo sợ. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Xem ra anh hợp tác với Tô thúc cũng không tệ.


Trần Phàm vui mừng nở nụ cười, thành lập tập đoàn Cao Tường hợp tác với tập đoàn Kemer Er, hắn lo lắng nhất chính là người một nhà không đoàn kết, hiện giờ Dương Viễn vừa nói như thế, hắn biết lo lắng của mình là dư thừa. ít nhất trước mắt là như thế!

Tô thúc...

Nghe được hai chữ này, trong lòng Dương Viễn lộp bộp, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

Phải biết rằng hắn vừa mới xưng hô Tô Thanh Hải là Tô lão ca, mà Trần Phàm gọi là Tô thúc, kể từ đó chẳng phải hắn cũng trở thành chú của Trần Phàm?

- Hiện tại tập đoàn có phiền toái gì sao?


Nhận thấy được vẻ mặt xấu hổ của Dương Viễn, Trần Phàm tự nhiên hiểu được ý tứ hắn, cũng không có để ý, mà nói sang chuyện khác đánh vỡ không khí xấu hổ.

Dương Viễn ngượng ngàing cười cười:

- Phiền toái lớn thì không có, dù sao mặt trên đưa ủng hộ thật lớn, chính sách nới lỏng rất rộng, hơn nữa thái độ bên gia tộc Kemer Er rất tốt. Phiền toái nhỏ thì thật ra cũng có...


- Cái gì?


Trần Phàm tò mò hỏi.

- Trần tiên sinh, anh hẳn là không có xem báo?


Dương Viễn cười khổ hỏi.

Trần Phàm gật đầu.

- Từ buổi họp báo lần trước, toàn bộ truyền thông trong ngoài nước đều đang suy đoán chủ tịch sau màn là ai, hiện tại đã truyền tới điên rồi, thậm chí có một ít người trong quan trường cũng rất tò mò với chuyện này. Tuy rằng chúng tôi dựa theo yêu cầu của anh nghiêm khắc giữ bí mật, nhưng vô hình trung lại ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác của tập đoàn với một ít cơ cấu...


Dương Viễn cười khổ giải thích.

Nghe Dương Viễn vừa nói như thế, Trần Phàm cũng cảm thấy nhức đầu, nghĩ nghĩ nói:

- Chuyện lần này tôi vốn nghĩ sẽ không tham dự, nhưng làm người trung gian, tham dự vào trong đó chẳng qua chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi, về phiền toái nhỏ như anh nói, không ảnh hưởng đại cục, có thể xem nhẹ.


Trần Phàm nói ra làm trong lòng Dương Viễn sáng tỏ, hắn biết rõ Trần Phàm đối với vị trí chủ tịch cũng không có hứng thú, căn bản không muốn bước lên sân khấu.

Theo sau, ngay khi Dương Viễn định nói thêm gì nữa, hắn rõ ràng nhìn thấy viện trưởng tổng y viện trung đoàn võ cảnh đang đi cùng một trợ lý hướng thăng tới chỗ Trần Phàm.

Vì thế hắn chỉ đành đem lời đến bên miệng nuốt trở vào bụng, Trần Phàm cũng đưa ánh mắt nhìn về phía trước.

- Trần tiên sinh. Đường tư lệnh muốn gặp ngài.


Rất nhanh, viện trưởng đi tới trước người Trần Phàm, thái độ khiêm hòa nói.

Trần Phàm theo viện trưởng tổng y viện võ cảnh Đông Hải đi vào văn phòng, Đường Quốc Sơn trong bộ quân trang chờ đợi đã lâu.

Ánh nắng sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, dưới ánh mặt trời, biểu tình Đường Quốc Sơn cũng không được thoải mái như ngày xưa, ngược lại đôi mày hắn cau chặt lại, trong con ngươi toát ra lo lắng thật sâu.

Trong tay hắn cầm một điếu thuốc lá, thuốc lá đã cháy gần hết, tro tàn lại không rơi, thẳng đến khi hắn nghe được tiếng gõ cửa mới dụi tàn thuốc vào gạt tàn, đứng dậy đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm.

Viện trưởng biết rõ Đường Quốc Sơn cùng Trần Phàm có chuyện quan trọng cần nói, cũng không bước vào phòng mà dùng ánh mắt trao đổi với Đường Quốc Sơn một chút liền rời đi.

Trần Phàm đóng cửa phòng, lập tức đi tới trước người Đường Quốc Sơn, cười khổ nói:

- Thật xin lỗi lão gia hỏa, tôi lại cho ông thêm phiền phức.


- Tiểu tử, chuyện lần này so với lần trước còn lớn hơn nhiều, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, quả thật là một củ khoai phỏng tay, ai...Đường Quốc Sơn thần tình ưu sầu nói, lại rút ra gói thuốc lá đặc cung cho bộ đội, ném cho Trần Phàm một điếu, sau đó tự châm lửa rít mạnh, phàng phất như muốn dùng nicotin gây tê phần ưu sầu trong nội tâm.


Trần Phàm cũng không châm thuốc lá như Đường Quốc Sơn, mà cầm trong tay nghịch ngợm, đồng thời nghi hoặc nhìn Đường Quốc Sơn:

- Vì sao nghiêm trọng?


- Vô nghĩa!


Đường Quốc Sơn tức giận trừng mắt nhìn Trần Phàm, theo sau lại giận dữ nói:

- Kỳ thật...nói đi thì nói lại việc này đối với tiểu tử ngươi thì nghiêm trọng, nhưng tao lão đầu như ta thì không sao cả.


Trần Phàm thoáng nhướng mày.

- Tiểu tử, tôi nói cho cậu biết a, chuyện lần này tuy rằng phong tỏa tin tức, nhân dân không biết, nhưng những người ở trên không phải ai cũng không biết.


Đường Quốc Sơn không hề giấu diếm.

Trần Phàm gật đầu:

- Chắc là lão hồ ly Tiết Hồ âm thầm động tay chân.


- Ân.


Đường Quốc Sơn tự nhiên cũng biết điểm này, hắn vốn là cùng một ý nghĩ, theo sau ngưng trọng nhìn Trần Phàm, lo lắng hỏi han:

- Tiểu tử, cậu xác định chuyến này phải chen tay vào vũng nước đục này sao?


- Lão gia hỏa, chuyện lần này tuy rằng ảnh hưởng không nhỏ, nhưng nói đến cùng chỉ là việc giang hồ, đám thủ hạ của Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, không cần phải một gậy toàn bộ đánh chết đi?


Trần Phàm nói một đằng trả lời một nẻo, đem bóng cao su đá trở lại cho Đường Quốc Sơn.

Đường Quốc Sơn cười khổ:

- Nói như vậy cũng không sai, nhưng...tiểu tử, cậu hẳn là còn rõ ràng hơn so với tôi, có một số việc trắng có thể nói thành đen, đen có thể nói thành trắng. Chỉ hươu bảo ngựa không phải là tới như vậy sao? ở mặt ngoài chuyện lần này do chính Hà Lão Lục của Hồng Trúc bang câu dẫn người của Sơn Khẩu Tổ thực hiện chặn giết, nhưng có thể nói là người của Hồng Trúc bang cấu kết người Nhật Bản làm ra chuyện tai hại cho quốc gia cùng xã hội cũng chưa hẳn là không thể a?

Nghe Đường Quốc Sơn vừa nói như thế, Trần Phàm trầm mặc, hắn biết Đường Quốc Sơn nói đúng sự thật.

Nhiều khi đúng sai trắng đen, chính là đợi vào một câu trong miệng thượng vị giả.

Lưới trời tuy lớn, nhưng nhiều khi lưới trong tay người có thể che đậy lưới trời, điều này là sự thật không cách nào thay đổi!

- Đương nhiên...tiểu tử, nếu cậu ra mặt mở miệng, không riêng gì tôi, chỉ sợ ngay cả những người mượn đề tài chỉ trích cũng không thể không bán mặt mũi này cho cậu.


Đường Quốc Sơn thấy Trần Phàm không nói lời nào, cười khổ một tiếng:

- Dù sao, Trần lão thái gia, vị thái tổ tông này, thật không có người nào dám trêu chọc vào.


- Nhưng...tiểu tử, cậu đồng dạng nên hiểu được điểm này, nếu một khi cậu ra mặt mở miệng, như vậy cậu liền bị quấn vào trận gió lốc này. Bên trong hẳn cậu rất rõ ràng, lấy thân phận của cậu bị cuốn vào trận gió lốc này sẽ có ý vị như thế nào.


Đường Quốc Sơn nói tới đây, đôi mày triệt để cau chặt lại, giọng nói cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng:

- Tôi đã từng tuổi này, cũng không còn hi vọng bò lên trên, hơn nữa cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, mà cha cậu từng là binh sĩ của tôi, tôi và ông nội cậu từng là người quen biết cũ, còn nữa, lui lại một bước tôi bán cho Trần lão thái gia mặt mũi, cũng không có gì đáng dọa người, nhưng thật ra chính cậu nên suy nghĩ rõ ràng, nghĩ kỹ rồi hãy làm.


Lời nói của Đường Quốc Sơn thành khẩn đến cực điềm, cũng là sự hình dung chân thật nhất về nội tâm của hắn.

Hắn biết rõ, nếu Trần Phàm thật mở miệng muốn hắn làm chuyện gì đó, về tình về lý hắn cũng không tiện cự tuyệt, nhưng hắn không phải sợ hãi, mà chỉ sợ Trần Phàm quyết định sẽ khiến xảy ra nhiều hiệu ứng mắc xích mà thôi!

Đây cũng là lo lắng lớn nhất trong lòng hắn!

- Lão gia hỏa, cảm ơn ông!


Trần Phàm cảm kích nhìn Đường Quốc Sơn.

Trong lòng Đường Quốc Sơn chấn động:

- Nói như vậy cậu đã quyết định cuốn vào trận gió lốc này sao?


- Ân.


Trần Phàm kiên định gật gật đầu.

Ánh mắt Đường Quốc Sơn trong nháy mắt nheo lại:

- ở trong trí nhớ của tôi, cậu không phải người lỗ mãng, lần này tính chất câu chuyện nghiêm trọng thế nào cậu cũng rất rõ ràng. Nói cho tôi biết vì cái gì? Vì sao phải vì Hồng Trúc bang, một hắc bang không có bao nhiêu quan hệ với cậu, lại dùng thân mạo hiểm?


- Bởi vì. Hoàng Phủ Hồng Trúc là nữ nhân của tôi!


Trần Phàm nhẹ nhàng lại chậm rãi phun ra một câu.

Bởi vì Hoàng Phủ Hồng Trúc là nữ nhân của tôi...

Oanh!

Những lời này giống như một quả bom nặng cân tạc nổ bên tai Đường Quốc Sơn, nhất thời khiến hắn choáng váng!

Hắn há to miệng, trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phàm, thật lâu không lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK