Nhân viên công tác trong đại sảnh trông thấy Trần Phàm bộ dáng thoải mái, đang đánh giá khắp nơi trong đại sảnh, thì đều mang diễn cảm quỷ dị. Bởi vì trong kí ức của các nàng, từ sau khi Điền Thảo "người mang thân phận thần bí" tiến vào trong tập đoàn Cao Tường xong, lập tức đã trở thành nhân vật tiêu điểm. Toàn bộ nhân viên tinh anh trong tập đoàn, đối mặt với thân phận thần bí của Điền Thảo, cũng không có luống cuống. Tương phản, người theo đuổi Điền Thảo lại càng đếm không xuể.
Trừ bao nhiêu đó ra, những tập đoàn khác cũng có không ít người theo đuổi Điền Thảo. Phần lớn trong đó là công tử ca, và những con cháu trong gia tộc hồng sắc*. (*: gia tộc đi theo cách mạng và đang làm việc cho chính phủ.)
Trong ngày thường, những người đó đều lái Limousine, hoặc mang theo quà tặng, hoặc mang theo hoa tươi. Còn tay không mà đến giống như Trần Phàm, thật đúng là người đầu tiên.
- Các cô thứ nói xem, người thanh niên kia rốt cuộc là nhân vật nào. Sao tôi cảm thấy hắn và những công tử ca khác bất đồng à?
- Tôi cũng cảm thấy như vậy. Hắn khiến cho người ta cảm giác rằng, hắn không phải người đến đây xum xoe, mà là đến đây dạo chơi.
- Dạo chơi? Bản thân tôi thì cảm thấy giống như là đang đi thị sát công tác vậy. Hắn không ngừng đánh giá cách trang trí bên trong đại sảnh, hơn nữa còn âm thầm quan sát từng khâu nhỏ trong công việc của chúng ta.
- Không thể nào, sao tôi không phát hiện ra điểm này nhỉ?
- Cô sơ ý thôi!
- Mọi người nói xem. Điền trợ lý có xuống đây gặp hắn không?
- Làm sao có khả năng? Mọi người có bao giờ nhìn thấy Điền trợ lý ưa thích người khác xum xoe hay không?
Trước quầy tiếp tân, mấy nhân viên công tác thừa dịp trong lúc nhàn rỗi, ngắm nhìn Trần Phàm đang ngồi trên ghế sa - lon mà nhỏ to bàn tán. Sau khi một cô nàng nói ra câu cuối cùng, thì ánh mắt mọi người quẳng ném về phía Trần Phàm đã tràn ngập đồng tình, cảm giác tựa như số phận của Trần Phàm đã chú định gặp phải bi kịch mất rồi.
Trong thang máy, Điền Thảo thông qua vách tường làm bằng inox phản quang, ngắm nhìn bộ dáng của mình, diễn cảm không còn bình tĩnh như lúc trước. Mà trên khuôn mặt đang tản mát ra một tia khẩn trương và hưng phấn như không thể nào che giấu đi.
Nếu để cho Hoàng Phủ Hồng Trúc mấy ngày gần đây bồi dưỡng Điền Thảo mà nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ rằng nàng sẽ không biết phải nói cái gì.
Bởi vì...Lần cuối cùng Điền Thảo đi theo Hoàng Phủ Hồng Trúc lên một con thuyền chờ dầu tham gia bữa tiệc, thì Điền Thảo không hề biểu hiện ra tâm tình khẩn trương chút nào. Tương phản, từ đầu đến cuối đều mang theo diễn cảm bình thản, khiến cho nhân sĩ giang hồ tứ hải để lại ấn tượng đậm sâu.
- Đinh đương...
Nương theo một tiếng thanh thúy vang lên, cửa thang máy mở ra. Điền Thảo hít sâu một hơi, cật lực điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới bước ra ngoài thang máy.
- A! Các cô nhìn xem, đó không phải là Điền trợ lý hay sao?
Sau khi Điền Thảo bước xuống đại sảnh tầng một, rất nhanh một vị nhân viên tiếp tân đã nhìn thấy nàng.
Trong lúc nhất thời, nhân viên công tác trên mặt đều mang diễn cảm kinh ngạc.
- Không thể nào...Chẳng lẽ Điền trợ lý muốn gặp người thanh niên kia?
Có người không nhịn được đã âm thầm dò hỏi.
Không chờ những người khác kịp giải thích nhiều. Điền Thảo một thân trang phục chức nghiệp, vừa nhìn thấy Trần Phàm đang ngồi trên ghế sa - lon hút thuốc. Nguyên bản trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng đã sinh ra một tia ba động, cảm giác giống như mặt hồ nước mùa thu đang tĩnh lặng, bỗng dung bị người ta trêu đùa ném một cục đá xuống dưới, sinh ra những tia ba động gợn sóng lăn tăn bình thường.
- Điền Thảo, mày không được khẩn trương, mày cần phải thể hiện ra tôn nghiêm của chính mình. Chỉ như vậy, mày mới không cảm thấy có lỗi, đối với sự kỳ vọng của hắn!
Điền Thảo ở trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, cước bộ không có tạm dừng, thậm chí tần suất bước đi cũng không hề phát sinh biến hóa.
- Cốp...cốp...
Ở trong đại sảnh im ắng, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà nghe thật vang dội, người khác muốn không nghe thấy cũng là khó khăn. ở dưới biểu tình kinh ngạc của đám nhân viên tiếp tân, một thiếu nữ giản dị mộc mạc đã biến hóa trở thành một thiếu nữ tinh anh trong giới kinh doanh, chậm rãi bước đến phương hướng Trần Phàm.
Trên ghế sa - lon. Trần Phàm cũng nghe thấy tiếng bước chân. Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua một lần, sau đó theo quán tính muốn thu hồi ánh mắt.
Nhưng, khi ánh mắt đang thu hồi, thì trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy cái bóng người kia khá quen thuộc, cẩn thận nhìn kĩ lại, ngay sau đó Trần Phàm nhìn thấy rõ ràng, người này không phải ai khác, mà chính là Điền Thảo, được mình an bài vào trong tập đoàn Cao Tường thực tập.
Nhìn cô gái trẻ đang bước về phía mình. Trần Phàm quên luôn dập tắt tàn thuốc trong tay, quên luôn đứng dậy, chỉ giương mắt ra ngắm nhìn. Quả thật, thiếu chút nữa hắn đã không còn nhận ra Điền Thảo nữa rồi.
- Thật xin lỗi, tôi đi lĩnh tiền lương, cho nên mới xuống chậm một chút.
Mắt thấy Trần Phàm mang theo bảy phần kinh ngạc ba phần quỷ dị nhìn chằm chằm vào mình. Điền Thảo trong lòng như ăn mặt ngọt bình thường, diễn cảm hơi có chút khẩn trương, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Không sao.
Trần Phàm lấy lại tinh thần, dập tắt điếu thuốc, cười khổ một tiếng:
- Nếu không phải cô còn giữ bím tóc đuôi ngựa, thì thiếu chút nữa tôi đã không còn nhận ra cô nữa rồi.
Điền Thảo không có hé răng nói chuyện. Bởi vì, nàng cũng hiểu rõ, thời gian một tháng qua mình có biến hóa thay đổi lớn đến mức nào.
Hôm nay nàng đã không còn là cô gái trẻ năm xưa hay mặc quần áo cũ nát và đôi giày vải màu đỏ nữa rồi.
Nàng mặc trên người một bộ âu phục nhỏ màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu trắng và một chiếc váy công sở mang tính gợi cảm. Đem những đường cong thục nữ của nàng phơi bày ra rõ ràng. Phối hợp cùng đôi giày cao gót, quả thật là mười phần tràn đầy tính mị lực hấp dẫn.
Chỉ duy nhất không thay đổi, đó chính là bím tóc đuôi ngựa.
Bím tóc đuôi ngựa vẫn là bím tóc đuôi ngựa, người cô gái trẻ này đã muốn thay đổi, nhưng nàng vẫn chưa phải là cá chép vượt long môn. Bất quá vẫn là có đủ tính chất kiêu ngạo vốn có thuộc về con người của nàng.
Hiện giờ trên người của nàng đang tản mát ra khí chất cùng lịch duyệt không tương xứng với niên kỷ của nàng. Tuy nhiên điều đó lại phi thường hấp dẫn ánh mắt của mọi người!
Từ ngày Trần Phàm nhận thức Điền Thảo cho đến nay, đây là lần đầu tiên nàng bị Trần Phàm đánh giá tỉ mỉ như thế. Điều này khiến cho nàng khân trương không thôi, khẩn trương lo lắng sợ Trần Phàm sẽ không ưa thích hình tượng bây giờ của mình.
Có lẽ đã nhận ra nét khẩn trương trong lòng Điền Thảo, nên Trần Phàm mới đứng dậy, mỉm cười chụp lấy bím tóc đuôi ngựa kiêu ngạo kia:
- Bím tóc này vẫn đẹp như cũ.
- Hô
Nghe Trần Phàm nói như thế. Điền Thảo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trên khuôn mặt căng thẳng dần dần tách ra một nụ cười sáng lạn.
Cảm giác giống như khi một đứa trẻ làm gì đó, phải đối mặt với lo lắng bất an trong khoảng thời gian dài. Cuối cùng bỗng dưng được người lớn khích lệ, nên trong lòng cũng vui sướng hân hoan bình thường.
Xa xa, đám nhân viên công tác thấy hai người có hành động như vậy, thì đều sôi nổi trợn trừng mắt lên.
Người thanh niên kia là ai?
Vì sao Điền trợ lý bấy lâu nay vẫn luôn từ chối nam nhân từ ngoài ngàn dặm, mà còn biểu hiện thân mặt ở trước mặt người thanh niên kia như thế?
Giờ khắc này, cơ hồ tất cả nhân viên ở dưới đại sảnh đều muốn biết được đáp án này.
- Đi ăn cơm nhé.
Điền Thảo yên lặng đề nghị nói.
Trần Phàm giương cổ tay lên nhìn đồng hồ, đáp:
- Vẫn còn chưa đến mười giờ đâu, đã đi ăn cơm rồi sao?
- Vậy trước đó anh giúp tôi đi mua vài thứ.
Điền Thảo nghiêm túc nói:
- Giữa trưa chúng ta đi ăn món cay, buổi tối sẽ mời anh đi ăn tiệc lớn, như thế nào?
- Ăn tiệc lớn?
Trần Phàm dở khóc dở cười:
- Nếu xài hết tiền lương của cô, cô không đau lòng sao?
- Không đau lòng.
Điền Thảo kiên quyết trả lời.
Vừa nghe Điền Thảo nói như thế, Trần Phàm trầm ngâm nói:
- Được rồi, hôm nay coi như ăn mừng vì những tiến bộ kinh người của cô. Nhưng buổi tối không cần đi ăn tiệc nữa, mua mấy thứ quay về cho dì Điền làm đi.
- Tôi...tôi nghĩ, muốn cùng anh ăn một bữa cơm.
Điền Thảo diễn cảm buồn bã, khẩn cầu nhìn Trần Phàm nói.
- Vậy sẽ ăn ở nhà cô nhé.
Tuy rằng Trần Phàm nhìn ra là Điền Thảo xuất phát từ trong nội tâm muốn mời mình ăn cơm, hơn nữa không ngại tiêu tiền. Nhưng bản thân Trần Phàm tự nhiên là không muốn xa xỉ quá mức.
Có lẽ không ngờ rằng Trần Phàm sẽ nói như vậy, đầu tiên Điền Thảo thoáng ngẩn ra. Sau đó trong con ngươi tản mát ra quang mang khác thường đáp ứng:
- Hảo!
Theo sau, ở dưới ánh mắt kinh ngạc và hồ nghi của những nhân viên trong đại sảnh. Trần Phàm cùng Điền Thảo sóng vai nhau bước ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Cao Tường.
Hai người vừa đi khuất, bên trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên những thanh âm bàn tán sôi nổi...
Đối với những chuyện này, Trần Phàm cùng Điền Thảo tự nhiên là không nắm rõ tình hình. Tuy nhiên nếu biết thì cũng sẽ không quá mức quan tâm. Hai người đều thuộc cái dạng không cần phải xem ánh mắt người khác đang nhìn vào mình sẽ như thế nào.
Từ khi bước ra khỏi bệnh viện. Trần Phàm đã đem chiếc cc giao cho Tô San, để Tô San lái xe đưa Lưu Oánh Oánh quay trở về nhà.
Vì thế, sau khi bước ra khỏi tòa nhà tập đoàn Cao Tường. Trần Phàm liền mỉm cười nói:
- Tôi không lái xe đến đây, chúng ta ngồi xe bus nhé?
- Không cần, anh ở đây chờ tôi.
Điền Thảo lắc đầu, sau đó ở dưới biểu tình kinh ngạc của Trần Phàm, nàng đi vào trong bãi đỗ xe ngầm.
Phải chăng Dương Viễn đã cấp xe cho nàng, hơn nữa nàng đã học cách lái xe ở trong vòng một tháng ngắn ngủi sao?
Mang theo tâm lý tò mò, nhưng Trần Phàm cũng không bám theo, mà dựa theo lời nói của Điền Thảo, đứng nguyên tại chỗ chờ nàng. Ước chừng khoảng mười phút đồng hồ sau. Điền Thảo đã xuất hiện...
Nhưng nàng không có lái ô tô...mà là cưỡi một chiếc xe đạp điện chạy ra chỗ Trần Phàm đang đứng chờ. Dưới ánh nắng mặt trời, trên gương mặt thanh tú của nàng tràn đầy nụ cười sáng lạn, hai chân đạp xuống dị thường ra sức, bím tóc đuôi ngựa kiêu ngạo lắc lư theo hành động của nàng, trông thật linh hoạt.
Thấy một màn này, Trần Phàm không khỏi ngây ra.
Trong hoảng hốt. Điền Thảo cưỡi xe đạp đi đến trước người Trần Phàm, dừng xe, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Trần Phàm, thì yếu ớt giải thích:
- Hoàng Phủ tỷ muốn tôi luyện Yoga cùng Vĩnh Xuân Quyền. Nhưng thân thể của tôi không tốt lắm, vì muốn tăng cường thể chất, nên đã mua một chiếc xe đạp điện, mỗi sáng sớm tôi đều cưỡi nó chạy đến đây.
- Theo chỗ cô ở, muốn chạy đến đây cũng phải mất chừng một tiếng đồng hồ đi?
Trần Phàm hồ nghi dò hỏi.
- Một nửa giờ tôi đạp xe, một nửa giờ tôi chạy bằng điện.
Điền Thảo mỉm cười giải thích. Dưới ánh nắng, hàm răng trắng bóng của nàng lóe ra quang mang rực rỡ.
- Ưm, cô là tính toán muốn tôi đạp xe đưa cô đi dạo phố ư?
Lúc này Trần Phàm đã hiểu rõ ý đồ của Điền Thảo rồi.
Điền Thảo tinh nghịch chớp mắt, cũng không giải thích gì.
- Lên đường thôi!
Trần Phàm dở khóc dở cười bắt lấy tay lái, nhảy lên xe.
Điền Thảo nhu thuận ngồi ở phía sau, hướng gã nhân viên bảo an đang trợn mắt há mồm, bày ra một nụ cười sáng lạn.
Theo sau, chiếc xe đạp điện duy nhất ở trong bãi đậu xe ngầm của tập đoàn Cao Tường, nhanh chóng phi ra khỏi sân lớn trước cửa tập đoàn.
Gió nhẹ vờn qua, thổi tung mấy lọn mai trên trán của nàng. Nàng thoáng chần chừ một chút, sau đó vươn tay ôm lấy vòng eo của Trần Phàm, nhẹ nhàng đem đầu dựa vào tấm lưng rắn chắc khỏe mạnh kia.
Dưới ánh mặt trời, nàng không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc trên phố phường, mà khẽ nhắm mắt vào, khóe miệng tràn đầy vẻ tươi cười hạnh phúc.
Mười sáu năm qua, đây là lần đầu tiên nàng dựa vào một người đàn ông.
Các bạn có còn nhớ rõ, người con gái đầu tiên dựa vào lưng của các bạn là ai hay không...?