Đây đã là điếu thuốc thứ mười hắn hút trong vòng một giờ.
- Chị, hay là em gọi điện hỏi Lý Sâm một chút?
Phun ra một ngụm khói thuốc, Lâm Đông quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Vận cũng thần tình hưng phấn, đề nghị.
Tối hôm qua Lâm Vận bởi vì chuyện của Trần Phàm bị Lý Sâm xưa nay vẫn xem nàng như bảo bối cho một cái tát, khuôn mặt còn bầm sưng, lòng tự trọng cũng bị đả kích nghiêm trọng.
Dưới tình hình này, nàng cũng giống như Lâm Đông, đều khẩn cấp muốn nhìn thấy Trần Phàm giống như một con chó chết bò ra từ trong quân khu Nam Kinh.
Chờ suốt hơn một giờ buồn chán, cơ bản đã rút cạn lòng kiên nhẫn của nàng, nàng cũng đã không đợi được nữa, lời đề nghị của Lâm Đông hợp với tâm ý của nàng, chỉ thấy nàng liền gật đầu:
- Được.
Được Lâm Vận ủng hộ, Lâm Đông cũng không còn do dự, lập tức lấy ra di động gọi cho Lý Sâm.
Mười mấy giây sau, điện thoại chuyển được, Lâm Đông không đợi Lý Sâm nói chuyện, liền khẩn cấp hỏi:
- Lý ca, tên vương bát kia còn chưa đi ra sao? Hay là bị Lý lão gia tử bắn chết rồi?
Đầu bên kia điện thoại, Lý Sâm vừa bị đả kích nghiêm trọng cũng không trả lời.
- Lý ca, tại sao không nói chuyện?
Lâm Đông có chút lo lắng.
- Hắn đi ra ngoài.
Lý Sâm mềm nhũn nói.
- Đã ra rồi?
Lâm Đông chợt động, hỏi:
- Lý ca, tiểu tử đó có phải bị giáo huấn thật thảm?
- Đúng là thảm.
Đầu bên kia điện thoại, Lý Sâm cảm thấy được trong miệng có chút đắng chát:
- Hắn làm người một nhà chúng ta sợ tới mức thảm hại.
Hắn làm người một nhà chúng ta sợ tới mức thảm hại?
Ngạc nhiên nghe được Lý Sâm nói như thế, nguyên bản thần tình Lâm Đông đang hưng phấn, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Vài giây sau, hắn lấy lại tinh thần, đang muốn nói chuyện chợt phát hiện Lý Sâm đã cúp điện thoại.
- Tình huống ra sao?
Nhìn thấy Lâm Đông để điện thoại xuống, Lâm Vận ngồi ở băng sau khẩn cấp hói.
- Lý ca nói, tên vương bát kia đem người một nhà bọn họ làm sợ tới mức thật thảm.
Thần tình Lâm Đông ngây ngốc nói.
- Cái gì?
Lâm Vận trừng lớn đôi mắt to mê người, ngơ ngác hỏi:
- Rốt cục sao lại như thế?
- Em cũng không biết.
Lâm Đông buồn bực nói, diễn cảm hưng phấn trên mặt đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Chẳng lẽ...chẳng lẽ tên kia dám nhổ răng cọp?
Lâm Vận nói xong, lắc lắc đầu:
- Không có khả năng này, tuyệt đối không có khả năng, dù hắn có bao nhiêu hung hăng càn quấy, cũng không thể còn cuồng hơn người của Trần gia a?
- Em cũng cảm thấy như vậy.
Thần tình Lâm Đông thật hoài nghi:
- Nhưng...Lý ca đã nói như vậy...
- Mau nhìn, xe Lý Dĩnh đã ra rồi.
Không đợi Lâm Đông nói hết lời, Lâm Vận chợt thấy chiếc BMW 730 của Lý Dĩnh từ trong khu đại viện quân khu chạy ra.
Lâm Đông theo bản năng nhìn về phía chiếc BMW 730, bất đắc dĩ lại không nhìn thấy rõ tình huống bên trong xe.
- Còn ngồi ngây ra đó làm gì? Mau theo sau a.
Lâm Vận lộ biểu tình chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tính toán cho Lâm Đông theo dõi tới tột cùng.
Lâm Đông vốn cũng rất muốn xem tới tột cùng, vì thế không nói lời nào lập tức khởi động xe.
Trong xe phía trước, Lý Dĩnh im lặng ngồi ngay vị trí kế bên tài xế, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thấy quân khu Nam Kinh dần dần rời xa, trong lòng thổn thức không thôi.
Năm đó, nàng mang theo Tiết Cường bước vào đại viện mà cả đời rất nhiều quan chức Giang Tô cũng không có tư cách bước vào, cuối cùng Tiết Cường giống như chó nhà tang rời đi, mà nàng cũng hoàn toàn trở mặt với Lý gia.
Hôm nay nàng mang theo Trần Phàm bước vào đại viện này, gặp được lực càn còn lớn hơn năm đó rất nhiều, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
Điều này không khỏi làm nàng cảm thán thế sự vô thường.
Trần Phàm cũng không đa sầu đa cảm như Lý Dĩnh, lúc này hắn phát hiện mình và Lý Dĩnh đã bị người theo dõi, đôi mày hơi nhíu lại.
Theo sau hắn nghĩ nghĩ, nhanh hơn tốc độ xe, chạy mấy cây số cho xe quẹo vào một đường nhỏ.
Đây là một ngõ nhỏ hơi hẹp hỏi, chỉ có thể đi qua hai chiếc xe hơi, nhà của chung quanh đã có niên đại thật lâu, còn có băng rôn, cư dân đã sớm rời khỏi, vì thế trên đường rất ít xe cùng rất ít người.
- Đi nhầm rồi anh.
Lý Dĩnh đang suy nghĩ chợt thấy Trần Phàm quẹo xe vào ngõ nhỏ, ôn nhu nhắc nhở.
Trần Phàm gật đầu cười:
- Anh biết.
Ân?
Lý Dĩnh ngẩn ra, theo bản năng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng ra mặt sau, nhất thời thấy được chiếc Bentley theo dõi.
Nhìn thấy chiếc Bentley chạy theo sau, Trần Phàm giẫm phanh xe, vòng tay lái, chiếc xe nhất thời hoành lại chặn ngang đường đi.
- Em ở yên trên xe đừng đi xuống, anh đi xuống xem một chút.
Cho xe dừng lại, Trần Phàm khẽ mỉm cười nói.
- Ân.
Tựa hồ hiểu được Trần Phàm muốn làm gì, Lý Dĩnh cũng không hề cảm thấy khẩn trương, nàng từng kiến thức qua vũ lực khủng bố của Trần Phàm, đối với thân thủ của hắn có tín niệm mù quáng.
Nghe được Lý Dĩnh trả lời, Trần Phàm cũng không dừng lại, đẩy cửa xe ra trực tiếp đi xuống.
Mặt sau, Lâm Đông đang lái chiếc Bentley chợt nhìn thấy chiếc BMW đột nhiên ngừng lại liền giẫm phanh.
- Tê...
Lốp xe cùng mặt đường ma sát kịch liệt, để lại dấu vết thật rõ ràng, chiếc Bentley dừng cách Trần Phàm chỉ có ba thước.
Trong xe, vô luận là Lâm Đông hay Lâm Vận, nhìn thấy Trần Phàm từ trong BMW đi xuống, giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, con ngươi trợn trừng tròn xoe.
Bởi vì cửa kính xe từ bên ngoài không thể rõ ràng nhìn thấy bên trong, vì thế nhìn thấy xe ngừng lại Trần Phàm không hề có chút sợ hãi đi tới.
Nhưng...
Trong quá trình đi tới, thần kinh của hắn căng thẳng, trạng thái thân thể trong nháy mắt đã tăng lên tốt nhất.
Ở dưới tình hình này, Trần Phàm tự tin, cho dù trong tay đối phương có súng, bằng vào năng lực cảm ứng nguy hiểm cùng lực phản ứng khủng bố của hắn, đủ né tránh trước khi đối phương nổ súng.
Một bước, hai bước, ba bước...
Trong thần tình khiếp sợ của Lâm Đông cùng Lâm Vận, Trần Phàm đi tới bên cạnh cửa xe Bentley, nhẹ nhàng đánh vào cửa xe.
Cô đông!
Trong xe, Lâm Đông không kìm lòng được nuốt nước bọt, thân mình không thể khống chế run rẩy lên, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đã tràn ngập vẻ sợ hãi, thế nào còn dám đi mở cửa?
Không riêng gì hắn, ngay Lâm Vận ngồi báng ghế sau cũng bị sợ choáng váng.
Cho dù trước đó trong điện thoại, Lý Sâm đã nói rất rõ ràng, nhưng nàng cũng giống như Lâm Đông, khăng khăng cho rằng Trần Phàm không có khả năng mang theo Lý Dĩnh đi ra quân khu Nam Kinh.
Lý tưởng thật đẹp đẽ, sự thực lại tàn khốc.
Hiện thực tàn khốc đã tát vào mặt hai người một cái vang dội.
- Bang bang.
Trần Phàm lại gõ vào cửa kính xe, ý bảo người trong xe quay kính xuống.
- Chị, mở...mở không?
Thanh âm Lâm Đông run rẩy, điều này là lần đầu tiên đối với vương giả thế giới ngầm Nam Kinh, lấy thân phận của hắn ở Nam Kinh nhân vật có thể làm cho hắn sợ hãi thật sự không nhiều lắm, mà dám vô lý gõ cửa xe của hắn cũng không có mấy người.
Nhưng đối mặt với Trần Phàm có thể làm cho Lý gia cùng Trần gia đồng thời cam chịu, hắn sợ hãi.
Thật sự sợ hãi.
Không tiếng trả lời, trạng thái của Lâm Vận còn không xong hơn cả Lâm Đông.
Ngoài xe, đôi mày Trần Phàm nhíu lại, hắn híp ánh mắt, sau đó trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Lâm Đông cùng Lâm Vận, lui ra phía sau một bước, vung chân lên nhắm ngay cửa kính xe đá ra một cước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
- Loảng xoảng loảng xoảng".
Một cước này, thế đi mạnh mẽ, lực lượng thật lớn trực tiếp chấn cửa kính xe dập nát.
- A.
Trong băng ghế sau, Lâm Vận sợ tới mức mặt hoa thất sắc, ôm đầu thất thanh hét lên.
Lâm Đông lại nằm sấp xuống, kết quả kính thủy tinh vỡ vụn vẫn văng bắn trên người hắn, thậm chí còn cắt tay hắn, máu tươi nháy mắt bừng lên.
Miểng thủy tinh vỡ, Trần Phàm liếc mắt nhìn thấy được Lâm Đông cùng Lâm Vận bên trong xe, đôi mày chậm rãi giãn ra, sắc mặt bình tĩnh hỏi:
- Ngươi tốn tâm tư theo dõi ta, muốn làm gì?
Cô đông!
Lâm Đông lại nuốt nước bọt, thân mình càng run rẩy dữ dội, hắn cố gắng nói gì đó, nhưng sau khi mở miệng căn bản không nói ra được một chữ.
- Trả lời ta.
Trần Phàm bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giống như đầu sư tử cuồng nộ rít gào, chấn cửa xe vỡ vụn lại run lên rơi xuống.
- Tôi...tôi...
Lâm Đông kiến thức qua thân thủ khủng bố của Trần Phàm, sợ tới mức cả người run run, hắn cố nén nội tâm sợ hãi, hất miểng thủy tinh trên người, quay đầu nhìn Trần Phàm ấp úng nói:
- Không...không phải...
- Vậy là cái gì?
Trần Phàm không chút thay đổi nét mặt.
Lâm Đông cắn chặt răng, nói:
- Tôi...chúng tôi chỉ muốn xác nhận kết quả cuối cùng một chút.
- Là muốn nhìn thấy ta bị oanh ra khỏi quân khu Nam Kinh đi?
Trần Phàm nháy mắt hiểu được dụng ý của Lâm Đông:
- Thật đáng tiếc, kết quả làm các ngươi thất vọng rồi.
Dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe Trần Phàm chính miệng nói ra, Lâm Đông chợt ngây ngốc một chút.
- Cút.
Trần Phàm lạnh lùng nói.
- Dạ...vâng, tôi lập tức lăn.
Giờ khắc này, Lâm Đông không còn chút bán sắc ông trùm hắc đạo Nam Kinh, cả người run run, run rẩy khởi động máy xe.
Trần Phàm cũng không tiếp tục để ý tới hai người, xoay người đi về hướng chiếc BMW 730.
Chờ khi Trần Phàm đi vào xe, Lâm Đông quẹo đầu xe đem ga đạp tới hết mức, như bị hù dọa đến bể mật, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hoi.
- Chị, chị...chị nói rốt cục hắn lại là ai?
Quẹo xe chạy ra ngõ nhỏ, Lâm Đông còn sợ hãi hỏi.
Sắc mặt Lâm Vận tái nhợt lắc lắc đầu:
- Chị cũng không biết.
- Ông.
Lâm Vận vừa dứt lời, di động của Lâm Đông chấn động lên.
Nghe được thanh âm di động, Lâm Đông kiệt lực điều chỉnh cảm xúc một chút, cầm di động, thấy là điện thoại Dương Lâm, do dự một chút chuyển máy.
- A Đông, em vừa nghe ông nội của em nói, tên hỗn đản kia đã mang Lý Dĩnh đi rồi.
Đầu bên kia điện thoại, Dương Lâm cũng sợ tới mức không nhẹ.
- Anh đã biết.
- Làm sao anh biết?
- Vừa rồi hắn còn đập xe anh...
Lâm Đông buồn bực tới cực điểm, theo hắn xem ra, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị không ít người cười rụng răng.
- A, hắn đập xe anh?
Đầu bên kia điện thoại, Dương Lâm chợt cả kinh, theo sau khẩn trương nói:
- A Đông...Đông, anh...anh hãy nghe em nói, anh...anh...ngàn vạn lần không thể tìm hắn trả thù. Bởi vì...bởi vì hắn...hắn là...là Trần...Trần gia, Trần Phàm.
- Trần gia, Trần Phàm?
- Ba.
Bên tai vang lên bốn chữ này, cả người Lâm Đông khẽ run rẩy, di động trực tiếp rớt ra khỏi tay, chiếc xe như mất đi khống chế nhắm ngay bãi cỏ ven đường lao tới...