Trong chớp mắt đã là giữa tháng mười một, khí trời nóng bức rốt cục biến mất, thời tiết bắt đầu chuyền lạnh, vô luận là trong sân trường hay trên đường phố đều có thể nhìn thấy lá cây khô vàng, làm cho người ta có một loại cảm giác đìu hiu.
Tựa hồ, trong vòng một đêm đã chuyển thành mùa thu.
Mùa thu không xôn xao như mùa xuân, cũng không có tiếng động lớn rầm rĩ như mùa hè, nó là một ngày mùa thật thương cảm.
Nhưng...đối với Tô San mà nói. ở một mùa thu nơi nơi tràn ngập hương vị đìu hiu, nàng cũng không cảm thấy được thương cảm, ngược lại, nàng lần đầu tiên rơi vào bể tình mỗi ngày đều sinh hoạt trong khoái hoạt cùng ngọt ngào.
Từ ban đầu chán ghét cùng tò mò, về sau lại cảm động, tiếp tục cho tới bây giờ là tình yêu cuồng nhiệt, cả quá trình chỉ dùng ba tháng thời gian.
Đối với Tô San từ thuở nhỏ có bệnh ghét nam nhân mà nói, không thể nghi ngờ là một kỳ tích.
Nhưng kỳ tích thường thường sẽ sinh ra trong sự lơ đãng.
Từ ngày đó thiếu chút nữa cùng Trần Phàm vụng trộm trái cấm. Tô San chân chính tiến nhập vào thân phận của vị hôn thê, chẳng những nàng bắt đầu học nấu cơm làm thức ăn, cũng không còn tiếp tục tùy hửng như dĩ Văng. đương nhiên vẫn còn tranh cãi với Trần Phàm, dù sao đó là thuốc điều tiết trong sinh hoạt giữa bọn họ.
Mà mỗi khi Tô San ở trong trường học nghe được thảo luận về quan hệ với Trần Phàm, trong lòng lại ngọt ngào giống như được uống mặt.
Duy nhất làm cho Tô San cảm thấy được đáng tiếc chính là bởi vì Trần Phàm, quan hệ giữa nàng và Trương Thiên Thiên nhanh chóng hạ nhiệt độ, mặc dù còn chưa đến nông nỗi giống kẻ thù, nhưng trên cơ bản cũng giống như người lạ, hai người gặp mặt trong phòng ngủ ký túc xá cũng không nói lời nào với nhau.
Cũng không phải Tô San nguyện ý nhìn thấy cảnh này, ngược lại, nàng từng cố aắng nghĩ biện pháp cởi ra khúc mắc này, vì thế ban đầu vẫn thường chào hỏi Trương Thiên Thiên, nhưng làm cho nàng thất vọng chính là Trương Thiên Thiên không những không để ý nàng. ánh mắt nhìn về phía nàng còn tràn ngập cảm giác chán ghét, thậm chí còn có một tia hương vị oán độc lẫn bên trong.
Thái độ của Trương Thiên Thiên làm Tô San hoàn hoàn hết hi vọng, mâu thuẫn đã xảy ra thật sự không thể tiếp tục diễn biến, huống chỉ nàng dùng gương mặt nhiệt tình lại nhận phải cái mông lạnh của người ta, vậy cần gì phải cố sức đi làm chuyện như vậy?
Bởi vì quan hệ giữa Trương Thiên Thiên cùng Tô San đã trở thành căng thẳng. đã khiến cho tạo ra kết quả, số lần gặp mặt Trần Phàm chỉ có một lần, lần đó do nàng chù động đi tìm Trần Phàm để nói chuyện, kết quả thái độ của Trần Phàm vẫn trước sau như một, vẫn có bộ dạng lành đạm như trước.
Điều này đối với Trương Thiên Thiên mà nói, không thể nghi ngờ là một lần đả kích, nhưng nàng vẫn không thé buông tha, ngược lại, thái độ của Trần Phàm càng thêm kích phát dục vọng chiếm giừ mãnh liệt trong lòng nàng.
Không chiếm được luôn tốt nhất.
Dùng những lời này để hình dung tâm tình của Trương Thiên Thiên thật vô cùng
chuẩn xác.
Nếu đại học Đông Hải giống như một xã hội, như vậy vô luận là Trần Phàm, hay là Tô San, hoặc là Trương Thiên Thiên, bọn họ cũng chỉ là một thành viên trong xã hội này, chẳng qua bởi vì bọn họ có tư chất khác nhau, đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong xã hội này mà thôi.
Vào giữa tháng mười một. đại học Đông Hải nghênh đón hoạt động giao luu với đại học Tokyo.
Đại học Tokyo là trường đại học được công nhận đứng thử nhất Châu Á, vô luận phương tiện phần mềm máy tính hay là phần cứng đều viền siêu đại học Đông Hải.
ờ dưới tình hình này, đối với loại hoạt động giao lưu như vậy, không riêng gì đại học Đông Hải cao độ coi trọng, hệ thống giáo dục của Đông Hải cũng cực kỳ xem trọng, thậm chí ngay cả thị ùy Đông Hải đối với lần hoạt động này cũng cực kỳ quan
tâm, nhận thức lân hoạt động này có thể cải thiện quan hệ đang từ từ chuyển biên xâu giữa hai nước.
Người của thị ủy cùng hệ thống giáo dục vốn định nhúng tay tham dự hoạt động lần này, nhưng lại bị lão hiệu trường vốn có thanh danh cao trong lĩnh vực kinh tế cự tuyệt, mặt khác một ít đại học nổi tiếng cũng như thế. Thủ đoạn cửng rắn của lão hiệu trường làm cho một ít đại lão thị ủy cùng hệ thống giáo dục Đông Hải có chút bất màn, nhưng bọn hắn cũng biết rõ tính tình của lão hiệu trường, cũng không tiếp tục miền cường, chỉ có thể nén giận.
Đối với trường học mà nói, lần này giao lưu chỗ đắc ý nhất chính là có thể tham khảo cùng học tập ưu điểm của đại học Tokyo, đồng thời có thể để cho hai học hiệu trở thành trường học họp tác, có thể đưa sinh viên đến trường của đối phương để học tập.
Đối với đại đa số sinh viên mà nói, bọn họ không nhìn xa trông rộng được như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú đối với một ít hoạt động giao lưu giữa hai trường học, trong đó một ít sinh viên bị đầu độc phim ảnh AV thật sâu lại trông đợi có thể nhìn thấy được những mỹ nữ như trong phim Tiếp Viên Hàng Không hay Cát Trạch Minh Bộ gì đó.
Hoạt động giao lưu kỳ hạn trong một tuần, các hạng an bài đã sớm được định ra.
Ba ngày đầu tiên là đi thăm, học tập giao lun, trong lúc đó sẽ tiến hành diễn thuyết học thuật, hoạt động thi biện luận, rồi hai ngày sau thì lấy hoạt động giữa hai bên sinh viên hai học hiệu là việc chính, đến lúc đó mới tổ chức trận đấu cs, trận đấu bóng rổ, trận đấu võ thuật ba loại.
Thời gian trước Trần Phàm đại phóng tia sáng trong trận đấu cs, vì thế rất nhiều người ũng hộ Trần Phàm đều muốn nhìn thấy Trần Phàm thi đấu với đại biểu của đại học Tokyo, thi triển thần uy, nhưng...khiến cho mọi người không nghĩ tới chính là Trần Phàm lại cự tuyệt tham gia hai hạng trận đấu này.
Chuyện này đã như một viên đá kích lên ngàn tầng sóng trong đại học Đông Hải. Hoàng Tử Éch lại một lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn sió.
Đối với việc không tham gia trận đấu bóng rồ, rất nhiều người so sánh hiểu được, dù sao Trần Phàm ngoại trừ phòng thủ, những phương diện khác đều không xuất sắc (Trần Phàm có thể ném bóng vào rồ ở cự ly cách xa ba phần tuyến, bọn hắn nhất trí cho rằng Trần Phàm là ném bừa), mà đại biểu cho đội bóng rô đại học Tokyo chính là thành viên chù lực thiên tài bóng rổ Liễu Xuyên Phong, thắng bại đã không cần suy đoán. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trận đấu bóng rổ có thể không nói tới, Trần Phàm cự tuyệt tham gia trận đấu cs, điều này làm cho rất nhiều sinh viên không hiểu được.
ờ dưới tình hình này, trong hai ngày gần đây, vô luận là trong sân trường hay là diễn đàn, sinh viên thảo luận chuyện này nơi nào cũng có, hơn nữa quan điểm không đồng nhất, có người cho rằng Trần Phàm không có cảm giác vinh dự của tập thế, ở loại thời điểm mấu chốt mà lựa chọn lùi bước. Cũng có người cho rằng Trần Phàm nghe nói nữ thần đại học Tokyo Liễu Xuyên Tình Tử muốn tới dự thi, nên hắn biết không phải đối thù, cố ý nhượng bộ lui binh.
Cuối cùng là quan điểm ủng hộ, phần lớn đều là người ủng hộ Trần Phàm, theo bọn họ xem ra, kỹ thuật của Trần Phàm đã là cấp bậc đứng đầu, muốn đánh thắng Liều Xuyên Tình Tử tuyệt đối không có vấn đề gì. Sở dĩ Trần Phàm không muốn thi đấu, ngoại trừ do khinh thường, càng nhiều là muốn lưu mặt mũi cho đại học Tokyo, không muốn mặt mũi đại biểu của đại học Tokyo bị quét rác.
Mặc kệ là thế nào. Trần Phàm lại trở thành nhân vật tiêu biểu cho đại học Đông
Hải.
Sau khi tan học buổi chiều. Trần Phàm vẫn như ngày thường đi tới bãi đỗ xe, kết quả phát hiện Tô San chờ đợi đã lâu.
- Đồ ngốc, sao trận đấu nào anh cũng không chịu tham gia a?
Đối với việc Trần Phàm cự tuyệt tham gia trận đấu cs cùng trận đấu bóng rổ, Tô San cũng vừa mới biết lúc buổi chiều, đối với việc này nàng lại thấy nghi hoặc, phải biết rằng trong khoảng thời gian này nàng luôn chú ý luyện tập kỹ thuật cs, mục đích là muốn có sự họp tác ăn ý với Trần Phàm, có thể đánh thắng được đại biểu của đại học Tokyo.
Đối mặt câu hôi của Tô San, vé mặt Trần Phàm cười khổ.
Theo ý nào đó mà nói, trận thi đấu cs cũng tốt, trận đấu bóng rổ cũng thế. đối với hắn mà nói. đều chỉ là trò chơi nhà chòi, tham dự hay không tham dự cũng không gì quan trọng - ở thời gian trước, hắn tham gia trận thi đấu cs chỉ là vì muốn trợ giúp Chu Văn tiêu trừ khúc mắc, trận đấu bóng rổ là vì Ngu Huyền cùng Tô San thinh cầu hắn
giúp đỡ.
- Anh đã đáp ửng lão hiệu trường, không tham dự lần hoạt động giao lưu này.
Trần Phàm lựa chọn thẳng thắn.
Nghe được lời Trần Phàm nói. Tô San sửng sốt:
- Tần gia gia không cho anh tham dự hoạt động giao lưu lần này? Vì sao?
- Em ngẫm lại đi. đại học Tokyo người ta tốt xấu là khách nhân, đi tới chỗ chúng ta, chúng ta làm gì cũng phải nể tình đi?
vẻ mặt Trần Phàm vô si nói:
- Mà lão công của em là siêu nhân Saiyan nhập thân, một khi tham dự trận đấu, thần chắn giết thần phật chắn giết phật, đến lúc đó cãn bản không có khả năng lưu lại mặt mũi cho đại biểu đại học Tokyo. Kể từ đó, nếu đại học Tokyo thẹn quá hóa giận, bò đi về, hoạt động giao lưu lần này không phải sẽ uổng phí sao?
- Anh thật không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?
Nghe được Trần Phàm tự thổi phồng không biết thẹn. Tô San thật không biết nói gì, nhưng trong lòng hiểu rõ ràng, không nói chuyện bóng rổ, chỉ nói riêng về cs, quả thật có thể nói Trần Phàm đúng là vô địch, nàng thậm chí tin tường Trần Phàm thật sự là Đồ Tể.
Trần Phàm ha ha cười, không thèm để ý mảy may:
- Ngưòi không biết xấu hổ thì vô địch, cần mặt làm gì? Nếu anh cần mặt mũi, có thế phao được một đóa hoa xinh đẹp như em sao?
- Đi tìm chết.
Tô San nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, xấu hổ đến khuôn mặt đõ lên, làm bộ như muốn đánh Trần Phàm, nhưng trong lòng lại oii sướng hài lòng, trái tim lại không ngừng nhảy mạnh.
Đối với Tô San mà nói, nàng đã biết Trần Phàm có hai loại tính cách - ở phần lớn thời điểm. Trần Phàm sẽ biểu hiện ra bộ dáng cả lơ phất phơ, mà cũng có ít lần. Trần Phàm sê lộ ra bộ dáng nghiêm túc tinh tế, làm việc quyết đoán kiên quyết.
So ra mà nói, hình tượng thử hai của Trần Phàm càng làm trái tim Tô San đập thình thịch, nhưng nàng không thể không thừa nhận, ở chung lâu như vậy, nàng dần dần thích ửng bộ dáng cả lơ phất phơ của Trần Phàm, nếu mỗi ngày không cùng hắn tranh cãi, nàng cảm giác trong sinh hoạt như thiếu điều gì đó.
Ngay khi Trần Phàm cùng Tô San đang hi hi ha ha, một chiếc hồng kỳ từ xa chạy tới, khi sắp đến gần Trần Phàm cùng Tô San, liền bóp kèn.
Trần Phàm cùng Tô San theo bản năng đưa mắt nhìn về hướng chiếc hồng kỳ, rõ ràng nhìn thấy cửa kính xe mở xuống, lão hiệu trường ngồi ngay vị trí kế bên tài xế, nhìn hai người ngoắc tay.
- Tần gia gia.
Nhìn thấy lão hiệu trường. Tô San liền bước lên phía trước thân thiết chào hòi.
Quan hệ giữa Tô Thanh Hải và lão hiệu trường thật không tệ. đối với lão hiệu trường. Tô San cũng không hề xa lạ.
Lúc Tô San chào hôi, lão hiệu trường đẩy cửa xe đi xuống, vươn tay vỗ đầu Tô San, hiền lành cười:
- Tô nha đầu, càng ngày càng đẹp a.
- Tần gia gia lại siễu cợt San San.
Nghe được lão hiệu trường khích lệ, vẻ mặt Tô San nũng nịu. đồng thời nháy mắt, dùng khóe mắt nhìn trộm Trần Phàm, miệng hơi nhếch lên, cảm giác như thị uy với Trần Phàm.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Tô San. Trần Phàm lại không tô vẻ gì, ngược lại chân mày hắn hơi nhíu lại, bộ dáng như đang suy nghĩ - hắn nhìn ra được lão hiệu trường xuất hiện ở nơi này cũng khôngphải việc ngẫu nhiên, hơn phân nửa là đến tìm hắn.
Chẳng lẽ lão hiệu trường lo lắng về mình, muốn tới dặn dò thêm?
Nhớ tới mình từng hứa hẹn với lão hiệu trường, trong lòng Trần Phàm thầm hôi chính mình.
Ngay sau đó, Trần Phàm trực tiếp đẩy ngã phõng đoán này, theo hắn xem ra, lấy thái độ làm người của lão hiệu trường cũng sê không làm như vậy.
Lúc lật đổ phõng đoán này, trong lòng Trần Phàm sáng ngời như gương - lão hiệu trường hao hết tâm tư tìm hắn, hãn là có quan hệ tới hoạt động giao lưu của hai trường.
Hơn nữa, chuyện muốn nói tuyệt đối không đơn giản.