Vì thế. ở trong lúc những trường trung học khác sẽ cho học sinh học bù, trung học Tử Kim Sơn lại cho học sinh được nghi phép bảy ngày.
Cho tới nay, Điền Thảo đều thích chế định kế hoạch, kế hoạch lớn thì tính trên mười năm, kế hoạch nhỏ là trong một ngày, nàng đều lần lượt chế định ra, hơn nữa còn nghiêm khắc dựa theo kế hoạch chấp hành.
Kỳ nghi lần này cũng không ngoại lệ.
Duy nhất khác với dĩ vàng chính là kỳ nghi lần này, Điền Thảo chuẩn bị rút ra ba ngày theo bồi dì Điền.
Mặc dù có ý nghĩ này, nhưng Điền Thảo rất rõ ràng, với tính cách của mẹ nàng, nếu nàng nói thẳng mẹ tuyệt đối sê không đáp ứng, cũng không phải bởi vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của nàng, mà là bởi vì Trần Phàm cùng Tô San hai người.
Hiểu được điểm này, Điền Thảo do dự cả buổi trưa, cuối cùng quyết định đi tìm Trần Phàm xin cho mẹ mình được nghi phép ba ngày.
Sau buổi học chiều kết thúc, Điền Thảo sửa sang lại đồ đạc trong ký túc xá một chút, đem những bài học cần xem trong những ngày nghi sắp xếp cùng một chỗ, sau đó đơn giản tắm rửa, thay một bộ quần áo, rời khỏi trung học Tử Kim Sơn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Suốt hai giờ, thay hai lần xe bus. Ngay khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn Điền Thảo đã đi tới đại học Đông Hải.
Ban đêm. đại học Đông Hải đèn đuốc sáng choang, tùy ý có thể thấy được những I đôi tình lữ đang ngồi một chỗ ôm ấp nhau.
Nhưng Ngay khi một thân ảnh mộc mạc xuất hiện Ngay cửa đại học Đông Hải thì ị lập tức khiên cho không ít người chú ý, nhất là nam sinh, cơ hô môi một nam sinh đều Ị đem ánh mắt nhìn về thân ảnh làm người kinh thế hãi tục.
Đó là một cô bé.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi xanh kẻ sọc trắng, chiếc áo hơi cũ, màu xanh đã trở nên nhạt nhòa, hơi có chút ngả vàng, nâng cao đôi tiểu bạch thò Ngay trước ngực của nàng. Bên dưới nàng mặc chiếc quần bò màu lam, cũng giống như chiếc áo, quần bò giá rẻ đã rất phai màu. Ngay đầu gối cùng mông đã giặt tẩy cơ hồ biến thành màu trắng bạc.
So sánh với áo cùng quần mà nói, đôi giày dưới chân nàng càng thêm đập vào ánh mắt mọi người - nàng mang một đôi giày vải màu hông, mặc dù có chút cũ, nhưng lờ mờ có thê nhìn thây đường may thật khéo. Giày là do mẹ nàng làm cho nàng từ hai năm trước.
Lúc ấy, vì lo lắng tuổi nàng càng ngày càng lớn, nàng nói mẹ làm lớn một chút, mãi cho đến hai năm sau hôm nay, vừa mới thích hợp. Một cơn gió thổi qua, thổi bay mái tóc đen trên trán cô bé, bím tóc đuôi ngựa kiêu I ngạo lẳng lặng nằm trên đầu vai nàng.
Tiên tử không nhiễm chút khói bụi nhân gian.
Giờ khắc này, cơ hồ trong lòng những người đang nhìn về phía nàng đều tuôn ra ý niệm như vậy trong đầu.
Theo bọn họ xem ra. ờ đại đô thị thay đổi từng ngày như Đông Hải, có thể nhìn thấy một cô gái thật xinh xắn, không trang điểm, mặc một bộ quần áo mộc mạc như thế xuất hiện trước mặt công chúng, xác suất còn nhỏ hơn khi nhìn thấy phú ông giàu có.
Đối mặt ánh mắt khác thường của mọi người. Điền Thảo không có bất kỳ tỏ vẻ, cũng không trực tiếp tiến vào trường học, mà là lăng lặng đứng ở cửa, ngẩng đầu, nhìn I lên bốn chữ đại học Đông Hải.
Dưới ánh đèn, thân thể của nàng thẳng tấp như một cây thương, diễn cảm vô cùng kiên định.
Hai năm sau, mình nhất định sẽ bước vào nơi này.
Thu hồi ánh mắt, trong lòng Điền Thảo yên lặng tự nói với mình, sau đó bước chân thật kiên định, đi vào trường đại học nàng vốn đã dự định sẽ thi vào.
- Cô bé kia là ai?
- Không biết, nhưng hẳn không phải sinh viên trường học chúng ta.
- Đúng vậy, nếu trường chúng ta có cô gái như thế. đã sớm truyền ra.
- Còn hơn truyền ra, tôi xem, nếu nàng ờ trường học chúng ta, danh khí tuyệt đối sẽ không thấp hơn nữ thần, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm!
Điền Thảo rời đi, làm cho một ít nam sinh đang chuẩn bị ra ngoài uống rượu cũng nghị luận sôi nổi.
Ngay lúc Điền Thảo cất bước đi vào đại học Đông Hải, Ngay đối diện trường học, một thiếu niên đang khẩn cấp bước xuống xe.
Nếu như nói cách ăn mặc của Điền Thảo đại biểu cho sự mộc mạc, như vậy cách ăn mặc của thiếu niên kia đại biểu cho sự xa xỉ.
Toàn thân Điền Thảo cộng lại cũng không tới một trăm nguyên, mà một món quần áo trên người thiếu niên lại giá trị hơn vạn, là gấp hai mươi lần của Điền Thảo.
Còn khoa trương hơn chính là, trên cồ hắn còn đeo một sợi dây chuyền có mảnh ngọc phật trị giá một ngàn sáu trăm vạn ở trong một hội đấu giá mua mới có.
Một ngàn sáu trăm vạn!
Lấy giá cả thịt heo trước mắt. đủ để mua một trăm sáu mươi vạn cân, một con heo cộng lại khoảng ba trăm cân, chính là hơn năm mươi ngàn con heo...
Nhưng dù trên người thiếu niên đều là giá trị xa xỉ, nhưng thiếu niên chân chính hấp dẫn ánh mắt mọi người không phải cách ăn mặc của hắn, mà là khí phách tự cao tự đại của hắn.
Hiên trương, bá đạo.
Đây là cảm giác đầu tiên hắn cấp cho mọi người.
Hắn giống như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi võ, sắc bén, coi rẻ hết thảy!
Không để ý tới những ánh mắt chú ý xung quanh, thiếu niên vừa xuống xe. ánh mắt liền nhìn theo Điền Thảo đi phía trước, bước chân hơi có chút lo lắng đi Theo sau.
Cùng lúc đó, một nam nhân tướng mạo bình thường, lại cũng giống như một u linh, che giấu trong đám người, thủy chung vẫn cùng thiếu niên duy trì khoảng cách chừng năm thước.
Năm thước, là nam nhân định cho mình cự ly cần thiết.
Thiếu niên không phải người khác, chính là Sở Qua mà trong khoảng thời gian này chi vì muốn nhận thức được Trần Phàm đã gần như tẩu hỏa nhập ma.
Vì muốn gặp mặt thật của "người thần bí", Sở Qua mạo hiểm cho người theo canh chừng Điền Thảo, khi biết được Điền Thảo tan học buổi chiều, lại ngồi xe đi tới đại học Đông Hải, liền lập tức chạy tới đây.
Tuy rằng không biết Điền Thảo muốn đến đại học Đông Hải làm gì, nhưng Sở Qua cảm thấy hành vi của Điền Thảo thật khả nghi, rất có thể sẽ quan hệ tới người thần bí kia.
Điền Thảo cũng không hề nhận thấy được có người đang luôn luôn theo phía sau mình, sau khi tiến vào trường học, nàng không chút hoang mang đi tới sân bóng nằm phía đông bắc của vườn trường.
Bởi vì...trước khi rời khỏi trung học Tử Kim Sơn, nàng từng dùng điện thoại di động của người bạn cùng phòng nhắn tin cho Trần Phàm, nói là muốn gặp mặt hắn một lần.
Đối với hành động của Điền Thảo, trong lòng Trần Phàm tuy rằng cực kỳ tò mò, nhưng vẫn không cự tuyệt, mà là nói cho Điền Thảo, tối nay mình sẽ ờ sân bóng trường đại học Đông Hải xem dạ hội đón người mới đến. đồng thời nói cho Điền Thảo vị trí của hắn.
Chờ khi Điền Thảo đi tới sân bóng, dạ hội đã được bắt đầu, ngọn đèn hoa mỹ chiếu sáng cả sân khấu, trên sân khấu, nhóm người Biểu diễn đang tận hết sức của mình, hiện trường thưởng thưởng liên tục bộc phát ra thanh âm khen ngợi.
Nhìn lướt qua khán đài tràn đầy đầu người trong sân bóng. Điền Thảo thoáng can mày, theo sau đôi mắt chuyển hai vòng, trực tiếp hướng khán đài phía tây đi tới.
So với trước cửa trường học mà nói, khán đài sân bóng thật khó quan sát hoàn cảnh, chỉ có ánh đèn lade nhấp nháy là có thể nhìn thấy được mờ mờ, những nơi khác đều một mảnh tối đen.
Vì thế khi Điền Thảo đi về hướng khán đài phía tây, vẫn chưa làm cho nhiều người chú ý.
Bước đi Ngay giữa tiếng người ồn ào, Điền Thảo nhờ ánh sáng của tia lade nhìn xem vị trí mình cần đến đồng thời nhanh chóng lướt qua những số ghế ngồi, sau đó trong lòng yên lặng tính toán, lựa chọn con đường đi tới nơi đó.
Mười phút.
Gần mười phút. Điền Thảo đã thuận lợi đi tới địa điểm Trần Phàm đã nói cho nàng biết.
Nhưng...làm cho Điền Thảo hơi có chút nghi hoặc chính là. Trần Phàm cũng không ngồi nơi đó, nơi đó có hai chỗ ngồi trống không.
Nàng hơi can mày, Điền Thảo lập tức đi tới bên cạnh Ngu Huyền đang vẻ mặt hưng phấn quan sát diễn xuất.
Có lẽ là quá xảo hợp, vào trong nháy mắt này, ánh đèn lade lại quét Ngay nơi đây, không ít bạn học của Ngu Huyền nhìn thấy Điền Thảo đang đi tới, trong lúc nhất thời cùng lộ ra Biểu tình nghi hoặc.
- Uy, Ngu Huyền, cô bé kia là em gái của cậu sao?
Rất nhanh, một gã nam sinh vỗ lên bả vai Ngu Huyền, tò mò hỏi han.
Em gái?
Nguyên bản Ngu Huyền đang đắm chìm trong hưng phấn chợt ngạc nhiên xoay đầu lại, khi thấy Điền Thảo đang đứng trước mặt mình thì vẻ mặt mờ mịt.
- Xin hỏi, chỗ ngồi của Trần Phàm ở nơi này phải không?
sắc mặt Điền Thảo bình tĩnh hỏi.
- Phải.
Trả lời Điền Thảo cũng không phải Ngu Huyền, mà là Chu Văn đang không có quá lớn đối với dạ hội biểu diễn.
- Cảm ơn.
Điền Thảo lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhưng đã bị bóng đêm bao phủ, theo sau nàng lại hỏi:
- Vậy vì sao không thấy anh ấy ở đây?
- Vừa rồi cậu ấy nhận được điện thoại nên tạm thời rời đi, nếu cô muốn tìm cậu ấy, ở đây chờ đi, cậu ấy hẳn sẽ mau trở về.
Lần này mở miệng chính là Ngu Huyền, tuy rằng không biết Điền Thảo tìm Trần Phàm làm gì, nhưng Điền Thảo lại cho hắn một loại cảm giác thân cận.
Nhưng...Ngu Huyền không biết, vừa rồi người gọi điện thoại cho Trần Phàm chính là Dai Fu!
Là Dai Fu được toàn bộ nam sinh đại học Đông Hải nhất trí công nhận là nữ thần!