Có lẽ là vì ngại đánh thức Điền Thảo vì tối hôm qua nàng phải học bài cả đêm, lúc đi ngang qua phòng của Điền Thảo, Trần Phàm giảm nhẹ bước chân, lặng yên không một tiếng động đi qua.
Hoàn cảnh u tĩnh, cổ thụ xum xuê, gần sát Tây Hồ, không khí thanh tân...
Tất cả chuyện này đều là nguyên nhân khu biệt thự nhà giàu Thanh Long sơn trang có giá cao trên trời.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất - số lượng thật ít.
Vật lấy hiếm làm quý.
Đối với rất nhiều nhân sĩ xã hội thượng lưu mà nói, có thể mua được biệt thự tại Thanh Long sơn trang, không chỉ là sự tượng trưng giàu có, vẫn là tượng trưng cho thân phận.
Đi ra biệt thự, Trần Phàm hô hấp không khí thanh tân buổi sáng, có thể rõ ràng cảm giác được không khí nơi này vượt xa không khí ở Đông Hải, rất ướt át.
Đơn giản tập thể dục làm nóng người một chút, Trần Phàm bắt đầu buổi luyện công buổi sáng.
Cùng lúc đó, khi ánh mặt trời đầu tiên xỏ xuyên qua chân trời, xuyên thấu qua rừng câày chung quanh khu biệt thự, làm sáng lạn rực rỡ.
Bên tai vang lên tiếng hót của chim chóc ríu rít, chậm rãi chạy bộ trên con đường nhỏ của Thanh Long sơn trang. Trần Phàm có loại cảm giác đang đặt mình trong bức tranh thiên nhiên.
Khác với lúc trước ở Đông Hải Trần Phàm luyện công ở ngoài đường, các thành viên Ám Đường kể cả a Ngốc cũng không đi theo phía sau.
Bởi vì Thanh Long sơn trang không lớn lắm, bọn họ cũng đã bài trừ toàn bộ những gì nguy hiểm có thể xảy ra.
Đang chạy về phía trước, Trần Phàm chợt nhìn thấy phía trước xuất hiện một thân ảnh màu trắng.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua tàng cây chiếu lên thân ảnh kia, nàng đón ánh mặt trời chạy chậm, bím tóc đuôi ngựa trên đầu vai vung vẩy, cả người tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng sức sống.
Nhìn thấy Điền Thảo đang chạy tới, Trần Phàm không khỏi cười khổ, nguyên bản hắn nghĩ Điền Thảo học bài quá muộn, lúc này còn đang ngủ, lại thật không ngờ Điền Thảo cũng giống như hắn đã sớm thức dậy luyện tập chạy bộ.
Trần Phàm vừa phát hiện Điền Thảo, Điền Thảo cũng nhìn thấy Trần Phàm, nàng mỉm cười hướng Trần Phàm chạy tới.
- Sao lại dậy sớm như thế?
Sau khi hai người gặp nhau, Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy trên khuôn mặt bình tĩnh lại xinh đẹp ứa ra tầng mồ hôi, biết rõ Điền Thảo còn thức sớm hơn cả mình, lúc này nàng đã chạy bộ xong, đang chuẩn bị quay về biệt thự.
Điền Thảo dừng chân lại, cũng không hề thở gấp, mà nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu, nói:
- Hoàng Phủ tỷ nói thân thể của tôi quá kém, tuy rằng không thích hợp luyện võ nhưng cần kiên trì mỗi ngày rèn luyện thân thể. Tôi làm theo lời của chị ấy, kết quả phát hiện hiệu quả rất tốt, thân thể khỏe hơn rất nhiều, mỗi ngày cũng không còn cảm thấy mệt, cho nên mới kiên trì luyện tập.
Nghe Điền Thảo nói như thế, Trần Phàm không khỏi âm thầm cảm thán, Hoàng Phủ Hồng Trúc thật đúng là cứng rắn.
Đối với Điền Thảo mỗi ngày chỉ được ngủ năm giờ mà nói, cơ bản xem như nàng đang bị rút hết toàn bộ tinh lực.
- Hai ngày nữa tôi cho người tìm thuốc, cho cô một đơn thuốc, cô để Hoàng Phủ Hồng Trúc tìm người nấu cho cô, uống vào rất tốt cho thân thể.
Mặc dù có chút lo lắng Điền Thảo có chịu đựng được dược lực hay không, nhưng hắn biết rõ tính tình Điền Thảo cứng cỏi, cuối cùng cũng không nói ra nội tâm lo lắng.
Điền Thảo nhìn vào khuôn mặt Trần Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này nàng cũng không nói lời cảm ơn.
- Được rồi, cô về tắm rửa trước đi, ăn sáng xong tôi sẽ cho người đưa cô về Đông Hải.
Trần Phàm cười cười:
- Thực tập có thể từ từ mà làm, bài học không thể bỏ sót được.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ sót đâu.
vẻ mặt Điền Thảo tự tin:
- Hoàng Phủ tỷ nói, sang năm nếu tôi thi đỗ trạng nguyên Đông Hải, chị ấy sẽ cho tôi một tòa biệt thự cùng một hầm rượu tư nhân.
Bên tai vang lên lời nói của Điền Thảo, Trần Phàm cũng không hé răng, hắn biết cô gái kiên cường thông minh trước mắt này, chỉ muốn lấy được danh đầu trạng nguyên thi vào trường đại học Đông Hải, cũng không phải vì muốn thỏa mãn lòng hư vinh, cũng không phải vì muốn để người chung quanh ngưỡng mộ, càng không phải vì phần thưởng của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Nàng chỉ là muốn chứng minh.
Chứng minh không bị mình nhìn lầm người.
Vào lúc bây giờ rưỡi. Trần Phàm cùng Điền Thảo ăn xong bữa sáng, phái một chiếc xe do Độc Nhất Đao tự mình hộ tống Điền Thảo quay về Đông Hải, mà chính hắn lại ngồi xe hơi đi tới cao ốc của công ty chi nhánh tập đoàn Cao Tường.
Bởi vì hắn nhận được điện thoại của Tiêu Viễn Sơn, trong điện thoại Tiêu Viễn Sơn nói cho hắn biết, người dẫn đầu bộ thương mại Xương Hâm muốn gặp hắn.
Nửa giờ sau, Trần Phàm ngồi trên chiếc Bentley đi tới cao ốc công ty chi nhánh tập đoàn Cao Tường.
Dưới cao ốc, Tiêu Viễn Sơn bản thân là phó tổng tài tập đoàn Cao Tường kiêm chức người phụ trách công ty chi nhánh tại Chiết Giang cũng không mang theo cao tầng công ty cùng nhau ra nghênh đón, chỉ đứng một mình chờ hắn đến.
Về phần đại lão Xương Hâm tay nắm thực quyền, đã được hắn mời ngồi lại trong phòng tiếp khách.
Nhìn thấy Trần Phàm xuống xe, vẻ mặt Tiêu Viễn Sơn tươi cười nghênh đón:
- Trần tiên sinh.
- Tiêu thúc, không phái tôi đã dặn ngài không cần chờ tôi sao?
Dù cho tới nay Trần Phàm đều luôn khách khí với Tiêu Viễn Sơn, nhưng Trần Phàm có thể cảm giác được Tiêu Viễn Sơn lại càng khách khí đối với hắn, chưa bao giờ dám bày ra cái giá của trưởng bối.
- Trần tiên sinh, ngài đi vắng, một mình tôi đối mặt với đại lão từ Yên Kinh tới quả thật không còn dám thở mạnh đâu.
Tiêu Viễn Sơn nói đùa, trong lòng cũng hiểu rõ ràng, đối với hắn mà nói, dù một trăm Xương Hâm cộng lại chỉ sợ cũng không trọng yếu bằng một Trần Phàm.
Trần Phàm có thể giúp cho Tiêu gia quật khởi. Xương Hâm không thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đồng dạng. Trần Phàm sau khi bị đá ra khỏi Trần gia, lại tiếp tục cùng Thanh bang và Tiết gia chơi tiếp trò chơi khiến người người phải chú ý này, Xương Hâm không có bổn sự như thế.
Không riêng gì Tiêu Viễn Sơn hiểu được điểm này, ngay cả Xương Hâm vào buổi sáng năm giờ rưỡi rời giường, sáu giờ rưỡi gọi điện thoại cho Tiêu Viễn Sơn, bây giờ chạy tới công ty chi nhánh tập đoàn Cao Tường tại Chiết Giang, luôn luôn vẫn ngồi chờ cho tới bây giờ cũng hiểu được.
Cho nên trên mặt của hắn không hề biểu hiện ra chút bất mãn, cũng không có vẻ không kiên nhẫn, chỉ lẳng lặng chờ.
Theo hắn xem ra, có lẽ Trần Phàm đấu không lại Yến Thanh Đế, nhưng tuyệt đối có thể chơi đùa hắn, cho nên dù hắn là thành viên bên phía Yến gia, nhưng vẫn rất tự mình hiểu lấy.
Cũng chính là nhờ vào ý nghĩ lý trí cùng thanh tỉnh nhận thức về chính bản thân mình, trong con đường làm quan của hắn luôn được thuận buồm xuôi gió.
Năm phút sau, được Tiêu Viễn Sơn dẫn đường. Trần Phàm đi vào một gian phòng tiếp khách xa hoa nhất trong tòa lầu.
- Trần tiên sinh.
Nhìn thấy Trần Phàm tiến vào phòng tiếp khách. Xương Hâm lập tức đứng lên.
- Xương bộ trưởng, hôm nay rời giường muộn, có nhiều chậm trễ, mong rằng rộng lượng.
Vẻ mặt Trần Phàm tươi cười xin lỗi, không hề thể hiện ra vẻ hung hăng càn quấy.
- Trần tiên sinh khách khí.
Xương Hâm cười khổ nói.
Trần Phàm cũng không hề khách sáo, làm ra tư thế như thỉnh, sau đó thật tự nhiên ngồi vào vị trí của chủ nhân, Tiêu Viễn Sơn ngồi bên cạnh hắn.
Xương Hâm hơi lộ vẻ khẩn trương ngồi đối diện Trần Phàm, trong lòng đang tính toán làm sao cùng Trần Phàm mở miệng.
- Xương bộ trưởng, hôm nay ông tới tìm tôi là vì chuyện người phụ trách Roman của tập đoàn Kerner Er tức giận, chuẩn bị rút chuyện đầu tư ra khỏi quốc nội đi?
Ngay khi Xương Hâm còn đang lo lắng làm sao mở miệng, Trần Phàm liền mở miệng trước, gọn gàng linh hoạt, không hề dài dòng.
- Thật không dám giấu diếm, Trần tiên sinh, hôm nay tôi đích thật vì chuyện này mà đến.
Trong lòng Xương Hâm rung động, gương mặt lại không chút thay đổi nói:
- Tập đoàn Kerner Er đầu tư trong quốc nội từ năm nay cho đến vài năm tới là đại sự trong lĩnh vực kinh tế, mặt trên đối với chuyện Roman tiên sinh muốn rút đầu tư thật cực kỳ xem trọng.
Trần Phàm cũng không tỏ thái độ.
Xương Hâm nghĩ nghĩ, không tiếp tục khách sáo mà nói thẳng:
- Trần tiên sinh Là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, nói vậy cũng không muốn nhìn thấy tập đoàn Kerner Er lút lui đầu tư. Nếu như có thể tôi muốn thỉnh Trần tiên sinh ra mặt thuyết phục Roman tiên sinh lưu lại. Để tỏ lòng thành ý, sau này trong hạng mục hợp tác giữa tập đoàn Kerner Er và tập đoàn Cao Tường, mặt trên có thể cho thêm nhiều loại chính sách ưu đãi.
- Thật xin lỗi, Xương bộ trưởng, chuyện này tôi đã cố gắng nói qua vôi Roman tiên sinh, nhưng hắn cũng chưa tỏ thái độ.
Trần Phàm làm ra vẻ bắt đắc dĩ:
- Nhưng tôi có thể cho ông một lời đề nghị. Thủ tục đầu tư của tập đoàn Kerner Er ở Chiết Giang luôn luôn do La phó chủ tịch phụ trách, quan hệ giữa hắn và Roman tiên sinh không tệ, hơn nữa lấy thân phận của hắn cũng có thể đại biểu cho tỉnh ủy Chiết Giang, cá nhân tôi đề nghị ông đi tìm hắn ra mặt thì thích hợp hơn nhiều.
- Đa tạ Trần tiên sinh chỉ điểm.
Xương Hâm đang chờ chính là những lời này.
Trần Phàm lại trầm mặc.
- Trần tiên sinh, mặt trên thúc giục chuyện này rất gấp, tôi đi tìm La phó chủ tịch trước. Chuyện hiệp đàm lần này chờ sau khi mọi chuyện thành công, tiếp tục đến cảm ơn.
Xương Hâm thấy Trần Phàm không nói lời nào, Tự nhiên hiểu Trần Phàm đã muốn đuổi khách, thực biết điều đứng dậy cáo từ.
Trần Phàm cười đứng dậy, vươn tay:
- Xương bộ trưởng đi thong thả.
Xương Hâm vội vàng dùng hai tay nắm lấy tay phái của Trần Phàm, cười cười, sau đó ròi khỏi phòng tiếp khách.
Đưa tiễn Xương Hâm rời khỏi phòng tiếp khách, Trần Phàm cũng không đi theo ra ngoài, mà quay trở về phòng ngồi xuống ghế, lấy ra thuốc lá châm lửa, nhẹ nhàng rít một hơi, nói:
- Xương Hâm này thật không đơn giản.
Phía trước luôn đảm đương vai diễn quần chúng, lúc này lại đang rót trà cho Trần Phàm, Tiêu Viễn Sơn nghe được lời cảm thán của Trần Phàm cũng không dám lên tiếng.
Mấy phút sau, Tiêu Viễn Sơn đem chén trà đưa tới trước mặt Trần Phàm, nghĩ nghĩ nói:
- Tối hôm qua tôi cùng La Vĩ nói chuyện điện thoại, buổi sáng hôm nay nghe nói đã cố một buổi họp hội nghị công bố chuyện La Vĩ trở thành quyền chủ tịch. Kế tiếp chúng ta làm như thế nào? Hôm nay cho La Vĩ đi theo Xương Hâm bọn hắn tìm Roman, hay là tiếp tục diễn trò?
- Diễn đã xong rồi, tiếp tục kéo dài cũng không có ý nghĩa.
Trần Phàm nghĩ nghĩ trả lời.
Tiêu Viễn Sơn gật đầu, sau đó lại giơ ra gì đó, nói:
- Tôi nghe tin tức, lần này Yến Thanh Đế tới Hàng Châu, ngoại trừ nương theo chuyện lần này gia tăng chiến tích cho bản thân mình rạ, tựa hồ là hướng về phía cậu mà tới.
Nguyên bản trước kia Tiêu Viễn Sơn luôn gọi Trần Phàm là ngài, mà Trần Phàm cũng xưng hô hắn là ngài, như vậy có vẻ chẳng ra cái gì cả, cuối cùng Tiêu Viễn Sơn dựa theo lời dặn của Trần Phàm, sửa miệng xưng hô Trần Phàm là cậu.
- Tôi biết.
Trần Phàm phun ra một ngụm khói, nhẹ nhàng cười nói:
- Hắn dùng một lần cúi đầu đổi lấy một phần công tích thật to, sau đó còn muốn đánh trả tôi một cái tát, đánh cho tôi răng rơi đầy đất.
Tâm như đã nhận ra hàn ý trong dáng tươi cười của Trần Phàm, Tiêu Viễn Sơn cũng không dám nói tiếp.
- Trên đời nào có loại chuyện tốt như vậy?
Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc, nheo mắt lại...