Đằng Nguyên cùng Thu Anh đều bị sự xuất hiện của Trần Phàm làm hù sợ!
Hơn nữa còn sợ không nhẹ...
- Ông...ông...ông là ai? Tại sao ông ở chỗ này?
Thu Anh vẫn còn mặc bộ quần áo người hầu đang ngồi bệch trên sàn nhà, thần tình kinh hãi nhìn Trần Phàm, nói năng lộn xộn.
- Nếu đã thỏa mãn, như vậy trở về mặc lại quần áo, tôi ở trong đại sảnh chờ ông.
Trần Phàm không để ý tới Thu Anh, thản nhiên nhìn Đằng Nguyên đang co rút:
- Nếu còn chưa thỏa mãn, tôi cho hai người thêm một lần cơ hội.
- Cô đông!
Yết hầu Đằng Nguyên nhấp nhỏ, nuốt nước bọt, muốn nói gì đó kết quả không đợi hắn lên tiếng, Trần Phàm liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, cả người Đằng Nguyên không thể khống chế run rẩy lên. Thu Anh xụi lơ trên mặt đất, theo bản năng ôm lấy chân Đằng Nguyên, ôm cứng ngắc.
- Đằng...Đằng Nguyên quân, hắn...hắn...hắn là ai vậy? Hắn...tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Dù đã ôm chân Đằng Nguyên, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cao ngạo của Trần Phàm, nỗi sợ hãi trong con ngươi Thu Anh không hề có chút giảm bớt, ngữ khí hoảng sợ tới cực điểm.
Không một tiếng trả lời.
Mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán Đằng Nguyên, khuôn mặt trắng bệch một mảnh, chim nhỏ giữa hai đùi đã nhanh rút nhỏ không còn nhìn thấy.
Thu Anh không biết thân phận của Trần Phàm, nhưng chưa gặp qua Trần Phàm, nhưng Đằng Nguyên lại biết, hơn nữa từng gặp qua ảnh chụp của Trần Phàm!
Về phần...vì sao Trần Phàm lại xuất hiện ở nơi này?
Đằng Nguyên cũng rất muốn biết!
- Đằng Nguyên quân, chúng...chúng ta báo cảnh sát đi?
Nhìn thấy Đằng Nguyên không nói lời nào, Thu Anh nghĩ hắn cũng bị sợ hãi tới choáng váng, dần dần lấy lại tinh thần, nhắc nhở.
- Vô dụng...báo cảnh sát vô dụng...ở đại lục, không có cảnh sát nào dám đắc tội hắn.
Nhìn thấy Trần Phàm biến mất ở cuối hành lang, Đừng Nguyên thở hổn hển nói:
- Còn nhớ rõ anh từng nói với em. Dụ Nhân thiếu gia chết ở đại lục không? Người giết chết Dụ Nhân thiếu gia, chính là hắn...
- Bá!
Nghe được lời nói của Đằng Nguyên, Thu Anh trợn mắt há hốc mồm.
- Hô...hô...
Hơi thở của Đằng Nguyên càng trở nên dồn dập:
- Đi...đi vào, mặc quần áo, anh phải lập tức đi gặp hắn, nếu không chúng ta đều sẽ chết!
Vừa nói xong, Đằng Nguyên cũng không tiếp tục quan tâm tới Thu Anh, hoàn toàn sợ hãi lẫn thất kinh vọt vào phòng, dùng tốc độ nhanh nhất mặc bộ áo ngủ vào.
Nửa phút sau.
Đằng Nguyên mặc xong áo ngủ hai chân như nhũn ra đi xuống đại sảnh lầu một.
Trong đại sảnh một mảnh tối đen, Trần Phàm ngồi trên sô pha, miệng ngậm điếu thuốc lá, ngọn lửa có vẻ vô cùng chói mắt trong đại sảnh tối đen. Ngọn lửa màu đỏ tươi chiếu rọi lên khuôn mặt Trần Phàm, dừng trong mắt của Đằng Nguyên, tựa như khuôn mặt ma quỷ, làm cho hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi thật sâu tận xương tủy.
- Hô...hô...
Trong lúc nhất thời, hơi thở của Đằng Nguyên càng trở nên dồn dập, thân thể càng thêm run rẩy, cảm giác giống như tùy thời đều muốn xụi lơ trên mặt đất.
- Ngồi.
Trần Phàm chậm rãi dụi tắt tàn thuốc, nhìn thoáng qua Đằng Nguyên đang tràn ngập sợ hãi, nhẹ nhàng phun ra một chữ.
Một chữ thật nhẹ nhàng, rơi vào trong tai Đằng Nguyên lại giống như băng lôi, hai chân Đằng Nguyên mềm nhũn thiếu chút nữa đặt mông ngồi bệch xuống, hắn dùng lực cắn đầu lưỡi, bị đau đớn kích thích mới không đến mức làm mình ngã xuống.
Theo sau, hắn đi về phía Trần Phàm, bước chân gian nan mà nặng nề, sắc mặt thống khổ mà sợ hãi, giống như đang đi về hướng vực sâu.
Giống như đi qua mấy thế kỷ, lại giống như chỉ là trong nháy mắt, Đằng Nguyên đẫm đầy mồ hôi đi tới đối diện Trần Phàm, lại không dám ngồi xuống, dù lời nói lộn xộn cầu xin:
- Đám người Triêu Dã Sang Thắng là do Tá Đằng Nhất Lang an bài tới đại lục, tôi chỉ dựa theo chỉ thị của Tá Đằng Nhất Lang tiếp đãi bọn hắn, cung cấp chỗ ở cùng một ít tin tức, tôi...
- Tôi biết.
Trần Phàm chậm rãi mở miệng, cắt đứt lời nói của Đằng Nguyên:
- Cho nên ông mới sống tới bây giờ.
Hoa!
Nghe được lời nói của Trần Phàm, dưới chân Đằng Nguyên mềm nhũn, lập tức ngã xuống ghế sô pha.
- Tôi tới tìm ông, chỉ là vì muốn hỏi ông một sự tình.
Nhìn Đằng Nguyên run rẩy toàn thân, Trần Phàm hiểu rõ tâm thần hắn đã sắp hỏng mất, không tiếp tục gây áp lực mà cho hắn chút hi vọng:
- Chỉ cần ông thành thật trả lời, đầu của ông sẽ bình yên vô sự nằm yên trên cổ của ông.
Giống như vì xác minh sự suy đoán của Trần Phàm, nghe được Trần Phàm nói như thế, thân thể được vô lực mềm nhũn của Đằng Nguyên giống như được rót vào một cỗ lực lượng, cả người lập tức vùng dậy, thần tình kích động hỏi:
- Sự...sự tình gì?
- Tập đoàn Anh Hoa ở khu Đông Bắc chủ yếu lấy công nghiệp hóa chất làm chính yếu, hơn nữa phần lớn tài chính trải rộng khắp bán đảo Liêu Ninh.
Trần Phàm thản nhiên nói.
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Đằng Nguyên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì thông qua một loạt điều tra, hắn biết rõ người thanh niên đang ngồi trước mắt hắn, địa vị tại đại lục cao vời tới cỡ nào!
Thậm chí theo hắn xem ra, chỉ cần người thanh niên trước mắt nguyện ý, đừng nói một ít tin tức của tập đoàn Anh Hoa tại Đông Bắc, dù muốn biết tin tức bên trong Sơn Khẩu Tổ cũng không phải là chuyện gì quá ly kỳ.
- Tập đoàn Anh Hoa ở tại Đông Bắc là xí nghiệp hóa chất, ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng. Có đoạn thời gian, dân thành phố lấy thành phố Đại Liên cầm đầu, từng vì chuyện này đưa đơn kháng nghị qua. Nhưng âm thanh kháng nghị cuối cùng bị dìm ngập.
Trần Phàm nghiêm mặt nói:
- Có thể trốn tránh vài ngành điều tra của chính phủ phía trên, bao phủ được thanh âm kháng nghị của dân chúng, điều này hiển nhiên là kết quả của chính phủ địa phương Liêu Ninh cùng một số người thương nghị mà ra.
Đằng Nguyên vẫn không hé răng, chỉ lẳng lặng nghe, đồng thời tự hỏi dụng ý khi Trần Phàm nói ra điều này.
- Chính phủ địa phương dám chơi trò này, ngoại trừ tập đoàn Anh Hoa hàng năm có thể cung cấp cho Liêu Ninh một số tài chính phong phú, nói vậy ông cũng tiêu tiền không ít trên người của một số quan chức chủ yếu đi?
Trần Phàm nói tới đây, ánh mắt nhìn chằm chằm Đằng Nguyên:
- Hiện tại chuyện ông cần làm là tỉnh táo lại, cẩn thận nhớ kỹ, những quan chức mà ông đã cung cấp sự ưu đãi kia.
Lộp bộp!
Trong lòng Đằng Nguyên vừa lộp bộp, đồng thời cũng hiểu rõ dụng ý của Trần Phàm.
- Nhớ kỹ, cần phải bình tĩnh mà nhớ thật rõ, ngàn vạn lần đừng sơ sót bỏ qua người nào, nếu không tôi cam đoan những lời nói trước đó của tôi đều sẽ là sự thật.
Trần Phàm hữu ý vô ý nhắc nhở.
- Tích đáp!
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Đằng Nguyên nhỏ lên sàn nhà bằng gỗ, thanh âm chói tai.
- Mở đèn lên, viết xuống.
Không đợi Đằng Nguyên trả lời, Trần Phàm mở miệng lần nữa.
- Dạ...dạ!
Đằng Nguyên kinh hoàng đáp một tiếng, sau đó đứng dậy thật nhanh, đi tới một bên mở đèn đại sảnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bật đèn lên, hắn thật cẩn thận nhìn Trần Phàm:
- Trong đại sảnh không có bút, bút đều ở phòng sách.
- Đi phòng sách lấy.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói:
- Mặt khác, đừng cố gắng gọi điện thoại báo cho Tá Đằng Nhất Lang chuyện này, như vậy sẽ chỉ làm cho ông chết được nhanh hơn. Bởi vì không lâu trong tương lai, tập đoàn Anh Hoa sẽ hoàn toàn cút ra khỏi thị trường đại lục!
- Bá!
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Đằng Nguyên như bị vạch trần nội tâm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thiếu chút nữa lại ngã nhào trên đất.
Theo sau, hắn cố nén nội tâm sợ hãi, hai chân như nhũn ra đi lên lầu lấy giấy và bút.
Có lẽ muốn tỏ rõ cho Trần Phàm thấy mình cũng không nhân cơ hội gọi điện thoại, không tới ba mươi giây Đằng Nguyên đã cầm bút và một quyển sổ xuất hiện ngay đại sảnh lầu một.
Trần Phàm cũng không nói thêm gì nữa.
Đằng Nguyên thấy thế không dám chậm trễ, vội vàng ngồi xuống sô pha.
- Toàn bộ...toàn bộ đều viết ra sao?
Trước khi viết, Đằng Nguyên do dự hỏi một câu.
Trần Phàm nhướng mày:
- Có vấn đề?
- Không...không có!
Đằng Nguyên vội vàng lắc đầu:
- Chẳng qua có nhiều lắm, tôi sợ trong khoảng thời gian ngắn viết không xong!
- Từ cấp sở trở lên.
Thoáng trầm ngâm, Trần Phàm làm ra chỉ thị, nhưng lại thầm thở dài trong lòng.
Theo hắn xem ra, tập đoàn Anh Hoa chỉ là xí nghiệp nước ngoài lại có thể dùng tiền tài ăn mòn lòng chính nghĩa trong các quan viên nhà nước, huống chi là những ông chủ sinh trưởng tại đại lục địa phương?
- Dạ!
Đằng Nguyên liền trả lời, theo sau thấy Trần Phàm cũng không có ý tứ mở miệng, cúi đầu viết thật nhanh.
Một giờ.
Đằng Nguyên viết tới một giờ!
Một giờ sau, Đằng Nguyên đã viết xong.
Tiếp nhận quyển sổ màu đen, Trần Phàm cúi đầu nghiêm túc nhìn xuống.
Làm cho Trần Phàm có chút ngoài ý muốn chính là Đằng Nguyên viết Trung văn cũng không tệ, cơ hồ không hề sai lầm.
Một trang, hai trang, ba trang, bốn trang.
Khi Trần Phàm lật tới trang thứ tư, rốt cục nhìn thấy một cái tên mà hắn rất muốn thấy - Lăng Vân Phong.
Ngày 16 tháng 5 năm 2012, trải qua lần thứ năm thất bại, rốt cục đưa được cho Lăng Vân Phong một món lễ vật, là một bộ trà cụ giá trị một triệu tám trăm ngàn.
Ngày 1 tháng 6 năm 2012, thành công tặng quà lần thứ hai cho Lăng Vân Phong, là một tòa biệt thự nằm tại Los Angeles nước Mỹ, giá trị hai trăm sáu mươi ngàn đô la.
Ngày 15 tháng 6 năm 2012, dưới sự trợ giúp của tổng bộ, từ quốc nội chọn lựa năm nghệ sĩ đưa cho Lăng Vân Phong, ngày đầu tiên Lăng Vân Phong lựa chọn hai người, ngày sau lựa chọn ba, ngày thứ năm để năm nàng cùng nhau bồi hắn.
Ngày 1 tháng 7 năm 2012, trong lúc bồi Lăng Vân Phong ăn cơm, Lăng Vân Phong có ý đồ với tình nhân của tôi là Thu Anh, đêm đó tôi cho Thu Anh tới bồi tiếp hắn.
Ước chừng mười phút sau, Trần Phàm xem xong toàn bộ nội dung, nhíu mày hỏi:
- Tại sao không có Yến Thanh Đế?
- Ngày thứ ba Yến Thanh Đế đến Đại Liên, tôi...tôi dựa theo chỉ thị của tổng bộ, cố gắng tặng tiền, đồ cổ, tranh chữ, đàn bà cho Yến Thanh Đế, nhưng Yến Thanh Đế đều không tiếp nhận.
Đằng Nguyên đáp rõ chi tiết.
- Hai lần ông cung cấp đàn bà cho Lăng Vân Phong, nói vậy cũng từng động tay chân trong đó đi?
Trần Phàm lại hỏi.
Trong lòng Đằng Nguyên chấn động, vội vàng gật đầu:
- Phải! Bởi vì...lần đầu tiên nghe hai nghệ sĩ bồi Lăng Vân Phong nói cho tôi biết. Lăng Vân Phong rất háo sắc, khi chơi đàn bà thì lòng cảnh giác rất thấp. Cho nên khi tôi cho Thu Anh bồi tiếp hắn, tôi bỏ một dụng cụ cỡ nhỏ trong hộp trang điểm của Thu Anh, có lưu lại hình ảnh hôm đó.
- Giao đồ vật đó cho tôi, tôi cho ông còn sống rời đi đại lục.
sắc mặt Trần Phàm không chút thay đổi mở miệng.
Đằng Nguyên nghe vậy, không nói lời nào, lại đi lên lầu, bước chân không hề run rẩy, trái lại như đánh máu gà, phi thường kích động!
Bởi vì hắn thấy được hi vọng giữ mạng sống!
Rất nhanh. Đằng Nguyên cầm một đĩa phim xem như bảo bối trân quý giao vào trong tay Trần Phàm, hơn nữa giải thích:
- Bên trong này còn có đoạn phim ghi hình cùng chứng cớ của một số người khác.
Âm thầm cảm thán lá gan Đằng Nguyên thật lớn, lại thêm những quan chức kia thật quá khinh thường, Trần Phàm cầm lấy đĩa phim, đứng dậy rời đi.
Đưa mắt nhìn thân ảnh Trần Phàm biến mất trong đại sảnh, cả người Đằng Nguyên thoát lực ngã xuống sô pha, sắc mặt lại kích động không gì sánh kịp.
Cảm giác kia giống như hắn từng ngồi một chiếc xe vượt núi từ địa ngục đi qua thiên đường.
Bên trái là thiên đường, bên phải là địa ngục.
Đằng Nguyên lựa chọn bên trái.
Rất nhiều người, bị hắn đổ lên bên phải.