Ở dưới đài, nhóm quan khách đem ánh mắt từ trên người Trần Phàm chuyển dời về phía Yến Thanh Đế. Bất quá, Lăng Vĩ lại không hề chuyển dời mục quang, hắn vẫn trợn trừng hai mắt lên, thần tình trắng bệch nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, chính xác hơn là đang nhìn Nạp Lan Hương Hương ở bên cạnh Trần Phàm.
Bởi vì có hận ý với Nạp Lan Hương Hương, hắn từng lấy thân phận chó săn cho Yến Thanh Đế mà xuất hiện ở trước mặt của Nạp Lan Hương Hương. Nhưng hắn vẫn cảm thấy tự hào và thật đắc chí!
Cảm giác như, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương bị chà đạp, bị người khác xé nát cái phần tâm tính kiêu ngạo, thì hắn sẽ thích thú ngất trời!
Mà lần này tới Đại Liên, bởi vì biết Yến Thanh Đế muốn động thủ với Nạp Lan gia, bởi vì Yến Thanh Đế hứa hẹn, sẽ cho hắn đảm nhận chức vụ cục trưởng Chiêu Thương Cục, nên trong lòng hắn đang tràn ngập chờ mong.
Chờ mong một dịp gặp mặt Nạp Lan Hương Hương!
Thậm chí hắn còn ảo tưởng qua tình huống, khi Nạp Lan gia trở thành quân cờ của Yến Thanh Đế, Nạp Lan Hương Hương cũng biến thành đồ chơi cho Yến Thanh Đế. Đến lúc đó, hắn mới xuất hiện ở trước mặt nàng...Mắng nàng là một ả gái điếm, hoàn toàn xé nát cái bộ mặt kiêu ngạo kiên cường giả tạo của nàng!
Thậm chí hắn còn ảo tưởng, sau khi Yến Thanh Đế chơi chán Nạp Lan Hương Hương, rồi thì nàng sẽ trở thành đồ chơi rẻ tiền ở trong tay của hắn!
Nhưng...nằm mơ hắn cũng không ngờ tới cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này!
Một màn bất thình lình này, làm cho Lăng Vĩ cảm thấy mình giống như một tên hề ngu ngốc!
Đồng dạng không ngờ tới một màn này, còn có cả Yến Thanh Đế, ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, trên đài chủ tịch, trên khuôn mặt anh tuấn của Yến Thanh Đế tìm không ra một chút biểu tình âm trầm nào nữa. Khuôn mặt của hắn có chăng chỉ là thần sắc trắng bệch như tờ!
Bởi vì căm tức Nạp Lan Hương Hương muốn lợi dụng mình, bởi vì căm tức Nạp Lan gia tộc và Trần Phàm đi lại quá mức thân cận. Cho nên Yến Thanh Đế đã lợi dụng quyền thế trong tay, mà khai đao với những sinh ý đen của Nạp Lan gia tộc.
Hắn làm như vậy, chẳng những muốn bức bách Nạp Lan gia tộc dứt bỏ mối quan hệ cùng Trần Phàm. Mà còn muốn Nạp Lan Hương Hương phải cam tâm tình nguyện quỳ gối ở dưới chân của hắn, khóc lóc cầu xin hắn tha thứ cho hành động sai trái ngu muội của nàng!
Khi Nạp Lan gia tộc rơi vào nguy cơ trùng trùng, khi hắn kiên nhẫn chờ đợi, thì Nạp Lan Hương Hương không có đi tìm gặp hắn.
Nhưng...giờ khắc này, Nạp Lan Hương Hương lại đi theo cùng Trần Phàm, xuất hiện ở đây!
Hôm nay Nạp Lan Hương Hương mặc bộ sườn xám màu đỏ thắm, vẻ xinh đẹp kiều diễm, còn chất ngất hơn xưa rất nhiều.
Hôm nay, người phụ nữ mang theo vẻ đẹp kinh diễm, không có đi về phía hắn. Càng sẽ không giống như trong ảo tưởng, thần phục ở dưới chân của hắn, cầu khóc van xin hắn chà đạp tấm thân nuột nà.
Bởi vì...hiện giờ...nàng đã trở thành người phụ nữ của người thanh niên kia.
Cái loại tương phản cực độ này, cũng giống như một chuôi chủy thủ sắc bén, hung hăng đâm thẳng vào trái tim của Yến Thanh Đế. Đem một chút phần kiêu ngạo, tôn nghiêm cuối cùng ở trong lòng hắn, tàn phá thành từng mảnh nhỏ!
- Xem ra tin tức lan truyền bên ngoài cũng không phải là giả. Nạp Lan Hương Hương vì hận mà sinh luyến ái, bây giờ đã trở thành người phụ nữ của thanh niên Trần gia rồi. Đồng thời. Yến Thanh Đế cũng đang rất căm tức Nạp Lan Hương Hương!
- Khẳng định là vậy rồi. ông nhìn sắc mặt của Yến Thanh Đế trắng bệch như tờ thì biết?
- Thoạt nhìn, dường như hắn có chút không chịu nổi đả kích này à...
- Thực không sao tưởng tượng nổi. Yến Thanh Đế cũng sẽ có một ngày như thế này!
- Theo tôi thấy, người thanh niên Trần gia kia, đúng là khắc tinh của Yến Thanh Đế rồi!
Nhất thời bên dưới đài chủ tịch, sôi nổi vang lên những thanh âm bàn tán rôm rả. Trong đó người mở miệng phần lớn đều là người phụ trách của những xí nghiệp nhỏ, cùng một số phóng viên tính tình bát quái. Mặc dù bọn họ không được tận mắt chứng kiến một màn Trần Phàm đánh bại Yến Thanh Đế lúc trước ở Chiết Giang. Nhưng thông tin nghe được cũng không phải ít, lúc này trông thấy Yến Thanh Đế bị mất mặt đến mức hồ đồ, thì đều thổn thức cảm khái không thôi.
Mà Xương Hâm đang ngồi gần bên Yến Thanh Đế, chứng kiến phần tôn nghiêm cuối cùng trong lòng Yến Thanh Đế bị nghiền nát, thì khẽ thở dài...Lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu được: Trần Phàm không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền sẽ đánh trúng điểm yếu trí mạng!
Ngay khi mọi người ở dưới đài đang sôi nổi bàn tán, thì khuôn mặt của Yến Thanh Đế cũng hoàn toàn trở nên vặn vẹo méo mó, đôi con ngươi trong mất đỏ rực. Hắn thở hổn hển, dùng ngữ khí âm trầm, khàn khàn giận dữ hét lớn:
- Ai cho họ vào đây? Mau đuổi họ ra ngoài cho tôi!
Mau đuổi họ ra ngoài cho tôi!
Lời nói tràn ngập sự phẫn nộ và căm tức của Yến Thanh Đế, thông qua microphone khuếch đại âm thanh, tựa như một tiếng sấm mùa xuân nổ vang ở trong gian phòng hội nghị!
Oanh!
Vừa nghe thấy Yến Thanh Đế nói như vậy, toàn trường lập tức xôn xao lên! Tất cả mọi người đều bị những lời này của Yến Thanh Đế làm cho hoảng sợ ngây ra. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mọi người đều hiểu rõ ràng, Nạp Lan Vĩnh Kha chính là một trong số những nhân vật tiêu điểm ở buổi lễ hội tái thiết đầu tư lần này. Thế nhưng Yến Thanh Đế, lại muốn đem ba người Trần Phàm. Nạp Lan Vĩnh Kha, Nạp Lan Hương Hương đuổi ra ngoài ư?
Ngay khi mọi người rơi vào trong nỗi khiếp sợ, thì bốn gã nhân viên công tác ở hiện trường, đứng sau lưng ba người Trần Phàm, thần sắc tràn đầy biểu tình do dự, không biết phải làm như thế nào.
Nguyên bản, bọn hắn đều nhận được mệnh lệnh, ngăn cản không cho Nạp Lan Vĩnh Kha tiến vào hội trường. Nhưng khi...bọn hắn nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha đi theo cùng Trần Phàm, thì bọn hắn lại không ra mặt ngăn trở!
Không phải bọn hắn đã quên mất lời Yến Thanh Đế phân phó, mà là không dám...làm như vậy.
Người có tên, như cây có bóng! Trần Phàm...cái tên này, đủ khiến cho bọn hắn hoàn toàn mất hết đi dũng khí.
- Các anh điếc hết rồi sao?
Yến Thanh Đế thấy bốn gã nhân viên công tác, thần tình do dự, thì phẫn nộ đứng lên vươn tay, chỉ thẳng vào ba người Trần Phàm, rống lớn quát:
- Tôi bảo các anh đuổi ba người bọn họ ra bên ngoài!
Lại nghe thấy Yến Thanh Đế nói như vậy, vô luận quan khách ở trên đài chủ tịch, hay là mọi người ở dưới đài, đều hiểu rõ ràng, giờ khắc này Yến Thanh Đế đã hoàn toàn bị cừu hận che mờ lý trí rồi!
Đồng dạng rất nhiều người cũng tò mò, tò mò vì Trần Phàm không phải là đối tượng được mời đến đây tham dự buổi hội nghị lần này. Thì hắn có lý do gì mà đến đây tham dự?
Ngay sau đó...mọi người đã có được đáp án chính xác!
Ở trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch đang ngồi ở trên đài, nhanh chóng đứng dậy, nhanh chân bước về phía Trần Phàm!
Nhìn thấy hai người đang đi tới, Trần Phàm không hề cử động, mà yên lặng chờ hai người này tiến đến phía mình.
Trầm Tuyết Sơn mang theo Vương chủ tịch, nhanh chân bước đến trước mặt Trần Phàm, khom lưng cúi đầu, như là người hầu nhìn thấy chủ nhân bình thường, ngữ khí run run nói:
- Trần tiên sinh, tôi đại biểu cho Tỉnh ủy Liêu Ninh hoan nghênh anh đến tham dự buổi hội đầu tư sẽ khai mở ở thành phố Đại Liên lần này!
Vừa nói dứt lời, Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch thành phố Đại Liên, đều nhất tề hướng Trần Phàm cung bái.
Khom lưng cung bái, cúi đầu chín mươi độ!
Choáng váng!
Ngay cả Yến Thanh Đế ở bên trong, tất cả mọi người đang có mặt trong hội trường, nhìn thấy một màn này, thì lại phải trợn trừng mắt lên, thêm một lần nữa!
Bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ, ở trong lúc Yến Thanh Đế đang phẫn nộ, thì Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch, sẽ làm ra cử động như thế này...
- Trầm Tuyết Sơn, ông đang làm cái gì vậy?
Theo sau...Yến Thanh Đế nhìn thấy một màn này, thì đột nhiên lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, giống như một con chó điên gầm lên, thanh âm chấn động rung trời.
Lúc này, Trầm Tuyết Sơn xoay người, ưỡn thẳng lưng, dùng ánh mắt bi ai nhìn Yến Thanh Đế, lạnh lùng nói:
- Yến bí thư, yêu cầu anh hãy chú ý tới lời nói của mình! Tập đoàn Vĩnh Đạt là đơn vị chính được mời tới tham gia buổi hội đầu tư lần này ở Đại Liên. Nạp Lan Vĩnh Kha tiên sinh, chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Đạt, cùng Trần Phàm tiên sinh, chủ tịch danh dự tập đoàn Vĩnh Đạt, đến chậm là vì kẹt xe trên đường, muộn mất hai phút. Anh muốn đuổi bọn họ ra khỏi hội trường, tôi muốn hỏi anh một câu, Yến Thanh Đế, anh đang làm cái trò gì vậy?
Yến Thanh Đế, anh đang làm cái trò gì vậy?
Không có tiếng trả lời, Yến Thanh Đế đã hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Rất nhanh, hắn đã giật mình bừng tỉnh, đồng thời còn phát hiện ra một sự thật: Trầm Tuyết Sơn và Vương chủ tịch là người của Trần Phàm!
Phát hiện này, để cho hắn không dám tin, mà cũng vô pháp thừa nhận!
Hắn không dám tin bởi vì, hắn không hiểu Trần Phàm dựa vào cái gì, mà có thể thuyết phục được hai người Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch, không thèm đếm xỉa gì đến cơn lửa giận của Yến gia, lựa chọn đứng sang bên phía Trần Phàm!
Dựa vào cái gì?
Đó chính là dựa vào Hoàng Chí Văn, lá bài thứ tư của Trần Phàm.
Lá bài thứ tư này, đủ khiến cho Yến Thanh Đế rơi vào trong địa ngục!
Lá bài thứ tư này, cũng làm cho Yến Khánh phải hao hết tâm tư, bảo vệ hành động của Yến Thanh Đế, trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ...!
- Ông...ông...
Ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Yến Thanh Đế toàn thân run rẩy vươn tay ra, chỉ vào Trầm Tuyết Sơn, giống như đang muốn nói cái gì đó. Kết quả bởi vì quá mức kích động, quá mức phẫn nộ, mà há miệng ra nửa ngày, cũng không biết phải thốt ra câu gì.
- ùng...ục...
Theo sau, Yến Thanh Đế trước ngực phập phồng, cả người hung hăng chấn động, bất thình lình phun ra một búng tiên huyết.
Máu tươi phun ra, nhiễm đỏ khóe miệng của hắn, đồng thời cũng nhuốm đỏ tấm thẻ ghi danh ở trên mặt bàn, che lấp mất tên của hắn.
Dưới ánh đèn, vết máu kia, dị thường chói mắt!
Đồng dạng cũng làm cho ba chữ Yến Thanh Đế hoàn toàn mất đi ánh sáng hào quang...
Thái tử Yến gia!
Yến Khánh không phế ngươi!
Thì ta...Đồ Tể...sẽ làm giúp cho hắn!