Trần Phàm có thể nhìn thấy được vẻ chờ mong trong con ngươi của Tô San, cười khổ gật đầu.
- Biết?
Đôi mắt xinh đẹp của Tô San trong nháy mắt mở lớn, vẻ mặt vui mừng.
Trần Phàm do dự một chút, nói:
- Miễn cưỡng cũng có thể, chính xác là chỉ biết một chút.
- Rốt cục là biết hay không biết a?
Tô San vốn tưỡng rằng tiêu chuẩn chơi bóng rổ của Trần Phàm cũng nghịch thiên như chơi cs, hiện giờ nghe Trần Phàm vừa nói như thế, lập tức nóng này.
Trần Phàm cười khổ:
- Biết, nhưng trình độ chẳng ra gì.
Lúc này Tô San cũng không nói gì thêm, vẻ hưng phấn cùng chờ mong trên mặt hoàn toàn bị vẻ thất vọng tiêu trừ, cả người giống như quả bóng bị xì hơi, hoàn toàn ủ rũ:
- Tôi còn nghĩ anh rất lợi hại nữa.
Nghe Tô San nói như thế. Trần Phàm dờ khóc dờ cười, lại không nói gì nữa.
Mấy phút sau, đội hoạt náo viên của ngành kiến trúc đã kết thúc mấy phút nhảy giài lao, cầu thủ song phương lại lên sân khấu, hiệp thứ hai của trận đấu lại chính thức bất đầu.
So sánh với hiệp thứ nhất mà nói, cầu thủ quàn lý hệ ở trong hiệp thứ hai phát huy có đỡ hơn một chút, nhưng do khí thế bị đè nặng, hơn nữa vô luận thực lực chinh thể hay thực lực cá nhân đều kém hơn cầu thủ ngành kiến trúc, làm cho điểm số tiếp tục bị kéo xa ra.
Trong quá trình thi đấu, huấn luyện viên quàn lý hệ cố aắng thông qua chiến thuật phòng ngự hai đối một đối phó Trương Vĩ, nhưng hiệu quả cực kỳ bé nhỏ - cũng không phải hai phòng một không đối phó được Trương Vĩ, mà một mình Trương Vĩ hấp dẫn lực chú ý của hai người, trực tiếp chế tạo cơ hội cho đồng đội, vì thế...Trương Vĩ từ vị trí chủ lực biến thành trợ thủ hạng nhất.
Đã qua hơn nửa hiệp thứ hai, điểm số đã thành 40: 18, đã hơn kém khoàng 22 điểm.
Quàn lý hệ nhất định phải thua.
Đây cơ hồ là ý nghĩ trong lòng mọi người tại hiện trường, thậm chí một ít khán già có tâm lý thừa nhận kém thuộc quàn lý hệ đã chuấn bị rời khỏi sân đấu.
Bỗng nhiên...
Trương Vĩ trước đó luôn luôn bị phòng ngự thật chặt lần này lại không lựa chọn chuyền bóng, mà đột nhiên gia tốc cố aắng mạnh mẽ đột phá.
Hai cầu thủ phòng ngự của quàn lý hệ biến sắc, lập tức lựa chọn đóng cửa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Đóng cửa.
Đây là phương thức tốt nhất phòng thủ đột phá.
Nhưng...
Lần này Trương Vĩ khởi động thật quá nhanh.
Nhanh đến mức làm cho hai người không kịp đóng cửa.
- Sưu.
Trân sân bóng, Trương Vĩ giống như một cơn aió xoáy vọt vào khe hờ giữa hai người, cơ hồ hình thành tình hình một mình đối mặt rổ bóng.
Lại tiến vào...
Thấy một màn như vậy, theo bàn năng khán già cho rằng Trương Vĩ muốn ném bóng vào rô, mà cầu thủ phòng ngự của quàn lý hệ bị Trương Vĩ đột phá xuyên qua tựa hồ cảm thấy cực kỳ biệt khuất, dùng hết toàn bộ sức lực bú sữa mẹ, đuổi theo Trương Vĩ.
Hơn nữa. ở khoàng cách còn cách Trương Vĩ một thước liền nhày lấy đà, cố aắng lợi dụng phương thức này áp bách Trương Vĩ.
- Chỉ bằng ngươi?
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, nhày còn cao hơn cầu thủ phòng ngự kia, thoải mái đem quà bóng ném vào trong rổ.
- Phanh.
Cùng lúc đó, câu thủ phòng ngự kia bởi vì lao tới quá mãnh liệt, sau khi nhảy dựng lên, mất thãng bằng, trực tiếp ngã nhào, phát ra một tiếng trầm đục.
Theo sau...toàn bộ khán giả nơi hiện trường đều rõ ràng nhìn thấy sắc mặt cầu thủ kia thật thống khổ ngã trên sân, hai tay ôm đầu 2ối không ngừng run rẩy.
- Không có khả năng thì đừng cố sức, biết rõ đuổi không kịp còn đỏi truy, ngươi đây không phải tự chịu tội sao?
Đối mặt cầu thủ quản lý hệ đang thống khổ nằm trên mặt đất, vẻ mặt Trương Vĩ cao ngạo nói.
Vẻ mặt Ngu Huyền đang lo lắng hôi cầu thủ quản lý hệ thương thế như thế nào, chợt nghe được lời của Trương Vĩ, biến sắc trợn trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Tên to con, ta nói lời nói thật, không đúng sao?
Trương Vĩ cười lạnh:
- Quả bóng vừa rồi với tốc độ của hắn không có khả năng đuổi theo.
- Ngươi...
Ngu Huyền á khẩu không trả lời được, hắn biết rõ, giọng nói của Trương Vĩ tuy rằng cay nghiệt, nhưng lại nói đúng sự thật.
Thấy Ngu Huyền không nói lời nào, Trương Vĩ lại nói:
- Tên to con, thực lực của hệ đội các ngươi không bằng chúng ta đó là sự thật, không cần phải ép buộc cầu thắng, dù sao đây chỉ là trận đấu trong trường chúng ta mà thôi, để lại chút khí lực đối phó đội đại biểu của đại học Tokyo đi.
Ngu Huyền cũng không nói gì nữa, mà đỡ lấy đồng đội bị thương, hiển nhiên hắn cũng biết trước mắt quản lý hệ rớt lại phía sau, nói nhiều hơn nữa cũng là vô dụng, thậm chí còn tự rước nhục nhã, phương thức phản kích duy nhất chính là tiếp tục trận đấu, tranh thủ lấy lại điểm số, đạt đến thấng lợi cuối cùng.
Chỉ có như vậy, mới là sự nhục nhã lớn nhất đối với Trương Vĩ.
Cầu thủ phòng ngự của quản lý hệ vừa bị thương, huấn luyện viên lập tức thay đổi một cầu thủ thuộc hàng tiến công.
Phương thức thay người như vậy rõ ràng là đang đánh cuộc - tính toán lấy công đối công, hoàn toàn bò qua việc phònangự chặt chẽ đối với Trương Vĩ.
Rất nhanh, huấn luyện viên quản lý hệ bởi vì sự quyết định điên cuồng của hắn đã trả giá đắt - không có người phòng ngự Trương Vĩ, hắn quả thật giống như cá gặp nước, khống cầu. đột phá, trợ công, ném rổ, một loạt biểu hiện có thể nói hoàn mỹ.
Biểu hiện kinh diễm của Trương Vĩ làm cho những khán giả yêu thích bóng rổ thuộc hệ kiến trúc hoan hô không ngừng, mà khán giả thuộc quản lý hệ lại như bị mắc nghẹn, cả đám đều ủ rũ, thậm chí ngay cả những cầu thù trong sân cũng phát hòa.
Ngu Huyền là một ngoại lệ, hắn cơ hồ liều mạng đuổi theo điểm số.
Nhung...bóng rồ dù sao cũng là trận đấu dành cho năm người, tuy rằng thực lực của hắn xuất chúng, nhưng một người cũng không thể quyết định được sự thắng bại của trận đấu.
Khi vượt qua hơn nửa trận tranh tài, ngành kiến trúc đột phá 50 điểm, mà quản lý hệ chỉ có 24 điém, hai đội kém 26 điêm, trận đấu cơ hồ không còn khả năng cứu vàn.
Nhưng ngay trong mười giây cuối cùng của hiệp hai, hậu vệ phòng thủ Trương Vĩ bởi vì một chân đập xuống đất mà bị thương, kể ưr đó năm cầu thủ chữ lực bị thương hết hai người, nhưng đều là hậu vệ phòng thủ. đối với quản lý hệ mà nói quả thực đúng là họa vô đơn chí.
Hệ đội của mình biểu hiện kém, rớt ra phía sau quá nhiều, tâm tình của Tô San cũng rất buồn bực, thế cho nên khi đến giờ giải lao giữa trận ra sân nhảy múa cổ vũ thì trên mặt nàng không có chút hưng phấn, bộ dạng khí trời thật u ám.
So sánh với Tô San mà nói, cầu thủ quản lý hệ tâm tình càng buồn bực, thế cho nên bọn hắn đứng trước mặt huấn luyện viên, một đám đều cúi đầu giống như binh lính bại trận, không còn chút ý chí chiến đấu.
Dù là Ngu Huyền vốn luôn luôn có ý chí thịnh vượng cũng trầm mặc không nói, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra trận đấu này nhất định phải thua.
Không chỉ là cầu thủ, huấn luyện viên cũng giống như vậy, nhìn thấy các cầu thủ hoàn toàn không nghe được hắn nói gì, hắn cũng lười nói, theo bản năng phải làm ra quyết định thay người.
Nhưng, khi ánh mắt của hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện trong số cầu thủ dự bị đã không còn hậu vệ phòng thủ nào xuất sắc, đây cũng chính là nói, kế tiếp hắn muốn thay người chỉ đành thay cầu thù tiến công.
Trong lúc đó, chiến thuật tiến công của hắn đã phải trả giá thật lớn, hiện giờ tiếp tục thay cầu thủ tiến công không thể nghi ngờ là siẫm lại vết xe đỏ, như vậy không những không thu lại được sự chênh lệch, ngược lại còn có thế bị ngành kiến trúc kéo ra điêm số, trận đấu sẽ trở thành sự giết chóc trắng trợn thảm hại.
- Huấn luyện, nhất định phải đem số 8 Trương Vĩ phòng ngự chặt chẽ, nếu không trận tiếp theo chúng ta không còn cách nào thi đấu.
ngay khi huấn luyện viên không biết nên đổi người nào, đội trường quản lý hệ mở miệng.
Huấn luyện viên nguyên bản đang suy nghĩ phải đổi ai mà đang ưu gầu, lúc này nghe được đội trường nói như thế, cười khố đáp:
- Điều này tôi cũng biết, nhưng các
cậu cũng nhìn thấy, kỹ thuật của số 8 đối phương thật sự rất tốt, cầu thủ của chúng ta cãn bản không thể phòng ngự nổi. Được rồi, nếu trận đấu đã đến mức này, các cậu cũng không cần gánh vác, buông tay đi đấu trận còn lại, thắng thua không cần quan tâm nữa.
Hiển nhiên, đến giờ khắc này huấn luyện viên cũng đành bõ qua.
- Huấn luyện viên, tôi có nhân tuyển.
Huấn luyện viên bõ qua, nhưng Ngu Huyền từ xưa tới nay vốn khôngbao giờ chịu thua lại không chịu buông tha.
Ân?
Lời của Ngu Huyền vừa thốt ra, ngay cả huấn luyện viên bên trong, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Hiển nhiên bọn hắn đều không rõ Ngu Huyền muốn nói ai.
Dù sao, bọn hắn đều cùng ở chung trong một đội bóng, người nào có kỹ thuật như thế nào, am hiểu phòng thủ hay tấn công, trong lòng bọn hắn đều thật rõ ràng.
- Ngu Huyền, cậu nói ai?
Huấn luyện viên nhịn không được hôi, dẫn đầu đánh vờ trầm mặc.
Ngu Huyền mim cười chỉ Trần Phàm đang ngồi bên cạnh đội hoạt náo viên, đang thường thức kỹ thuật nhảy múa của Tô San, nói:
- Bạn cùng phòng của tôi. Trần Phàm.
- Hoàng Tứ Ếch?
Một cầu thủ quản lý hệ giật mình, theo bản năng nói:
- Ngu Huyền, không lầm đi? Tôi thừa nhận Hoàng Từ Ếch có kỹ thuật cs vô địch, nhưng...đây là trận đấu bóng rổ a.
- Ngu Huyền, hắn...được không?
Huấn luyện viên hoài nghi.
Huấn luyện viên vừa hôi, toàn bộ đồng đội đều đưa ánh mắt nhìn về phía Ngu Huyền.
- Hẳn là không thành vấn đề.
Ngu Huyền cũng không biết tiêu chuẩn bóng rổ của Trần Phàm như thế nào, nhưng hắn biết tố chất thân thể của Trần Phàm vốn là nhất lưu, vô luận là sức bật hay thể lực đều mạnh hơn hắn, vì thế giải thích:
- Lúc huấn luyện quân sự, chúng tôi bị giáo quan trừng phạt chạy vòng, thế lực của hắn rõ ràng tốt hơn tôi rất nhiều, hơn nữa sức bật còn mạnh mẽ hơn, phòng thù hẳn là không thành vấn đề.
Thể lực còn mạnh hơn Ngu Huyền?
Sức bật mãnh liệt hơn?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Ngu Huyền, ngay cả huấn luyện viên, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.
Phải biết rằng. Ngu Huyền vô luận là thể lực hay là sức bật đều đứng thử nhất trong quản lý hệ, thậm chí còn có người đặt tên cho hắn là Dã Thú.
Hiện giờ...Ngu Huyền nói Trần Phàm còn mạnh hơn hắn?
- Ngu Huyền, cậu hẳn khôngphải đang nói đùa chứ? Thể lực CÙNG sức bật của hắn mạnh hơn cậu?
Một sã đồng đội vẻ mặt không dám tin hôi.
Ngu Huyền gật đầu, thành khẩn nhìn mọi người:
- Thật sự, tôi không lừa các cậu đâu.
- Tốt lắm. Ngu Huyền, cậu nói cậu ấy thay quần áo ra thi đấu.
Huấn luyện viên nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn tin tường Ngu Huyền, dù sao trong ký ức của hắn. Ngu Huyền là một sinh viên thành thật, chưa bao giờ nói dối.
Nhưng nghe được lời của hắn. Ngu Huyền lại không hề cữ động.
- Ngu Huyền, cậu?
Huấn luyện viên không khỏi nghi hoặc nhìnNgu Huyền.
Nghĩ đến lời nói lúc sáng của Trần Phàm, sẽ không tham gia bất cử hoạt động giao lưu nào giữa đại học Đông Hải cùng đại học Tokyo,Nffu Huyền cười khổ:
- Huấn luyện viên, ngài đi cùng tôi đi, bạn cùng phòng của tôi có chút quái, tôi sợ một mình tôi đi 2ỌÌ hắn, chưa chắc hắn đã chịu ra sân.
- Không phải đâu, ta X, bạn CÙNG phòng của cậu còn tự cao tự đại như vậy?
Nghe được Ngu Huyền nói toàn bộ các đồng đội đều cực kỳ bất màn, theo bọn hắn xem ra, có thế đi tham gia cuộc tranh tài là một chuyện vinh quang và may mắn, hơn nữa còn là cuộc thi đấu tranh đoạt vinh dự liên quan tới cả hệ, hẳn không nên chối từ mới đúng.
Ngay khi các cầu thủ còn đang bất màn, huấn luyện viên thoáng do dự, cuối cùng cũng gật gật đầu:
- Được.
Theo sau. Ngu Huyền mang theo huấn luyện viên quản lý hệ đi tới chỗ Trần Phàm, cùng lúc đó Tô San cũng chấm dứt biểu diễn, cũng đi về bên người Trần Phàm.
- Chàng trai, Ngu Huyền nói thể lực cùng sức bật của cậu hoàn hảo hơn so với hẳn, nửa cuộc đấu sau, cậu ra phòng số 8 kia được không?
Rất nhanh, huấn luyện viên quản lý hệ cùng Ngu Huyền đi tới bên cạnh Trần Phàm, không đợi Trần Phàm mở miệng. đã nói trước.