Dựa theo ý tứ của Trần Phàm. Dương Viễn ngồi vào trong xe Bentley, giọng nói thật cung kính chào hỏi Trần Phàm.
Trần Phàm cười cười:
- Dương ca, đồ vật đã mang tới chưa?
- Mang tới rồi.
Dương Viễn gật đầu, lấy ra một hộp trả giá trị xa xỉ đưa cho Trần Phàm, nói:
- Đây là loại dã trà Tứ Xuyên tìm được dựa theo yêu cầu của ngài. Căn cứ theo lời của người được phái đi tìm kiếm điều tra, loại lá trà này cực kỳ thưa thớt, trong khoảng mười đỉnh núi nhiều nhất chỉ phát hiện được một gốc trà, nhưng còn rất khó tìm được. Bọn họ phải tìm hơn một tháng thời gian, còn tìm không tới một cân. Tôi đã cho người thành lập một cơ sở sản xuất trà ở nơi đó, chuyên môn phụ trách thu thập loại lá trà này, hẳn là thêm một thời gian có thể tìm được thêm một ít.
- Khổ cực rồi, Dương ca. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Trần Phàm gật gật đầu, đối với hiệu suất cùng tác phong làm việc của Dương Viễn rất hài lòng, sau đó lấy ra một tờ danh sách nói:
- Đây là một phần danh sách, trên danh sách mặt sau mỗi người đều có một con số. Anh dựa theo con số cấp tiền cho những người đó.
- Được.
Dương Viễn thật cẩn thận thu hồi danh sách, cũng không hỏi nhiều.
- Mặt khác, anh chuyển cáo cho những người đó, nói rằng tôi nói, Phùng Đình thu tiền của bọn hắn, chuyện đã làm cho bọn hắn, hiện giờ trả tiền lại cho bọn hắn, cũng không có ý tứ gì khác, chỉ bảo bọn hắn đem chuyện này nuốt vào trong bụng.
Trần Phàm lại bổ sung.
Dương Viễn liền gật đầu:
- Hiểu được.
- Dương ca, nhiều chuyện trong tập đoàn thật cực cho anh phải lo lắng.
Trần Phàm cảm kích nói:
- Lời cảm tạ tôi cũng không muốn nói nhiều, tóm lại tôi cam đoan, nếu có một ngày tập đoàn Cao Tường có thể trở thành xí nghiệp lớn nhất đại lục thậm chí toàn thế giới, anh vẫn là CEO của tập đoàn!
Bên tai vang lên lời cam đoan của Trần Phàm, cả người Dương Viễn chợt run lên, trong con ngươi sau chiếc kính gọng vàng phát ra ánh sáng cực nóng.
- Cảm ơn lòng tín nhiệm của Trần tiên sinh đối với Dương mỗ.
Giờ khắc này nhiệt huyết sôi trào, Dương Viễn cảm giác như mình vừa quay về nhiều năm trước kia.
Khi đó hắn bị khí phách cùng dã tâm của Sở Vấn Thiên chinh phục, đáp ứng Sở Vấn Thiên sẽ quản lý xí nghiệp bạch đạo, Sở Vấn Thiên đưa cho hắn một lời hứa hẹn sẽ cho hắn trở thành vị hoàng đế trong giới làm công ngưu bức nhất cả nước!
Mà hiện giờ, Trần Phàm lại cho hắn lời hứa: trở thành CEO của tập đoàn lớn nhất cả nước thậm chí là toàn cầu!
Hai bên so sánh, bên nào càng thêm dã tâm, quyết đoán, đã rõ ràng!
Dương Viễn cũng không đi theo Trần Phàm tới Thạch Phong trà viên mà các đại nhân vật trong cả nước đều muốn đặt chân tới, mà nửa đường xuống xe, ngồi trên chiếc Lincoln đại biểu cho sự cao quý cùng trầm ổn rời đi.
- Cần theo dõi họ Dương kia không?
Một đặc công mới được phái tới hai ngày thấy Dương Viễn ngồi Lincoln rời đi, hỏi đội trưởng ngồi bên cạnh.
- Tiểu Đồng a, có một số việc không phải chúng ta có thể nhúng tay vào.
Không đợi đội trưởng tỏ thái độ, đặc công lái xe cười khổ giáo huấn nói:
- Tuy rằng cấp trên cho chúng ta theo dõi Trần gia thanh niên, nhưng người có thể mời ra thủ trưởng số 1, thủ trưởng số 2 cùng dọa lùi Trần chủ tịch, không phải là người chúng ta có thể đắc tội. Chúng ta chỉ nên mở một mắt nhắm có một mắt là tốt rồi, chỉ cần hắn có làm chuyện trái pháp luật nhưng không ở trước mắt chúng ta, chúng ta cứ xem như không hề nhìn thấy, biết không?
Đặc công tên tiểu Đồng vẻ mặt ngạc nhiên, mà đội trưởng đặc công lại cười khổ lắc đầu, ở trong lòng mắng to một câu: Theo dõi Long Nha, con mẹ nó đây là thứ nhiệm vụ gì vậy?
Mười mấy phút sau, bọn hắn đi theo Trần Phàm tới trước cửa Thạch Phong trà viên.
Thạch Phong trà viên vào ban đêm cũng không đèn đuốc sáng trưng như những quán trà khác, bên trong trà viên ngoại trừ đèn đường sáng rỡ, các gian nhà toàn bộ một mảnh tối đen.
Thân là người phụ trách trà viên Mạc lão, đang bưng một bình trả giá trị tới vài tòa biệt thự, nhắm mắt lại, nằm ngửa trên ghế đằng mộc đặt ngay cửa, thật tiêu diêu tự tại.
Trần Phàm mang theo hộp trà xuống Bentley đi vào trong, lập tức đi tới trước người Mạc lão, đứng thẳng thân mình cung kính hô:
- Mạc lão.
- Bá!
Mạc lão đột nhiên mở mắt, trong nháy mắt từ trong con ngươi hiện lên ánh mắt chỉ có ở thượng vị giả, ánh mắt chợt lóe rồi tắt, trên gương mặt uy nghiêm chợt hiện một nụ cười hiền lành, ánh mắt cũng nhu hòa xuống:
- Trần gia tiểu tử, tới rồi sao?
- Ân, mang lá trà đến tặng cho ngài và Ngụy lão.
Trần Phàm mỉm cười đưa hộp trà tới trước người Mạc lão, nói:
- Đây là dã trà cháu thu thập từ Tứ Xuyên, loại dã trà này ngày trước lão thái gia nhà cháu thích uống nhất.
- Dã trà Tứ Xuyên mà Trần gia lão thủ trưởng thích uống nhất?
Mạc lão kích động đứng bật dậy khỏi ghế đằng mộc, đoạt lấy cười hắc hắc nói:
- Năm đó dù là Đặng thủ trưởng muốn uống dã trà cũng phải xem sắc mặt Trần lão thủ trưởng, lại thật không ngờ lúc ta còn sống có thể uống được, thật sự là may mắn a.
Nói xong Mạc lão như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:
- Tiểu tử, hộp trà này ta lấy đi một phần năm, cậu cũng không được tố cáo ta trước mặt Ngụy lão gia tử. Ngụy lão gia tử cái gì cũng tốt, nhưng yêu trà như mạng, nếu hắn biết ta tự lấy đi loại lá trà năm xưa Trần lão thủ trưởng thích uống nhất, tuyệt đối sẽ không để yên cho ta.
- Mạc lão, ngài yên tâm, việc này cháu tự nhiên sẽ không nói.
Trần Phàm dở khóc dở cười:
- Lần sau chờ cháu thu thập đủ rồi, cháu sẽ cho người chia làm hai phần, ngài một phần, Ngụy lão gia tử một phần.
- Đừng, đừng, ba phần, ta một phần, Ngụy lão gia tử hai phần.
Mạc lão cười cười, sau đó giống như ôm bảo bối âu yếm, chộp bình dã trà vào trong tay, chuyển mắt nói:
- Tiểu tử, sau này chuyện lớn ta không thể giúp cậu, nhưng chuyện nhỏ thì còn có thể, vậy đi, lá trà của cậu ta cũng không lấy không đâu - ngày sau chỉ cần là bạn của cậu, Thạch Phong vườn trà sẽ mở rộng cửa lớn, như thế nào?
- Cảm ơn Mạc lão.
Trong lòng Trần Phàm chấn động, vội vàng cúi đầu cảm tạ.
Hiện giờ Trần Phàm đã được cho là khách quen của Thạch Phong trà viên nên cũng rất rõ ràng, cánh cửa trà viên này cũng chỉ thấp hơn một ít cơ quan chính phủ đếm được trên đầu ngón tay.
Ở dưới tình hình này, có được lời hứa hẹn của Mạc lão, nếu không được Ngụy lão gia tử chỉ thị, Trần Phàm có đánh chết cũng không tin tưởng.
Năm đó vị lão nhân chỉ cần giậm chân một cái có thể làm cho cả quốc gia rung chuyển, vì sao phải giúp chính mình?
Ngay cửa Thạch Phong trà viên, nhìn vẻ mặt tươi cười của Mạc lão, lần đầu tiên trong lòng Trần Phàm sinh ra nghi vấn.
Là bí thư thứ nhất khi Ngụy lão gia tử còn tại chức, năm đó Mạc lão cũng là đệ nhất bí thư trong kinh thành, cả đời ở quan trường, năng lực quan sát sắc mặt của hắn tự nhiên là cực kỳ khủng bố.
Biểu tình biến hóa của Trần Phàm rất nhỏ bé, nhưng cũng đã rơi vào trong mắt Mạc lão.
- Tiểu tử, hôm nay tới chỗ của ta ngoại trừ việc tặng lá trà, không mời người tới uống trà sao?
Tuy rằng xem thấu tâm tư của Trần Phàm, nhưng Mạc lão cũng không vạch trần mà cười híp mắt hỏi.
Hiển nhiên. Mạc lão đã thành thói quen Trần Phàm dùng Thạch Phong trà viên làm thủ đoạn uy hiếp khi nói chuyện, đoán được đêm nay ngoại trừ Trần Phàm có ý tặng lá trà, hẳn là còn tìm một hai kẻ đáng thương gọi lại đây gõ cho một phen.
- Đã mời, hẳn là nhanh đến.
Trần Phàm cười xấu hổ.
Trần Phàm vừa dứt lời, từ xa có một chiếc Audi A6 đang chạy đến.
Có lẽ do bị dọa không nhẹ, Đào Kiến Minh cũng không cần tài xế chở tới mà tự mình lái xe tới.
Xuyên thấu qua cửa xe hơi, nhìn thấy Trần Phàm đang đứng trò chuyện với Mạc lão phía xa xa, Đào Kiến Minh chỉ cảm thấy tay chân đều có chút lúng túng, nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên gia tăng thêm vài phần.
Dùng cách nói của Mạc lão, cánh cửa nơi này đúng là thích hợp nhất dùng để gõ người.
Đối với loại người vốn có tố chất tâm lý không tốt, tiến vào loại địa phương này, bắp chân đều cũng run rẩy.
Đào Kiến Minh ở Đông Hải cũng xem như là người có địa vị, nhưng vẫn chưa có tư cách bước vào trà viên này, tố chất tâm lý của hắn vốn cũng không kém, nhưng con hắn là Đào Vĩ lại xông họa quá lớn, thế cho nên hắn còn chưa lái xe tới cổng trà viên, bắp chân đã bắt đầu run lên.
Ngay cửa trà viên, Mạc lão ngưng mắt nhìn thoáng qua chiếc xe tiến đến, liếc mắt liền nhìn ra là xe quan, sau đó thu hồi ánh mắt cười a a nói:
- Tiểu tử, cậu đến gian nhà trong rừng trúc lần trước đi, tôi đi pha một bình trà nếm thử, sau đó sẽ pha trà cho hai người.
- Phiền toái ngài. Mạc lão.
Trần Phàm cảm tạ.
Mạc lão ha ha cười, không nói lời vô ích, bưng bình trà xoay người đi vào trong.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp mà cô đơn của Mạc lão, trong lòng Trần Phàm thầm thở dài.
Tuy rằng Mạc lão luôn miệng nói Ngụy lão gia tử yêu trà như mạng, trên thực tế phàm là những đại lão từng hỗn trong quan trường đều cũng biết, chân chính yêu trà như mạng chính là Mạc lão.
Mà Ngụy lão gia tử tạo ra Thạch Phong trà viên, hơn phân nửa là vì muốn tạo nơi yên thân cho người bộ hạ cũ của mình.
Bởi vì...Mạc lão không có con cái!