Hắn tên là Phạm Nhàn, đồng dạng xuất thân từ hồng sắc gia tộc tại Yên Kinh, đối với thế lực các đại gia tộc trong kinh thành có sự nhận thức rõ ràng, theo hắn xem ra, nếu như Trần gia không có lão nhân từng đi theo lãnh tụ tranh đấu giành thiên hạ. ở kinh thành thậm chí cả nước, năng lượng cùng lực ảnh hưởng của Yến gia thật không kém gì Trần gia.
Đương nhiên...trên thế giới này không có chữ nếu, chỉ cần ngày nào lão nhân gần trăm tuổi kia chưa chết, liền không có một người nào, không có một gia tộc hay thế lực nào dám ngang nhiên khiêu khích quyền uy của Trần gia, chính xác ra là quyền uy của lão nhân kia!
Trong giới ăn chơi trác táng lưu hành một câu thật kinh điển: Người nghèo chơi xe, người giàu có chơi đồng hồ, ăn chơi trác táng ngưu bức là chơi nữ nhân.
Vô luận chơi cái gì, nói tục một chút chính là khoe của, nói văn minh một chút chính là dục vọng ganh đua so sánh.
Đối với loại ăn chơi trác táng cấp bậc như Phạm Nhàn và Yến Thanh Đế mà nói, nữ nhân đẹp tới mức nào, kiều mỵ cũng tốt, thanh thuần cũng thế, hương vị đều không khác nhau bao nhiêu, duy nhất khác nhau chính là thân phận.
Nguyên bản lấy thân phận Trương Thiên Thiên, mặc dù là khóc lóc quỳ gối cầu xin được lên giường với Yến Thanh Đế. Yến Thanh Đế cũng sẽ không hề nháy mắt, bất quá...nếu Trương Thiên Thiên dám nhục nhã Trần Phi, như vậy nếu chịu thần phục dưới chỗ kín của Yến Thanh Đế, sẽ làm dục vọng ganh đua so sánh của Yến Thanh Đế đạt được sự thỏa mãn thật lớn.
- Yến thiếu, bản thân tôi cảm thấy được, so sánh với Trương Thiên Thiên không có chút danh tiếng gì mà nói. Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc như sấm bên tai mới có hương vị.
Trong con ngươi Phạm Nhàn hiện lên một đạo dâm quang, đối với hắn mà nói nữ nhân vừa hấp dẫn lại vừa nguy hiểm như Hoàng Phủ Hồng Trúc là lực hấp dẫn lớn nhất đối với hắn.
- Xà Mỹ Nữ tuy đẹp, nhưng chung quy có độc, nếu có thể chinh phục quả thật hăng hái, nhưng nếu bị thất bại sẽ bị cắn trúng một ngụm, có lẽ không nguy hiểm tới tính mạng nhưng tuyệt đối sẽ bị đau một chút.
Yến Thanh Đế ngạo nghễ nói:
- Hơn nữa, tôi luôn luôn không có hứng thú quá lớn đối với hàng cũ, huống chi là một quả phụ?
- Vậy cũng phải.
Phạm Nhàn vội vàng phụ họa, sau đó ánh mắt xoay động nói:
- Yến thiếu, lần này hành trình xuôi nam của chúng ta quá mức vội vàng, chờ sau khi trở lại Yên Kinh, tôi sẽ cho đại thiếu ở bàn địa Đông Hải âm thầm hoạt động xuống, tranh thủ ở sau tết đem Trương Thiên Thiên đưa tới trên giường Yến thiếu.
Yến Thanh Đế nhàn nhạt cười, không cự tuyệt, cũng không đón ý nói hùa, giống như im lặng cho phép.
Bởi vì...hắn thật rất muốn đùa bỡn nữ nhân mà ngay cả Trần gia "đệ nhất nhân" đời thứ tư này cũng không chinh phục được...
- Di. Yến thiếu, đó không phải là con nhóc kia sao?
Bỗng nhiên, Phạm Nhàn đưa mắt nhìn về phía phòng vệ sinh, giọng nói có vẻ khó chịu.
Ngạc nhiên nghe được lời Phạm Nhàn, bước chân Yến Thanh Đế khựng lại một chút, nhìn theo ánh mắt Phạm Nhàn, rõ ràng nhìn thấy chính là Tô San vừa rửa xong nước mất trên mặt, đôi mắt phiếm hồng rất rõ ràng.
- Thật không nghĩ tới có thể ở trong này đụng tới nàng.
Khóe miệng Yến Thanh Đế lộ ra đạo tươi cười nghiền ngẫm, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Phạm Nhàn lại "hừ" lạnh một tiếng:
- Lần đó không phải chúng ta có vẻ chiếu cố, con quỷ nhó này sao có cơ hội khoe khoang trong buổi đấu giá kia. Hừ, lần này đụng phải dù sao cũng phải cầm cái đồng hồ kia trở về!
Nghe được lời của Phạm Nhàn. Yến Thanh Đế cũng không hé răng.
Trước đó không lâu, hắn và Phạm Nhàn cùng nhau đến Hong Kong tham gia hội đấu giá, vì muốn mua chiếc đồng hồ kia. Ngày đó bọn hắn âm thầm nhắn nhủ người tổ chức hội đấu giá, cho rằng đã nắm chắc, nên không tìm người giúp bọn hắn ra mặt đấu giá, kết quả làm cho bọn hắn thật không ngờ chính là nửa đường chạy ra Trình Giảo Kim như Tô San, lấy hào khí như "ngươi dám giành với lão nương thì lão nương khiến cho ngươi phá sản" mà đấu giá, thật sự dùng giá trên trời để mua chiếc đồng hồ kia, đã tạo ra náo động thật lớn trong buổi đấu giá.
Đối với Yến Thanh Đế mà nói nếu hắn so tiền với Tô San thì căn bản sẽ không thua, nhưng bởi vì thân phận của hắn bị hạn chế quá lớn, nên hắn không dám buông tay liều mạng với nàng.
Theo ý nào đó mà nói, đó là một trong những bi ai của hồng sắc đệ tử, đương nhiên loại bi ai này chỉ có giới hạn, nếu gặp phải phú nhị đại, loại phú nhị đại ngưu bức cũng có sự cố chấp, cố chấp tới phát điên, điên đến có thể coi thường đệ tử hồng sắc gia tộc như bọn hắn.
Xét tâm tư, nếu Yến Thanh Đế thật sự liều lĩnh với nàng, lấy tính tình của nàng coi như có liều mạng chín lần, mười lần cũng không phải là chuyện gì đáng ly kỳ...
Yến Thanh Đế trầm xuống lặng lẽ, Phạm Nhàn đứng bên cạnh lại không biết có nên thay Yến Thanh Đế giáo huấn Tô San hay không.
Cùng lúc hắn biết rõ, Yến Thanh Đế muốn mua chiếc đồng hồ kia là vì nữ tử tên Trần Ninh ưu tú nhất đời thứ tư của Trần gia, cũng là đối tượng mà ở tết năm nay hắn muốn đến Trần gia để cầu hôn.
Ở dưới tình hình này, đồng hồ kia bị Tô San cướp đi, trong lòng Yến Thanh Đế tự nhiên rất không vui.
Còn mặt khác, tuy rằng nội tâm Yến Thanh Đế cuồng ngạo tới cực điểm, nhưng lòng dạ sâu đậm, rất ít ở trước trường hợp công chúng đùa giỡn quyền thế, hiện giờ ngẫu nhiên gặp mặt Tô San trong phi trường, có muốn ra mặt giáo huấn hay không quả thật rất khó nói.
Còn nữa. Tô San là con gái của Tô Thanh Hải, mà Tô Thanh Hải có quan hệ thập phần thân mặt với Trần Chiến của Trần gia. Yến Thanh Đế giáo huấn Tô San, không thể nghi ngờ sẽ sinh ra mâu thuẫn với Trần gia, thậm chí phát sinh ma xát.
- Hay là dùng giá cao mua lại chiếc đồng hồ của nàng?
Thoáng suy tư, Phạm Nhàn quyết định lợi dụng biện pháp điều hòa, như vậy phù hợp với tâm ý Yến Thanh Đế nhất.
Yến Thanh Đế nhẹ nhàng gật đầu.
Được Yến Thanh Đế cho phép, Phạm Nhàn cũng không do dự, tiến lên vài bước nghênh đón Tô San vừa mới trong phòng vệ sinh bước ra.
Ngày đó, bởi vì nguyên nhân có Yến Thanh Đế và Phạm Nhàn, Tô San đấu giá được chiếc đồng hồ kia, có thể nói là xuất nhiều máu, tự nhiên rất có ấn tượng về hai người, lúc này gặp mặt không khỏi ngẩn ra.
- Tô đại mỹ nữ, nhiều ngày không gặp, thật lâu a. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Trong lúc Tô San vừa ngây người. Phạm Nhàn ngoài cười nhưng trong lòng không cười lên tiếng, trong ánh mắt mang theo vẻ miệt thị thường có của những tên ăn chơi trác táng.
Bên tai vang lên lời nói ngả ngớn của Phạm Nhàn, nhìn bộ dáng khinh miệt của hắn. Tô San không thèm nhìn mà xoay người bỏ đi.
- Uy, Tô đại mỹ nữ, cô đừng vội đi chứ.
Nhìn thấy Tô San muốn đi, Phạm Nhàn tiến lên một bước ngăn lại.
Đôi mày thanh tú của Tô San chợt nhíu lại, hơi có chút tức giận trừng mắt nhìn Phạm Nhàn:
- Chó khôn không cản đường, tránh ra cho ta!
Ân?
Vừa nghe được lời mắng của Tô San, sắc mặt Phạm Nhàn không khỏi biến đổi, khóe mắt cũng nhảy lên kịch liệt, thậm chí ngay cánh tay cũng hơi hơi run rẩy, tư thế giống như tùy thời đều có thể giơ lên tát cho Tô San một bạt tai.
- Tô tiểu thư nguôi giận, chúng tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cùng cô làm bút giao dịch mà thôi.
Làm như nhận thấy được Phạm Nhàn muốn phát hỏa, Yến Thanh Đế sợ Phạm Nhàn trực tiếp động thủ, liền bước lên phía trước, chụp lấy bả vai của Phạm Nhàn, mỉm cười nhìn Tô San nói.
Dù giọng nói và thái độ của Yến Thanh Đế thập phần hiền lành, nhưng Tô San cũng sẽ không bị biểu hiện giả dối của hắn che đậy, nàng đã nhìn quen đủ loại phú nhị đại, quan nhị đại, có thể nhìn ra Phạm Nhàn là chó săn của Yến Thanh Đế.
- Giao dịch? Tôi không biết có thể làm giao dịch gì với ông.
Tô San không hề bán chút mặt mũi cho Yến Thanh Đế.
Yến Thanh Đế cũng không dễ dàng kích động như Phạm Nhàn, mà cười tủm tỉm nói:
- Lời của Tô tiểu thư sai rồi, tuy rằng sinh ý của cha cô làm được rất lớn, được đánh giá là ngôi sao thương giới của Đông Hải thậm chí phía nam, nhưng dám nói lời không khoa trương, nếu như tôi nghĩ muốn cùng làm buôn bán với cha cô, cha cô chẳng những sẽ không cự tuyệt, ngược lại còn thập phần hưng phấn.
- Muốn bãi thân phận dọa nạt người phải không?
Tô San đánh giá Yến Thanh Đế từ trên xuống dưới, cười lạnh nói:
- Vậy ông đã tìm lộn người, bồn tiểu thư thật sự không để cho mình bị đẩy lòng vòng đâu.
- Tô tiểu thư hiểu lầm, tôi chỉ là uốn nắn lời nói sai lầm của cô mà thôi.
Yến Thanh Đế không nóng không lạnh nói:
- Mặt khác, tôi nghĩ muốn cùng Tô tiểu thư bàn chuyện sinh ý rất đơn giản, tôi muốn mua lại chiếc đồng hồ kia.
- Ông muốn mua, không ai cản ông đâu, hãy đi thương lượng trực tiếp với nhà sản xuất đi.
Tô San không hề nể tình, nàng hiểu rất rõ ràng, loại đồng hồ Patek Philippe 5959P mỗi năm sản xuất mười chiếc, căn bản không hề công khai ghi giá bán, bình thường chỉ áp dụng hình thức đấu giá hội, hơn nữa dù có tiền cũng không mua được, vận khí tốt mới có thể đụng tới.
Tô San hiểu được điểm này, Yến Thanh Đế tự nhiên cũng hiểu được.
- Tôi muốn mua chiếc hôm cô đấu giá ngày đó.
Đối mặt vẻ châm chọc cố ý của Tô San, Yến Thanh Đế vẫn giữ biểu tình bất động thản nhiên, cho thấy lòng dạ thật sâu đậm.
Tô San đánh giá Yến Thanh Đế một lượt, trong con ngươi hiện lên ánh mắt hài hước:
- Ông chuẩn bị trả bao nhiêu tiền?
- Chiếc đồng hồ cô mua được với giá mười hai triệu, tôi mua lại hai mươi triệu, vừa vào liền ra cô có thể kiếm thêm tám triệu rồi!
- Hai mươi triệu? Hắc! Ông cho bà cô này là kẻ ăn xin sao?
Tô San nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt xem thường.
Phạm Nhàn giận dữ:
- Cô...
Không đợi Phạm Nhàn thốt ra câu kế tiếp, Yến Thanh Đế lại ngăn cản Phạm Nhàn, thoáng nhíu mày nhìn Tô San hỏi:
- Tô tiểu thư cảm thấy giá cả thế nào mới thích hợp?
- Nếu các người đã muốn mua, nên xuất ra thành ý đúng không?
Tô San nghe hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Yến Thanh Đế gật đầu:
- Đó là tự nhiên.
- Tốt, các ông đã xuất ra thành ý, tôi cũng không tiện không cho các ông mặt mũi, thế này đi, chiếc đồng hồ là vật đính ước tôi tặng cho chồng sắp cưới, nếu các vị ra được khoảng tám mươi hay một trăm triệu, tôi cũng có thể đem tình yêu bán vãi cho rồi.
Tám mươi cùng một trăm triệu?
Bán vãi?
Nghe được câu nói sau cùng của Tô San, dù Yến Thanh Đế có được lòng dạ thâm sâu khó lường, cũng tức giận đến cả người run lên, mà Phạm Nhàn lại hoàn toàn nổi giận:
- Cái gì, thì ra cô đang chơi đùa chúng tôi sao?
Vừa nói xong, Phạm Nhàn giãy ra khỏi tay Yến Thanh Đế, giơ tay lên muốn lập tức tát cho Tô San một bạt tai.
- Không có tiền mua, muốn đánh người sao?
Ngay khi Phạm Nhàn sắp vung tay xuống, thân ảnh khôi ngô của Trần Phàm đột nhiên xuất hiện ngay trước người Tô San, giống như một tòa núi lớn bảo hộ Tô San ngay sau lưng.
Trần Phàm đột nhiên xuất hiện làm cho Tô San, Yến Thanh Đế, Phạm Nhàn ba người đều ngẩn ra, trong đó Phạm Nhàn vừa vung tay lên chợt theo bản năng dừng lại trên không trung.
- Cũng không phải không có tiền mua, chỉ là Tô tiểu thư ra giá quá hoang đường.
Yến Thanh Đế dùng ánh mắt ý bảo Phạm Nhàn không nên nổi giận, sau đó tỉnh bơ nói với Trần Phàm.
- Nga? Vậy anh chuẩn bị ra giá bao nhiêu?
Trần Phàm cũng đang cười, cười thật lãnh đạm nhưng làm cho Yến Thanh Đế cùng Phạm Nhàn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Bọn hắn theo bản năng đã nhận ra khí tức nguy hiểm!
- Năm mươi triệu! Tôi dùng giá cả gấp mười mua lại chiếc đồng hồ trên tay anh, như thế nào?
Yến Thanh Đế chậm rãi phun ra một câu, diễn cảm rất lãnh đạm nhưng tựa hồ đối với hắn mà nói, năm mươi triệu cùng năm đồng tiền chẳng có gì khác nhau.
- Năm mươi triệu quả thật không ít.
Trần Phàm cười cười, sau đó lại chuyển giọng:
- Bất quá đây là vật đính ước do vợ chưa cưới của tôi tặng tôi, tôi tự nhiên không thể đem đi bán vãi.
- Anh có ý tứ gì?
Yến Thanh Đế rốt cục toát ra một tia tức giận.
Trần Phàm cố ý giơ cổ tay tới trước mặt Yến Thanh Đế, nhẹ nhàng lắc lư vài cái, nhàn nhạt cười nói:
- Nếu anh có thể tìm được hai cô gái giống như vợ tôi vừa xinh đẹp, ưu tú, lại hiền lành như nữ thần, tôi sẽ bán cho anh.
- Phốc xuy!
Tô San đứng bên cạnh nghe được lời nói của Trần Phàm, nhất thời bật cười.
Vẻ mặt Yến Thanh Đế lại xanh mét.
Về phần Phạm Nhàn chỉ còn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt nhau, cảm giác chỉ hận không thể tháo Trần Phàm thành tám khối!
- Đi thôi lão bà, chúng ta không chấp nhặt với người nghèo.
Trần Phàm thấy thế lại không chút nào sợ hãi, mà vẻ mặt ý cười kéo Tô San vào trong lòng, trong biểu tình giận dữ của hai người rời đi.
- Tôi muốn lột da tên vương bát không biết trời cao đất rộng này!
Nhìn bóng lưng Trần Phàm cùng Tô San rời đi. Phạm Nhàn giết chặt hai nắm tay vang lên răng rắc.
Mà Yến Thanh Đế lại nhẹ nhàng hít hít mũi.
Người quen thuộc hắn đều biết, đây là biểu hiện hắn thật sự tức giận...