Ánh mặt trời cũng không chói chang như mùa hè, ngược lại trong không gian rét lạnh hiện tại, đối với tuyệt đại đa số người mà nói, ánh sáng mặt trời chiếu xuống trên mặt, làm cho người ta có được một loại cảm giác ấm áp.
Nhung đối với người đang ở trong biệt thự trung ương quận Golf mà nói, lại không phải như vậy.
Trong biệt thự, Hoàng Phủ Hồng Trúc mặc một bộ quần áo màu đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng, đứng trước trong đám người, nguyên bản gương mặt âm lãnh hiện lên vẻ ưu thương không thể hủy diệt, thậm chí cả cặp mắt rét lạnh thường ngày cũng mơ hồ có chút phiếm hồng.
Đứng ngay sau lưng nàng chính là Sở Qua.
Cũng giống như Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhìn vào di ảnh phía trước, mắt của hắn cũng đỏ rực!
Nguyên bản Sở Qua không muốn cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đi tế bái Sở Vấn Thiên, hắn muốn đi một mình, tựa như năm trước. Không phải không hiếu thảo, mà là hắn muốn nói chuyện một mình với Sở Vấn Thiên, nói những lời hắn từng muốn nói lại không có cơ hội để nói.
Bất quá cuối cùng hắn vẫn nghe theo lời đề nghị của Trần Phàm, đáp ứng cùng đi tế bái Sở Vấn Thiên.
Bởi vì quan hệ với Sở Qua, Trần Phàm cũng đi tế bái Sở Vấn Thiên, lúc này hắn đứng bên cạnh Sở Qua, đồng dạng cũng đưa mắt nhìn di ảnh phía trước.
Trong di ánh gương mặt Sở Vấn Thiên như đang mỉm cười, ánh mắt vô cùng cuồng ngạo, một bộ dáng như quân lâm thiên hạ.
Trên thực tế, Sở Vấn Thiên khi còn sống trên đời, đúng là làm được quân lâm thiên hạ hắc đạo của khu vực này, chỉ là sinh mạng quá ngắn.
Thu hồi ánh mắt. Trần Phàm vỗ nhẹ bả vai Sở Qua, như muốn an ủi.
Ba người đứng phía sau chính là đại lão Hồng Trúc bang, có cả Hà Lão Lục bên trong, những đại lão đều mặc âu phục màu đen, trước ngực đeo hoa trắng, gương mặt vô cùng túc mục trang nghiêm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Đã trải qua năm tháng thanh xuân hào khí nhiệt huyết, bọn hắn cũng đã già, cũng từ một tên côn đồ hai bàn tay trắng biến thành đại lão một phương. Vào ngày hôm nay, bọn hắn cũng không cần giống như khi trước, vì sinh tồn mà phải trải qua những ngày tháng sống trên lưỡi đao liếm máu, bọn hắn ở biệt thự xa hoa, lái xe cao cấp, chơi đùa nữ nhân thượng đẳng, ra vào những hội quán cấp cao giống như là đi về nhà mình.
Đối với bọn hắn mà nói. Nửa chân bọn hắn đã muốn thối lui ra khỏi giang hồ mưa máu gió tanh.
Nhưng bọn hắn vĩnh viễn khó có khả năng chân chính rời khỏi giang hồ!
Một khi bước vào giang hồ, thì vĩnh viễn không có khả năng rời khỏi.
Đây là quy tắc trò chơi.
Một bên là nhà tù, một bên là địa ngục.
Đây là cõi đi về cuối cùng trong giang hồ, ai cũng không thể thay đổi điểm này!
Có lẽ biết rõ điểm này, có lẽ bởi vì hết thảy hiện giờ, đều do Sở Vấn Thiên dẫn dắt bọn họ lấy được, đối mặt di ảnh Sở Vấn Thiên, bọn hắn đã sớm bị lợi ích trói buộc đều khó được lộ ra biểu tình nghiêm túc.
Cảm giác kia đúng là phát ra từ nội tâm.
Ngay cả Hà Lão Lục cũng là như thế.
So sánh với những đại lão mà nói, thành viên của Hồng Trúc bang đứng phía sau cũng không dễ chịu.
Đối với bọn họ mà nói, Sở Vấn Thiên tùng là đại ca của bọn hắn, là thần tượng trong lòng, là vị thần trong nội tâm!
Bọn hắn giống như nhừng con ruồi bọ không đầu xâm nhập vào giang hồ mưa máu gió tanh, không nghĩ tới đường lui, không sợ hãi tử vong, duy nhất hi vọng một ngày kia có thể giống như Sở Vấn Thiên, quân lâm thiên hạ!
Cả trong đại sảnh đứng đầy người nhung không ai mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào bức di ảnh từng khiến bọn hắn phải nhìn lên, làm cho nhiệt huyết bọn họ phải sôi trào.
- Đại ca, xin lỗi, đừng trách Hà Lão Lục tôi lòng dạ độc ác, chỉ trách anh đã nhìn lầm người.
- Anh đã nhiều năm nuôi dường con điếm Hoàng Phủ Hồng Trúc kia, kết quả nàng chiếm được hết thảy, lại đi yêu một nam nhân khác.
- Thân là huynh đệ, tôi sẽ đưa nàng đến Diêm Vương điện tìm anh để xin lỗi!
Nhìn di ảnh. Hà Lão Lục thầm nghĩ trong lòng đồng thời nhắm mắt lại.
Chờ khi hắn lại mở mắt ra, diễn cảm dao động trên mặt hắn đã không còn sót lại chút gì, có chỉ là một đầu dã thú âm lãnh sắp phóng ra ngoài, ánh mắt khiến kẻ khác không rét mà run!
Không biết qua bao lâu, Độc Nhất Đao cụt một tay đi vào đại sảnh.
Bước chân của hắn thật nhẹ, nhẹ đến cơ hồ không thể nghe được, tựa hồ hắn như sợ quấy rầy người đang ngủ say.
Chậm rãi, nhẹ nhàng, Độc Nhất Đao đi tới trước người Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhỏ giọng hội báo:
- Hoàng Phủ tiểu thư, khách nhân bên ngoài đã toàn bộ đến đông đủ, nên xuất phát.
Tuy thân là Ám Đường đệ nhất cao thủ, nhưng Độc Nhất Đao không phải là người phụ trách Ám Đường, người phụ trách Ám Đường là Cô Phi, chỉ là Cô Phi nghe theo chỉ thị của Hoàng Phủ Hồng Trúc, dẫn dắt hai phần ba thành viên Ám Đường đi ra biển sống mái với người của Sơn Khẩu Tổ, vì thế Độc Nhất Đao đành phải tạm thời đảm nhiệm vị trí người phụ trách Ám Đường.
Nghe được Độc Nhất Đao hồi báo, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ khi mở mắt ra, vẻ đau khổ trên mặt cũng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tâm hơi, lại khỏi phục biểu tình âm lãnh trong dĩ vãng.
Chậm rãi xoay người, gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc không chút thay đổi, nói:
- Dựa theo an bài trước đó, xuất phát!
Thanh âm hạ xuống, thành viên Hồng Trúc bang đứng cuối cùng trong đại sảnh lại dẫn đầu khời hành, nhung ngay khi khời hành, bước chân bọn hắn rất nhẹ, hơn nữa không ai nói chuyện, cả quá trình ngay ngắn trật tự.
Ước chừng năm phút sau, ngay cả Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc, tất cả mọi người đi ra đại sảnh, chui vào xe đã chuẩn bị sẵn.
Ngoài biệt thự, có trên trăm chiếc xe đang đỗ, trong đó ngoại trừ mỗi vị đại lão ngồi một xe riêng, Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc, Độc Nhất Đao cùng Sở Qua bốn người đều ngồi một chiếc, ngoài ra đều là đại biểu thành viên Hồng Trúc bang!
Rất nhanh. Độc Nhất Đao thông qua vô tuyến điện chỉ huy, thành viên Ám Đường đi phía trước nhất dẫn đầu khởi động xe.
Chiếc xe đầu tiên vừa khởi động, những chiếc xe cũng khởi động, trước sau chạy nhanh ra biệt thự. Trên con đường đi thông khu nhà giàu, từng chiếc xe đang đỗ, dài đến hơn cây số, họp thành một con rồng sắt tháp xe hơi.
Những chiếc xe này phần lớn đều là Limousine có giá trị hơn trăm vạn, cũng có chiếc giá cả không cao, nhưng biển số xe lại làm cho người ta phải líu lưỡi.
Người lái xe nhìn thấy đoàn xe của Hồng Trúc bang chạy qua, cũng không khởi động máy xe, mà chờ hơn trăm chiếc xe của Hồng Trúc bang chạy qua hết, mới lần lượt nổ máy.
Trong lúc nhất thời, mấy trăm chiếc xe hơi biến thành một con rồng dài lướt trên đường lớn, có chút đồ sộ!
Thậm chí, cảnh sát sớm biết được tin tức còn riêng phái mấy cỗ xe cảnh sát chạy phía trước mở đường.
Cảnh sát lại mở đường cho thành viên hắc đạo, điều này nghe có chút khó tin, nhưng sự thực lại xảy ra!
Ngồi trong xe, nhìn đoàn xe phía trước. Trần Phàm không thể không cảm thán, chỉ bằng vào số lượng người chịu đi tế bái Sở Vấn Thiên, liền không thể không thừa nhận, Sở Vấn Thiên tột cùng cũng là một nhân vật, nếu không phải tuổi tráng niên mất sớm, có thể sẽ chế tạo được một sự truyền kỳ về chính hắn!
Ở trên đường chạy thêm một đoạn, đoàn xe chạy nhanh vào đường cao tốc.
Bởi vì trước đó Hoàng Phủ Hồng Trúc từng phái người nói qua với đại lão Cao Quản Cục, khi đoàn xe thông qua khu cửa gác trên đường cao tốc, cũng không dựa theo trình tự bình thường, mà trực tiếp thông qua.
Dọc theo đường đi, Trần phàm ngồi trong xe Audi, thật yên lặng, vô luận là Hoàng Phủ Hồng Trúc hay Sở Qua ngày thường luôn cực kỳ hoạt bát cũng đều giữ im lặng.
Khác với Hoàng Phủ Hồng Trúc chính là Sở Qua cũng không che giấu nội tâm bi thương trước mặt mọi người, hắn cũng giống như lúc ở trong đại sảnh biệt thự, mắt đỏ ngầu, luôn nắm chặt tay.
Vì thế Trần Phàm cũng không nói thêm lời an ủi, hắn biết dù có an ủi cũng không thấm vào đâu.
- Chung quanh mộ địa đã kiểm tra rồi chứ?
Đột nhiên, Hoàng Phủ Hồng Trúc luôn luôn trầm mặc lại mở miệng hỏi Độc Nhất Đao đang lái xe, đánh vỡ không khí yên lặng bên trong xe.
Nghe được câu hỏi của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Độc Nhất Đao vẻ mặt nghiêm túc đáp:
- Hồi Hoàng Phủ tiểu thư, đều kiểm tra rồi, không có phát hiện dị thường.
- Thông tri người phía dưới, khuếch trương ra phạm vi lớn, tiếp tục kiểm tra thêm một lần, nhất định cam đoan không sơ hở!
Hoàng Phủ Hồng Trúc nheo mắt lại, lạnh lùng ngầm đạt mệnh lệnh.
Hiển nhiên nàng không muốn lần tế bái này xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Theo nàng xem, làm như vậy sẽ kinh động anh linh của Sở Vấn Thiên!
- Dạ. Hoàng Phủ tiểu thư!
Độc Nhất Đao trả lời, lấy ra di động bấm điện thoại cho người phụ trách tình huống an toàn chung quanh mộ địa của thành viên Ám Đường.
Rất nhanh điện thoại chuyển được, Độc Nhất Đao lạnh lùng ra lệnh:
- Hoàng Phủ tiểu thư có lệnh, khuếch trương phạm vi lớn, tiếp tục kiểm tra, cam đoan không có sơ hở!
- Dạ!
Bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm âm trầm.
Nghe được hết thảy, trong lòng Trần Phàm chợt động.
Hắn biết rõ, Hoàng Phủ Hồng Trúc làm như vậy là rất cần thiết, dù sao lần đi tế bái này, Hồng Trúc bang dốc toàn bộ lực lượng, đại lão khắp nơi đều đi tới mộ địa, nếu không được an toàn, là một việc cực kỳ nguy hiểm!
Bởi vì...để tỏ lòng tôn trọng Sở Vấn Thiên, toàn bộ người đi tế điện đều không mang theo vũ khí.
Cứ như vậy, nếu chung quanh mộ địa có người mang cừu oán mai phục, như vậy hắn sẽ giống như sói xâm nhập vào đàn cừu, chờ đợi bị giết chết!
Thân là huynh đệ của Sở Vấn Thiên khi còn sống, Hà Lão Lục từ lúc Sở Vấn Thiên bước trên đất Đông Hải này, hắn liền đi theo Sở Vấn Thiên tranh giành thiên hạ. ở Hồng Trúc bang là nhân vật cấp nguyên lão hàng thật giá thật!
Mà hiện giờ, hắn cũng là nhân vật đầu lĩnh của phái trung lập, địa vị trong bang hội đứng sau Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Bởi vậy xe của hắn đi mặt sau xe Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Hắn ngồi trong chiếc Linlcon, nếu so với Audi thì đắt giá hơn nhiều.
Đây cũng không phải nói Hoàng Phủ Hồng Trúc không ngồi nổi xe Linlcon, mà là nàng chưa bao giờ đổi xe, bởi vì...chiếc Audi này là quà tặng sinh nhật do Sở Vấn Thiên tặng cho nàng.
Trong xe, biểu tình Hà Lão Lục mơ hồ có chút kích động!
Đúng vậy...là kích động!
Dưới sự kích động, bàn tay phải nắm tẩu thuốc cũng nhịn không được mà run rẩy
lên.
- ông!
Thanh âm di động vang lên đánh vỡ sự im lặng bên trong xe, chiếc điện thoại trong túi Hà Lão Lục rung lên thật nhẹ.
Hít sâu một hơi, hắn lấy di động ra, bấm nút chuyển máy.
- Hà tiên sinh, người của Ám Đường đang mở rộng phạm vi tìm tòi, có cần giải quyết hay không?
Sau khi điện thoại chuyển được, trong điện thoại truyền ra một thanh âm trầm thấp.
Nghe được lời nói trong điện thoại, Hà Lão Lục âm lãnh nói:
- Bây giờ còn không thể động thủ, ngươi cho người của ngươi nhanh chóng ẩn núp, về phần muốn động thủ, ít nhất phải chờ khi người của quân, chính, thương ba giới rời đi mới được, cụ thể chờ mệnh lệnh của ta!
- Được.
So sánh với Hà Lão Lục mà nói, chủ nhân bên kia điện thoại cũng không kích động, ngược lại có vẻ thập phần thoải mái:
- Đúng rồi Hà tiên sinh, vì cầu chúc cho chúng ta hợp tác khoái trá, lúc này ta lấy danh nghĩa cá nhân chúc mừng Hà tiên sinh trở thành tân nhậm long đầu của Hồng Trúc bang!
- Nhờ lời chúc phúc của ngươi!
Nghe được đối phương chúc mừng, khóe miệng Hà Lão Lục hiện lên một dáng tươi cười.
Cười đến rất lạnh, cũng rất đắc ý!