Mà Trầm Tuyết Sơn cùng Vương phó chủ tịch thì hơi nhíu mày, trên mặt hơi có vẻ nghi hoặc, nghi hoặc vì sao giờ này Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Trần Phàm còn chưa xuất hiện.
- Chư vị, chúng ta đi thôi.
Không đợi hai người nghĩ ra nguyên nhân, Yến Thanh Đế đứng dậy đi tới phòng hội nghị.
Trong lúc nhất thời, nhóm người Xương Hâm cũng lần lượt đứng dậy, đi theo Yến Thanh Đế tới phòng hội nghị cuối hành lang.
Tám giờ năm mươi tám phút.
Đoàn người Yến Thanh Đế đi vào đại sảnh.
Trần Phàm. Nạp Lan Hương Hương, Nạp Lan Vĩnh Kha vừa đi tới đại sảnh lầu một trung tâm hội nghị, đang dùng thang máy lên lầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Bên trong thang máy, Nạp Lan Hương Hương thân mật nắm cánh tay Trần Phàm, giống như con chim nhỏ rúc bên vai phải không bị thương của Trần Phàm.
Trần Phàm dùng thuốc chữa thương tổ truyền của Ngu lão gia tử, thương thế tay trái dù chưa khỏi hẳn nhưng đã có thể tháo băng.
Lúc này sắp chạm mặt Yến Thanh Đế lần nữa, vẻ mặt hắn thật bình tĩnh.
Mà Nạp Lan Vĩnh Kha lại tràn ngập cảm kích đối với Trần Phàm.
Hắn biết rõ, sở dĩ hôm nay Trần Phàm không được mời mà tự đến tham gia hội nghị đầu tư, chủ yếu là vì tạo thế cho Nạp Lan gia tộc.
Nhưng...
Hắn rất rõ ràng, Trần Phàm vừa muốn tạo thế cho Nạp Lan gia tộc, còn có thể nhân tiện cấp cho vị Yến gia thái tử danh chấn đại giang nam bắc một lần giáo huấn.
Một lần giáo huấn kiếp này khó quên!
Khi Trầm Tuyết Sơn, nhân vật đại biểu cho Tỉnh ủy Liêu Ninh xuất hiện ở trước cửa phòng hội nghị, thì hội trường đang nghị luận sôi nổi cũng nháy mắt yên tĩnh xuống. Cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt quăng ném ra ngoài cửa. Mà nhiếp ảnh gia phụ trách công tác ghi hình, chụp ảnh, cũng vội vàng đem màn hình nhắm ra ngoài cửa phòng hội nghị.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, vì nhận được một phần lễ vật mà sa chân vào làm quân cờ cho Trần Phàm. Trầm Tuyết Sơn không có tiếp tục suy nghĩ vì sao đến bây giờ mà Trần Phàm cùng Nạp Lan Vĩnh Kha chưa thấy xuất hiện. Mà trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười thản nhiên đi về phía đài chủ tịch.
Đi theo phía sau Trầm Tuyết Sơn chính là Xương Hâm!
Cùng Trầm Tuyết Sơn bất đồng, trên mặt Xương Hâm cũng đang tươi cười, chẳng qua trong nụ cười kia lại ẩn chứa vài phần chua xót.
Thân là nhân vật đứng đầu Bộ Thương Mại, lần này hắn đến đây để hiệp trợ chính phủ Liêu Ninh cùng Đại Liên tổ chức buổi lễ hội tái thiết đầu tư. Đồng thời cũng xem như là đại biểu cho Bộ Thương Mại!
Nguyên bản ở trong kế hoạch của Xương Hâm, Yến Thanh Đế sẽ mời sáu tập đoàn nhà máy lớn tham gia đầu tư vào Đại Liên, phần công tích này, hắn cũng muốn nương theo mà húp một chút cháo.
Hiện giờ sáu tập đoàn nhà máy, một nhà đều không có xuất hiện, Xương Hâm đừng nói là muốn ăn theo Yến Thanh Đế, mà quả thực còn mất hết thể diện! Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên hắn là người đầu tiên không muốn xuất hiện ở nơi này nhất.
Nhưng nếu nói đến chuyện mất hết thể diện, thì còn ai có thể so sánh nổi với Yến Thanh Đế đang đi ở vị trí thứ ba nữa đây? Khi bước vào trong hội trường, trên mặt Yến Thanh Đế không có nửa phần tươi cười, có chẳng chỉ là nghiêm túc. Thậm chí...chân mày của hắn còn gắt gao nhíu chặt vào nhau.
Rất nhanh ở dưới sự dẫn đường của Trầm Tuyết Sơn, đoàn người bước đến trước đài chủ tịch, lần lượt ngồi xuống.
Thấy một màn này, những nhân vật cộm cán ở trong thương giới, đang ngồi trên hàng dãy ghế đầu nằm gần đài chủ tịch nhất, đều sôi nổi toát ra biểu tình kinh ngạc.
Kinh ngạc ư?
Đúng là như vậy!
Hiện giờ...bọn hắn nhìn thấy trên đài chủ tịch, trừ bỏ người của chính phủ ra, thì những người phụ trách của sáu tập đoàn nhà máy lớn nhất phương Bắc, đều không có xuất hiện!
Phát hiện này, làm cho bọn họ nhanh chóng hiểu được, người phụ trách của tập đoàn Hoa Ngân trong sáu tập đoàn nhà máy lớn, căn bản là sẽ không đến đây...
Mà càng khiến cho bọn họ giật mình hơn, là Nạp Lan Vĩnh Kha, ông trùm xí nghiệp tư nhân phía Đông Bắc, cũng không xuất hiện ở trên đài chủ tịch!
- Ủa, tại sao Nạp Lan Vĩnh Kha còn chưa đến đây nhỉ?
- Phải à, chuyện này có điểm không phù hợp đâu nhé?
Mắt thấy khách nhân ở dưới đài sôi nổi bàn tán, trên đài, Vương chủ tịch đảm đương cương vị chủ trì hội nghị lần này, liền đưa microphone đến trước người, cau mày nói:
- Các đồng chí, hội nghị sẽ bắt đầu ngay bây giờ, xin mọi người hãy giữ im lặng!
Vương chủ tịch vừa lên tiếng nhắc nhở, thì hội trường lại yên tĩnh xuống. Mà trên đài, Yến Thanh Đế sắc mặt càng âm trầm thêm vài phần. Hiển nhiên...hắn đã mơ hồ nghe thấy những lời bàn tán nhỏ giọng vừa rồi.
- Các đồng chí, chiếu theo quyết định của nhà nước, công tác trọng điểm trong sáu tháng cuối năm nay của tỉnh chúng ta là phát triển nền kinh tế. Kêu gọi các thương nhân trong và ngoài nước, đầu tư mạnh tay vào tỉnh chúng ta. Trải qua tỉnh nhóm họp, được Bộ Thương Mại đồng ý, ngày hôm nay sẽ khai mở buổi lễ kêu gọi tái thiết đầu tư dành cho các thương nhân ở thành phố Đại Liên. Tham dự buổi hội nghị hôm nay gồm có: Đồng chí Trầm Tuyết Sơn. Thường vụ phó chủ tịch tỉnh...
Theo Vương chủ tịch thành phố giới thiệu, lấy Trầm Tuyết Sơn làm gương, phàm là người được nhắc đến tên, đều sôi nổi đứng dậy chào hỏi. Mà mỗi lần có người đứng dậy, thì bên dưới đài chủ tịch, nhóm khách nhân lại nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.
Theo sau...Ngay khi Vương chủ tịch hoàn tất xong màn giới thiệu, tính toán chuyển giao cho Trầm Tuyết Sơn nói đến hạng mục thứ nhất trong buổi hội nghị lần này. Thì cánh cửa phòng hội nghị đang đóng im lìm, đột nhiên bị đẩy ra.
Két...!
Thanh âm trầm đục trực tiếp cắt đứt lời nói của Vương chủ tịch, đồng thời cũng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Ngay sau đó, tất cả mọi người rõ ràng nhìn thấy, Trần Phàm, Nạp Lan Vĩnh Kha, Nạp Lan Hương Hương ba người lần lượt xuất hiện ở trước cửa hội trường. Trong đó, Trần Phàm mặc quần tây áo sơ mi dẫn đầu đi trước, còn Nạp Lan Hương Hương và Nạp Lan Vĩnh Kha thì đi ở hai bên trái phải, giống như là tả hữu hộ pháp bình thường.
Ba người xuất hiện thu hút ánh mắt của mọi người. Đồng thời cũng làm cho bầu không khí bên trong hội trường rơi vào tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt lên, ngồi im không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ba người Trần Phàm!
Choáng váng!
Trừ bỏ Trầm Tuyết Sơn và Vương chủ tịch ra, thì tất cả mọi người đều hoàn toàn choáng váng tâm thần!
Vô luận đám người Yến Thanh Đế ở trên đài chủ tịch, hay là nhóm quan khách ở phía dưới, đều không một ai nghĩ rằng, Trần Phàm sẽ xuất hiện ở trong này. Bọn hắn càng không thể tưởng tượng được, Nạp Lan Vĩnh Kha và Nạp Lan Hương Hương sẽ cùng Trần Phàm xuất hiện ở đây!
Hơn nữa...Dường như Nạp Lan Vĩnh Kha và Nạp Lan Hương Hương đến đây là vì làm nền giúp cho Trần Phàm.
Trần Phàm đến đây làm gì!
Chẳng lẽ là vì Yến Thanh Đế mà đến hay sao?
Oanh!
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, hội trường đang yên ắng đột nhiên xôn xao thành một mảnh. Tất cả mọi người theo bản năng, cơ hồ đều quẳng ném ánh mắt nhìn về phía Yến Thanh Đế ở trên đài chủ tịch.
Hôm nay khách nhân đến đây tham gia hội nghị, hoặc là nhóm phóng viên ở lĩnh vực kinh tế, bọn họ chẳng những hiểu rõ thân phận của Trần Phàm, mà đồng thời còn biết lúc trước ở Chiết Giang, Trần Phàm cùng Yến Thanh Đế đã từng đấu pháp qua một lần.
Ngày đó, Yến gia đại thiếu mang theo tư thế oai hùng không ai bì nổi, đến Chiết Giang tham dự hoạt động giao lưu thương nghiệp, bị đem trở thành diễn viên chính tuyệt đối!
Ngày hôm đó, mọi người luôn cho rằng, Trần Phàm chỉ là một vai diễn phụ, để làm nền cho ánh hào quang của Yến gia đại thiếu mà thôi!
Kết quả...
Thủ trưởng số 1 và thủ trưởng số 2, đã lần lượt xuất hiện ở trong hội trường.
Ngày hôm đó, khi đoàn người thủ trưởng số 1 bước vào trong hội trường. Thì người thanh niên mang theo niềm kiêu hãnh của Đồ Tể, vững vàng ngồi im ở trên đài chủ tịch. Thẳng cho đến khi thủ trưởng số 1 bước về phía hắn, thì lúc ấy hắn mới đứng dậy nghênh đón...
Cảnh tượng kia, đã giống như một cái tát vang dội, hung hăng đập nát phần kiêu ngạo ở trong lòng của Yến Thanh Đế không nói. Mà còn đánh cho đám người phán định Trần Phàm là vai hề tất bại, đỏ mặt hồng tai, ngượng ngùng xấu hổ vô cùng!
Ngày hôm đó, người thanh niên Trần gia, đã dùng phương thức lôi đình, đánh bại Yến Thanh Đế thanh danh đang lên cao như mặt trời giữa trưa.
Hôm nay, Trần Phàm lại đến...
Nhưng hôm nay, hắn đã không còn bất kỳ một chỗ dựa vững chắc nào...