- Thật có lỗi, Yến tiên sinh thân ái, chủ tịch tập đoàn chúng tôi đột nhiên thay đổi quyết định. Có thượng đế làm chứng, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức này, ân, trước mười phút ngài gọi điện thoại cho tôi.
- Đáng chết!
Ban đêm, khi màn đêm hoàn toàn bao phủ khắp Đại Liên, Yến Thanh Đế cũng không ngồi trước bàn cờ như ngày thường, mà đang đứng ngay cửa sổ, thần tình đầy vẻ phẫn nộ cùng biệt khuất.
Đã qua ba ngày kể từ khi tin tức buổi họp báo quyết định xử phạt mấy nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa.
Bởi vì Yến Khánh tự mình đến Đại Liên cứu hắn, hắn không bị trừng phạt, còn bảo vệ được chức quan, tiếp tục ở lại Đại Liên đảm nhiệm chức vụ, hơn nữa hình tượng trong lòng người dân thành phố Đại Liên cũng đã thay đổi, biến thành "Công bộc tốt của nhân dân".
Hắn bình an vô sự, phe phái Yến gia tại Liêu Ninh gặp phải tai nạn, ngoại trừ Lăng Vân Phong bị đột tử, số người trong phe phái Yến gia bị trung kỷ ủy mang đi đã vượt qua năm người!
Đây đối với Yến gia mà nói mặc dù là tổn thất không nhỏ, nhưng đối với Yến Thanh Đế mà nói, thật không cảm thấy có gì quá mức khó chịu.
Bởi vì hắn từ chỗ Yến Khánh biết được, sau đó không lâu, Hoàng Chí Văn sẽ được điều tới Đại Liên, đảm nhiệm chức chủ tịch tỉnh Liêu Ninh, mà hiện tại Chu Kỷ Lương đảm nhiệm chủ tịch tỉnh Liêu Ninh lại tiếp nhận chức vị của Lăng Vân Phong, trở thành người nắm quyền tỉnh Liêu Ninh!
Lăng Vân Phong rời đi, có Hoàng Chí Văn đến hiệp trợ, Yến Thanh Đế xem như có được đại "trợ lực".
Ngoài ra, Yến Thanh Đế cũng tin chắc, tuy rằng hiện giờ trong số quan chức Đại Liên thậm chí Liêu Ninh đã không còn thành viên phe phái Yến gia, sẽ không đi theo làm tùy tùng cho hắn, nhưng ít ra không ai dám tìm hắn phiền phức, đối nghịch với hắn.
Chỉ cần hắn không đi trêu chọc Trần Phàm, không tìm Nạp Lan gia tộc gây phiền toái, công tác của hắn ở tại Đại Liên cũng có thể tiếp tục thuận lợi triển khai.
Đây là suy nghĩ trong lòng Yến Thanh Đế.
Có ý nghĩ như vậy, tâm tư của Yến Thanh Đế cũng không còn đặt lên chuyện tập đoàn Anh Hoa, mà đặt lên hội nghị đầu tư sắp diễn ra tại Đại Liên.
Bởi vì chuyện nhà máy Lăng Hóa, hội nghị đầu tư cũng hoãn lại một tuần, được cử hành vào ngày mai.
Nhưng...
Ngay vừa rồi Yến Thanh Đế nhận được tin tức, hắn thông qua quan hệ của Yến gia mời sáu xí nghiệp cỡ lớn trong và ngoài nước tới đây, nhưng toàn bộ sáu xí nghiệp đều thông báo sẽ không tham gia hội nghị đầu tư ngày mai, đồng thời cũng thông báo hủy bỏ kế hoạch đầu tư vào Đại Liên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Vừa biết được tin tức này, Yến Thanh Đế tức giận tới mức muốn phát luôn bệnh tim!
Mà càng làm cho Yến Thanh Đế căm tức chính là đại biểu sáu xí nghiệp sau khi nhận được điện thoại của hắn đều lập tức tỏ rõ mình mới vừa nhận được thông tri, nguyên nhân cụ thể thì bảo Yến Thanh Đế hỏi thẳng người phụ trách xí nghiệp.
Còn cần hỏi sao?
Không cần!
Bởi vì trong lòng Yến Thanh Đế hiểu rất rõ ràng - tất cả chuyện này nhất định do Trần Phàm đảo quỷ.
Lại gặp phải một lần ra tay của Trần Phàm.
Yến Thanh Đế ngoại trừ phẫn nộ, cũng chỉ biết phẫn nộ.
Có sự kiện nhà máy hóa chất Lăng Hóa giáo huấn, trong lòng hắn chợt sản sinh nỗi sợ hãi đối với Trần Phàm, cho thêm hắn mười lá gan hắn cũng không dám tiếp tục làm trái lời dặn dò của Yến Khánh, đi tìm Trần Phàm gây phiền phức.
Yến Thanh Đế đoán được nguyên nhân, cũng không gọi điện cho người phụ trách sáu xí nghiệp kia, cũng không muốn dắt đại kỳ Yến gia bày ra uy phong của Yến gia đại thiếu đi hỏi nguyên nhân cùng bức bách đối phương thay đổi lựa chọn.
Dù sao người phụ trách sáu xí nghiệp đã làm ra sự lựa chọn giữa hắn và Trần Phàm.
Như vậy nếu hắn còn đi hỏi, vốn không thể làm thay đổi được gì, nếu người phụ trách sáu xí nghiệp thật sự kiêng kỵ hắn và Yến gia, thì cũng không đi lựa chọn Trần Phàm!
Gọi điện thoại chỉ có một kết quả: tự rước lấy nhục!
Bởi vì phẫn nộ, Yến Thanh Đế vốn chưa từng hút thuốc lá, lại mở ra một gói đặc cung từ Trung Nam Hải, rút một điếu châm lửa rít một hơi, muốn dùng nicotin gây tê tâm linh, làm cho mình tỉnh táo lại, kết quả do không thường xuyên hút thuốc lá, lại bị nghẹn đến đỏ mặt, ho khan không ngừng.
Trong lòng buồn bực, Yến Thanh Đế dụi tắt thuốc lá, cuối cùng nghĩ nghĩ bấm điện thoại cho Hoàng Chí Văn.
Cũng giống như trước kia, bị người bên ngoài đánh giá là một con sói đói, ở trong mắt Yến Thanh Đế lại giống một con chó săn. Hoàng Chí Văn liền tiếp điện thoại, ngữ khí vẫn cung kính trước sau như một:
- Yến thiếu.
- Hoàng Chí Văn, chắc ông cũng đã nghe nói ông sắp được điều tới Liêu Ninh nhậm chức, chúc mừng.
Yến Thanh Đế cười nói một câu, trong lúc nói chuyện cũng không cố ý che giấu ngạo khí của Yến gia đại thiếu, còn nói ra hai chữ chúc mừng, nhưng lại cho người ta loại cảm giác như đang làm ra vẻ, xa không bằng Trần Phàm luôn thuận theo tự nhiên.
Bởi vì bản chất hai người vốn khác nhau!
- Cảm ơn Yến thiếu.
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Chí Văn thật biết điều biểu hiện ra bộ dạng thật sợ sệt:
- Không nghe nói...Yến thiếu, kết quả chuẩn xác còn chưa có, trong lòng tôi cũng rất thấp thỏm.
- Tôi đã chúc mừng ông rồi, chẳng lẽ còn sai lầm được sao?
Nghe được Hoàng Chí Văn nói như thế, Yến Thanh Đế không khỏi có chút căm tức.
- Đương nhiên không phải...nhưng...nhưng...
Hoàng Chí Văn muốn nói lại thôi.
Yến Thanh Đế lạnh lùng hỏi:
- Nhưng cái gì?
- Không phải...tôi chỉ sợ tên vương bát đản Trần Phàm sẽ từ giữa làm ra mấy chuyện xấu.
Hoàng Chí Văn bị Yến Thanh Đế ép hỏi, kinh hồn táng đảm trả lời.
Trần Phàm?
Nghe được hai chữ này, Yến Thanh Đế giống như phản xạ có điều kiện, theo bản năng ngẩn ra, thần tình tức giận giáo huấn:
- Ông thật cho rằng hắn có khả năng một tay che trời sao? Hừ, chuyện lần này nếu không phải do tôi lơ là sơ suất, sao có thể diễn biến thành tình trạng này?
Tuy rằng Yến Thanh Đế thất bại thảm hại, nhưng cũng không muốn thừa nhận trước mặt Hoàng Chí Văn.
Hoàng Chí Văn cũng biết xuống thang, thuận thế đưa lên một câu vỗ mông ngựa:
- Đúng vậy...đúng vậy, Yến thiếu chỉ là vì sơ ý mà thôi.
- Hừ!
Yến Thanh Đế nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng:
- Ông đừng xem hiện tại hắn bật rất vui vẻ, không cần bao lâu nữa, chờ khi ông nội của tôi tự mình ra tay đối phó hắn, hắn có chín cái mạng cũng phải xong đời!
Oanh!
Đầu bên kia điện thoại, nghe được lời nói của Yến Thanh Đế, cả người Hoàng Chí Văn chấn động, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Hiển nhiên hắn nằm mơ cũng thật không ngờ Yến Khánh lại muốn tự mình ra mặt đối phó Trần Phàm.
Trong lòng khiếp sợ, Hoàng Chí Văn cũng âm thầm quyết định, chờ sau khi nói chuyện điện thoại với Yến Thanh Đế xong, sẽ đem tin tức này hội báo cho Trần Phàm.
Nhìn thấy Hoàng Chí Văn không lên tiếng, Yến Thanh Đế mới đột nhiên tỉnh ngộ, chính mình vì nhất thời thống khoái, nói ra bí mật không nên nói, vì thế lại lạnh lùng bổ sung, nói:
- Hoàng Chí Văn, quản miệng của ông cho tốt, chuyện này chớ nói ra ngoài, nếu không hậu quả ông hiểu rõ.
- Thỉnh Yến thiếu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để lộ nửa câu với người ngoài!
Trong lòng Hoàng Chí Văn làm ra quyết định, nhưng không hề lộ chút dấu vết gì trước mặt Yến Thanh Đế.
Nghe được Hoàng Chí Văn cam đoan, Yến Thanh Đế cũng không quá mức lo lắng, theo hắn xem ra, cho tới nay Hoàng Chí Văn luôn đối với hắn nói gì nghe nấy, hơn nữa còn là một người cực kỳ thông minh, tự nhiên sẽ không nói ra chuyện như vậy.
- Lần này chuyện ông được lên chức là do tôi cực lực tiến cử với ông nội, ông đừng cô phụ lòng kỳ vọng của tôi đối với ông.
Yến Thanh Đế lại nói:
- Hiện giờ người của chúng ta bị nhổ sạch tại Liêu Ninh, sau khi ông tới, tình cảnh sẽ không tốt lắm, ông phải nghĩ biện pháp mở ra cục diện, giúp cho công việc của tôi và ông ngày sau có thể thuận lợi triển khai.
- Thỉnh Yến thiếu yên tâm, tôi hiểu được nên làm như thế nào.
Hoàng Chí Văn đáp lại ngoài miệng, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh: Hắc, Yến Thanh Đế a Yến Thanh Đế, nếu là ở trước kia, không chuẩn ta còn thực tin lời của người. Nhưng hiện tại...hắc! Nếu không phải trước đó Trần thiếu đã nói với ta, để cho ta tích cực tranh thủ, hơn nữa còn âm thầm trải đường cho ta, ngăn cản Yến Khánh đi thao tác điều động những người khác, ta có thể đi Liêu Ninh sao?
Bên đầu kia điện thoại, Hoàng Chí Văn đang âm thầm cười lạnh, Yến Thanh Đế lại không hay biết, ngược lại hắn nghe được Hoàng Chí Văn thốt lời cam đoan, không suy nghĩ nhiều, lần đầu tiên nói với Hoàng Chí Văn hai chữ hẹn gặp lại mới cúp điện thoại.
- Yến Thanh Đế a Yến Thanh Đế, không phải ta coi khinh ngươi, nhân vật đầu lĩnh thái tử đảng như ngươi, cũng thật quá hư danh đi thôi! Ngoại trừ ngươi có được một xuất thân tốt, khởi điểm cao, những mặt khác ở trong mắt ta không đáng một đồng! Đừng nói là Trần thiếu, nếu ở bối cảnh đồng dạng, ta cũng có thể như mèo vờn chuột đùa chết ngươi!
- Về phần Trần thiếu sao, Yến Thanh Đế ngươi ngay tư cách xách giày cho người ta cũng không có!
Cúp điện thoại, Hoàng Chí Văn cười lạnh nói, vừa nói xong liền nghĩ tới việc hồi báo cho Trần Phàm chuyện Yến Khánh sắp ra tay, vẻ cười lạnh trên mặt nhất thời tiêu tán, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng cùng kính sợ.
Ngưng trọng là bởi vì hắn biết Yến Khánh tự mình ra tay, đối với Trần Phàm mà nói đây tuyệt đối là một lần khảo nghiệm trọng đại!
Về phần kính sợ.
Đó là bởi vì những thủ đoạn liên tiếp của Trần Phàm làm cho con sói đói chuyên ăn tươi nuốt sống như hắn cam tâm tình nguyện thần phục Trần Phàm, làm một tên tay sai biết nghe lời.
Kế tiếp Hoàng Chí Văn cũng không dừng lại, sắc mặt ngưng trọng gọi điện thoại cho Trần Phàm.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Trần Phàm, ngữ khí bình tĩnh:
- Hoàng Chí Văn. ông chủ động gọi điện thoại cho tôi, hẳn là Yến Thanh Đế đã liên hệ với ông rồi phải không?
- Dạ. Trần thiếu.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, Hoàng Chí Văn âm thầm bội phục lại lập tức hội báo nói:
- Yến Thanh Đế để lộ tin tức trong điện thoại, tôi cảm thấy nên hội báo với ngài.
- Tin tức gì?
Khuôn mặt Trần Phàm không đổi sắc hỏi.
Hoàng Chí Văn kiệt lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ bình tĩnh hơn một chút, nói:
- Yến Thanh Đế nói, không bao lâu nữa Yến Khánh sẽ tự mình ra tay đối phó ngài.
Vừa nói xong, Hoàng Chí Văn ngừng thở, trong đầu suy đoán sau khi Trần Phàm nghe được chuyện này sẽ phản ứng như thế nào.
- Nha.
Vượt ngoài suy đoán của Hoàng Chí Văn, đầu bên kia điện thoại Trần Phàm cũng không hề có chút khiếp sợ, chỉ nhẹ nhàng nga một tiếng, tựa hồ đã sớm đoán được chuyện này.
Chẳng lẽ Trần thiếu sớm đoán được chuyện này, hơn nữa đã có đối sách?
Biểu hiện của Trần Phàm làm cho Hoàng Chí Văn tuôn ra một ý niệm kỳ quái trong đầu.
Theo sau, hắn lại liên tưởng đến việc Yến Khánh sẽ tiếp tục đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, hơn nữa rất có thể sẽ đảm nhiệm chức vị thủ trưởng số 2, vì thế lại sản sinh nghi ngờ với ý niệm vừa trào ra trong lòng mình.
Theo hắn xem ra, nếu tất cả chuyện này là thật sự, Trần Phàm muốn vặn ngã Yến Khánh cơ hồ không thể nào!
Có thể sao?
Thế giới của Đồ Tể, hết thảy đều có thể!