Không đợi Ảnh Tử tới gần Nạp Lan Hương Hương, Trần Phàm đã đi tới phía sau Ảnh Tử, vung tay, giống như lấy đồ trong túi, bắt trúng lưng áo Ảnh Tử.
Ảnh Tử biến sắc, xoay ngược tay chém tới yết hầu Trần Phàm.
- Hô! Hô!
Chiêu phản kích của Ảnh Tử tốc độ nhanh như chớp, bàn tay chưa tới nhưng đã nghe gió rít, quét ngang mặt Trần Phàm rát bỏng.
Sắc mặt Trần Phàm không chút thay đổi, lập tức buông áo Ảnh Tử, tay phải rất nhanh chém ra, chụp lấy cổ tay Ảnh Tử dùng sức kéo mạnh!
Răng rắc!
Thanh âm tiếng xương gãy vang lên thật rõ ràng, tay trái Ảnh Tử bị Trần Phàm bẻ gãy.
- Quỳ xuống cho tao!
Trần Phàm lại quát lớn một tiếng, vung chân nhắm ngay cổ chân Ảnh Tử đột nhiên giẫm xuống!
Răng rắc!
Thanh âm xương gãy lại vang lên, Ảnh Tử mất đi thăng bằng ngã về phía trước.
Phanh!
Ngay sau đó, hai đầu gối Ảnh Tử nện xuống sàn nhà bằng gỗ.
Dưới ánh đèn, hắn giống như một con chó chết quỳ trên mặt đất.
Thấy một màn như vậy, đồng tử của những nhân viên sòng bạc đột nhiên phóng lớn, sau đó toàn bộ đều nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt kích động vì được sống sót sau tai nạn.
Trước đó bị Ảnh Tử bắt cóc uy hiếp, bọn họ chỉ cảm thấy mình giống như tiến vào địa ngục, mà khi bọn họ nhìn thấy Trần Phàm toàn thân đầy máu, không để ý tới cánh tay đang tuôn máu đi vào sòng bạc, trong lòng bọn họ tràn ngập chờ mong, đồng dạng cũng tràn ngập lo lắng!
Bọn họ chờ mong Trần Phàm có thể giải cứu bọn họ, lại lo lắng Trần Phàm không phải là đối thủ của Ảnh Tử giết người không chớp mắt!
Mà hiện giờ chiến đấu đã xong, Ảnh Tử hoàn toàn thua trong tay Trần Phàm, bị bại rối tinh rối mù, không có bất kỳ cơ hội phản kháng!
So sánh với những nhân viên sòng bạc mà nói, tâm tình Nạp Lan Hương Hương càng thêm kích động.
Khác với các nhân viên sòng bạc, Nạp Lan Hương Hương từng nhìn thấy cảnh tượng Ảnh Tử ám sát Trần Phàm trên boong, tận mắt nhìn thấy Trần Phàm bị thương, cũng tận mắt nhìn thấy Ảnh Tử tự nhiên đi qua lại giữa làn đạn.
Ảnh Tử rất mạnh.
Đây là ý nghĩ trong lòng Nạp Lan Hương Hương.
Cho nên khi Trần Phàm mạo hiểm tính mạng mang theo thân hình bị thương bước vào trong sòng bạc, lần đầu tiên Nạp Lan Hương Hương đứng bên góc độ của Trần Phàm nhìn nhận vấn đề, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi khổ tâm của Trần Phàm, lần đầu tiên cảm thấy được Trần Phàm vì cứu chị của nàng, không cẩn thận ngộ sát chị của nàng, cũng không hề có lỗi!
Một khắc này, bởi vì lo lắng nàng liền phát ra tiếng hô to tê tâm liệt phế, muốn Trần Phàm nhanh chóng rời đi.
Lúc này nhìn thấy Ảnh Tử như một con chó chết quỳ rạp xuống trước người Trần Phàm, trái tim Nạp Lan Hương Hương rơi xuống, một cảm giác kích động không thể dùng ngôn ngữ hình dung tràn ngập khắp thân thể nàng.
Nạp Lan Hương Hương cùng những nhân viên sòng bạc vô cùng kích động, mà khuôn mặt Ảnh Tử lại vô cùng dữ tợn, cố gắng giãy dụa.
Nhưng...
Ngay khi Ảnh Tử đang giãy dụa, Trần Phàm lại vung chân lên, nhắm ngay cổ chân khác của Ảnh Tử, hung hăng giẫm xuống!
Răng rắc!
Thanh âm xương cốt gãy lại vang lên, đến lúc này, chân tay Ảnh Tử toàn bộ bị phế, trên cơ bản đã mất đi sức chiến đấu.
- Tao đã nói, nếu mày chủ động quỳ xuống, sẽ cho mày được chết thống khoái, hiện tại tao sẽ cho mày biết, tử vong là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Trần Phàm đã tiến vào trạng thái điên cuồng, cũng không dự định dễ dàng buông tha cho Ảnh Tử, thậm chí cũng không nghĩ tới cho hắn được chết thật thống khoái.
Vừa nói xong, hai tay của hắn nắm lấy hai cánh tay của Ảnh Tử, dùng sức ninh mạnh!
Răng rắc!
Vừa bóp mạnh, cánh tay Ảnh Tử lập tức bị gãy đoạn!
- Hô...hô...
Đau đớn kịch liệt làm hơi thở của Ảnh Tử trở nên dồn dập, thân hình cũng bắt đầu run lên thật khẽ.
Theo sau, trong ánh mắt trợn trừng của Nạp Lan Hương Hương cùng các nhân viên sòng bạc.
Trần Phàm cầm lấy cánh tay bị bóp gãy của Ảnh Tử, giẫm phía sau lưng hắn, dùng sức kéo một cái!
- Ngao!
Ngay sau đó, tiếng tru thảm thiết của Ảnh Tử vang lên khắp từng ngõ ngách trong sòng bạc.
Dưới ánh đèn, cánh tay Ảnh Tử bị Trần Phàm không chút khoan nhượng túm xuống, máu tươi phun vãi ra như suối, máu chảy đầm đìa.
Chứng kiến một màn máu tanh này, một ít nhân viên sòng bạc nhát gan sợ tới mức nhắm hai mắt lại, mà Nạp Lan Hương Hương thì ngẩn người.
Không để ý tới máu tươi của Ảnh Tử dính trên người, Trần Phàm mang theo cánh tay máu chảy đầm đìa của hắn tiến lên hai bước đứng ngay trước người Ảnh Tử.
Máu tươi giống như nước chảy không ngừng chảy ra từ bả vai Ảnh Tử, đau đớn kịch liệt làm cho hắn như bị giật kinh phong, cả người không ngừng run rẩy, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, trong con ngươi lộ ánh mắt thống khổ không thể hủy diệt, hơi thở càng dồn dập hơn trước.
Nhưng hắn từng thừa nhận sự huấn luyện nghiêm khắc, cho dù đối mặt với nỗi thống khổ như thế, cũng chỉ tru lên một tiếng khi cánh tay bị đánh đứt, sau đó vẫn chịu đựng không kêu lên.
Lúc này nhìn thấy Trần Phàm đi tới trước người hắn, hắn theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt oán độc trừng Trần Phàm, ánh mắt kia giống như ánh mắt của lệ quỷ ác độc, làm cho người ta không rét mà run.
- Đây chỉ là sự bắt đầu mà thôi.
Trần Phàm cười lạnh một tiếng, kéo cánh tay bị tê liệt của Ảnh Tử, đối diện khuôn mặt của Ảnh Tử, hung hăng tát mạnh.
- Ba!
Tiếng vang giòn truyền ra. Ảnh Tử lập tức bị tát ngã xuống đất, mấy cái răng xen lẫn máu tươi phun xuống sàn nhà bằng gỗ, nhìn thấy ghê người.
- Hô...hô...
Ảnh Tử ngã xuống đất, thở hổn hển, vẫn chằm chằm nhìn Trần Phàm, trong con ngươi không còn vẻ oán độc, chỉ còn lại vẻ không dám tin tưởng:
- Mày làm sao có thể mạnh như vậy?
Không tiếng trả lời.
Trả lời Ảnh Tử là một cước đá tới!
Sắc mặt Trần Phàm không chút thay đổi vung chân lên, đá mạnh vào người Ảnh Tử.
Phanh!
Lực đạo khủng bố, trực tiếp bay Ảnh Tử lên không trung.
- Phốc xuy!
Trên không trung, cả người Ảnh Tử chấn động, lại phun ra một ngụm máu tươi, huyết hoa đầy trời.
Theo sau, thân hình Ảnh Tử dừng lại liền rất nhanh rơi trở xuống.
Trần Phàm lui về phía sau một bước, chụp lấy cánh tay bị xé nứt của Ảnh Tử, làm ra động tác như một vận động viên chuẩn bị đánh cầu.
Rất nhanh. Ảnh Tử rơi xuống mặt đất.
Trần Phàm đã lâm vào trạng thái điên cuồng, sắc mặt không chút thay đổi vung mạnh cánh tay quất tới!
Phanh!
Giống như vận động viên đánh bóng chày, Trần Phàm dùng cánh tay bị xé nứt hung hăng quất lên người Ảnh Tử, lực đạo khủng bố cùng lực lượng rơi xuống cùng nhau kết hợp, trực tiếp đánh bay Ảnh Tử ra ngoài!
Oanh!
Thân hình Ảnh Tử hung hăng suất trên mặt đất, giống như một con chó chết run rẩy kịch liệt.
Dát chi!
Cùng lúc đó, cửa sòng bạc đang đóng chặt bị người mở ra.
Long Nữ mang theo hai thành viên Long Nha cùng năm đặc công mang theo vũ khí xông vào sòng bạc.
Tiến vào sòng bạc, nhìn thấy Ảnh Tử đang run rẩy nằm trên mặt đất thở gấp, sàn nhà bằng gỗ bị máu tươi nhuộm đỏ, Trần Phàm toàn thân đầy máu mang theo cánh tay bị xé nứt của Ảnh Tử giống như sát thần đến từ địa ngục đứng thẳng nơi đó, dù đám người Long Nữ đã sớm quen với trường hợp huyết tinh nhưng vẫn bị chấn kinh.
Nhất là năm đặc công, bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ, Ảnh Tử dù có được vũ khí cùng con tin nhưng vẫn bị Trần Phàm đánh thành một đống bùn nhão ngay cả con chó cũng không bằng!
Theo sau.
Ngay khi Trần Phàm dự định tiếp tục đánh về phía Ảnh Tử, Long Nữ chợt lấy lại tinh thần vội vàng hô:
- Long Nha, đừng giết hắn!
Bên tai vang lên tiếng kêu gọi của Long Nữ, bước chân Trần Phàm thoáng tạm dừng, quay đầu liếc mắt nhìn nhóm người của nàng, quang mang đỏ tươi trong con ngươi dần dần thối lui, sát khí ngập trời cũng bắt đầu thu liễm.
Thấy Trần Phàm đã dừng chân, đám người Long Nữ không hề dừng lại, lập tức vọt tới.
Trong đó hai gã thành viên Long Nha cùng năm đặc công đều lao về phía Ảnh Tử, mà Long Nữ lại bước nhanh tới trước người Trần Phàm, thần tình lo lắng hỏi:
- Long Nha, anh không sao chứ?
- Không có việc gì.
Trần Phàm chậm rãi thở ra một hơi, hồng quang trong con ngươi hoàn toàn tiêu tán, sát ý trên người cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cả người đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
- Khi nãy hắn giết chết không ít người, hơn nữa thân phận đều thật đặc thù. Vì muốn có lời giải thích với cấp trên, tạm thời lưu lại mạng của hắn.
Long Nữ nghe được Trần Phàm không có việc gì, âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm đồng thời liền giải thích.
- Ân.
Trần Phàm cũng hiểu được, chuyện lần này vô cùng ác liệt, nhất định phải có một lời giải thích với cấp trên:
- Chuyện còn lại giao cho mọi người xử lý.
- Nhiếp Phong cùng Phong Diệp đều đeo mặt nạ da người, chuyện này Tiết Hồ không thể thoát khỏi liên quan, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.
Long Nữ nghiêm mặt nói.
Lần này Trần Phàm cũng không nói thêm gì nữa, bỏ lại cánh tay máu chảy đầm đìa của Ảnh Tử, chuẩn bị rời đi.
Hai gã thành viên Long Nha trước tiên bắt lại Ảnh Tử đã hoàn toàn mất sức chiến đấu, năm đặc công lại đến bên cạnh các nhân viên sòng bạc trấn an người còn sống đồng thời lo dọn dẹp thi thể trên sàn nhà.
- Trần...Trần Phàm.
Thấy Trần Phàm muốn rời đi. Nạp Lan Hương Hương theo bản năng mở miệng gọi hắn.
Nghe được tiếng gọi của nàng, Trần Phàm dừng bước ngạc nhiên quay đầu.
Nạp Lan Hương Hương cắn cắn đôi môi khêu gợi, bước nhanh tới trước người Trần Phàm, phức tạp nhìn hắn chằm chằm, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn anh.
- Đừng khách khí.
sắc mặt Trần Phàm bình tĩnh nói:
- Tôi đáp ứng với Bảo Nhi và Nạp Lan tiên sinh, sẽ bình yên vô sự cứu cô ra. Hơn nữa cô và họ đều do tôi nên bị liên lụy, cứu ra các vị là chuyện tôi phải làm.
Nghe được lời giải thích của Trần Phàm, sắc mặt Nạp Lan Hương Hương liên tục biến ảo vài lần, cắn cắn môi nói:
- Thực xin lỗi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Thực xin lỗi.
Vẫn là ba chữ này.
Nhưng trong trường hợp này, ngữ khí hoàn toàn khác hẳn.
Lần này Trần Phàm có thể cảm nhận được thành ý trong lời xin lỗi của Nạp Lan Hương Hương, biết nàng thật sự đã hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
- Chuyện của chị cô, tôi có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Trần Phàm nhẹ lắc đầu:
- Cho nên cô không cần xin lỗi với tôi.
- Nhưng...
Nạp Lan Hương Hương định nói gì đó.
- Vị tiểu thư này, thương thế trên người Long Nha chưa được xử lý, để cho hắn đi xử lý trước được chứ?
Không đợi Nạp Lan Hương Hương nói xong, Long Nữ tiến tới sắc mặt lạnh lùng nói.
Nghe được lời của Long Nữ, Nạp Lan Hương Hương theo bản năng nuốt lời kế tiếp vào trong bụng, thần tình tự trách.
Trần Phàm cười cười, sau đó xoay người rời đi.
Nạp Lan Hương Hương kích động định nói thêm gì nữa? nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Cùng lúc đó hai gã thành viên Long Nha đã đưa Ảnh Tử tới trước người Long Nữ.
- Long Nữ, nói cho tôi biết, vì sao hắn lại mạnh đến như vậy?
Trên người Ảnh Tử hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt không còn dữ tợn, ánh mắt không còn oán độc, chỉ còn lại vẻ không cam lòng.
Tựa hồ...nếu không biết nguyên nhân này, hắn có chết cũng không nhắm mắt!
Nhìn Ảnh Tử, lúc này bị hai thành viên Long Nha xốc lên, Long Nữ cũng không hé răng.
- Long Nữ, nói cho tôi biết, đó là vì sao?
Ảnh Tử vẫn không cam lòng.
Long Nữ dùng một loại ánh mắt bi ai nhìn Ảnh Tử, gằn từng chữ:
- Đồ Tể là vô địch.
Đồ Tể là vô địch.
Vừa nghe được những lời này, Ảnh Tử giống như bị sử dụng thuật định thân, cả người cứng ngắc.
Hắn...hắn là Đồ Tể?
Theo sau, Ảnh Tử gian nan quay đầu, nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, mắt chợt ngây ra.