Bởi vì đau lòng khi nhìn thấy Điền Thảo cùng dì Điền phải sống ở nhà trọ âm u ẩm ướt, nàng định tặng một ngôi nhà cho Điền Thảo, nhưng Điền Thảo chết sống không chịu, rơi vào đường cùng nàng đành phải cho Điền Thảo vay trước, hơn nữa dựa theo lời Điền Thảo, chờ sau này sẽ trả dần cho nàng.
Từ sau kỳ nghỉ, Điền Thảo không như những học sinh khác chỉ hưởng thụ kỳ nghỉ hè, mà đã bắt đầu cuộc sống thực tập của mình.
Trong hai mươi mấy ngày qua, nàng thực tập trong tập đoàn Cao Tường, còn đến chỗ Hoàng Phủ Hồng Trúc học tập lễ nghi cùng văn hóa xã hội thượng lưu, mỗi ngày đều đúng giờ về nhà bồi dì Điền.
Ngày hôm nay cũng giống như vậy.
Buổi chiều sau khi Điền Thảo về tới nhà, cùng dì Điền ăn cơm, sau đó nằm trên sô pha gối đầu lên chân dì Điền, hai mẹ con cùng xem ti vi.
Nhưng...
Tuy rằng ánh mắt nàng nhìn lên màn hình ti vi, tâm tư lại không đặt trong đó.
- Tiểu Thảo, thời gian không còn sớm, đi ngủ thôi.
Nhìn thấy bộ phim trên ti vi chấm dứt, dì Điền cúi đầu nhìn thoáng qua Điền Thảo đang nằm ngẩn người trong lòng, ôn nhu nói.
Không một tiếng trả lời, Điền Thảo giống như không hề nghe được lời nói của dì Điền.
Dì Điền thấy thế không khỏi ngầm thở dài.
Ở trong trí nhớ của bà, mấy ngày trước mỗi ngày tuy rằng Điền Thảo quay về nhà vẫn mang theo nụ cười, nhưng là mẹ của Điền Thảo, bà có thể nhận ra được Điền Thảo có tâm sự.
Nhìn ra được điểm này, bà cũng không dò hỏi, bởi vì bà biết từ nhỏ đến lớn Điền Thảo là một cô gái kiên cường mà độc lập, có lời gì chỉ biết giấu trong lòng, sẽ không bao giờ chịu nói ra.
- Tiểu Thảo...
Dì Điền gọi một tiếng, vừa gọi vừa vươn tay trìu mến vuốt ve đầu Điền Thảo.
Dưới ánh đèn, mái tóc Điền Thảo vẫn như lần đầu tiên Trần Phàm gặp nàng, cực kỳ chỉnh tề, bím tóc đuôi ngựa kiêu ngạo vẫn lẳng lặng nằm trên đầu vai, chỉ có một biến hóa duy nhất chính là dài hơn một chút.
- Mẹ, làm sao vậy?
Lần này Điền Thảo chợt giật mình hồi phục lại tinh thần, liền nở nụ cười.
Đây đã là thói quen của nàng, vô luận là trước khi nàng gặp được Trần Phàm hoặc là sau đó, mỗi lần đối mặt dì Điền, nàng đều nở nụ cười, giống như dùng phương thức này nói với dì Điền, nàng không khổ, nàng không phiền lụy, nàng rất hạnh phúc.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Điền Thảo, dì Điền chẳng biết tại sao trong lòng chợt thấy đau nhói, bà nhẹ giọng nói:
- Thời gian không còn sớm, sáng mai con còn phải đi thực tập, đi ngủ sớm một chút đi.
- Không có việc gì, mẹ, con còn chưa buồn ngủ, một lúc nữa con ngủ với mẹ.
Điền Thảo cười lắc đầu, cố ý cọ thân hình vào người dì Điền, tựa hồ đang muốn dùng phương thức này để làm nũng.
Nghe Điền Thảo nói như thế, dì Điền do dự một chút, nhịn không được hỏi:
- Tiểu Thảo, có phải con đang gặp phiền toái gì hay không?
Phiền toái?
Bên tai vang lên hai chữ này, trong lòng Điền Thảo chấn động, nhưng cũng lắc đầu thật nhanh:
- Không có, mẹ, con không có gặp phải phiền toái gì.
- Tiểu Thảo, con là do mẹ nuôi lớn, tính tình của con mẹ rõ ràng, mẹ biết con gặp phải phiền toái gì cũng không muốn nói với mẹ, con sợ mẹ lo lắng cho con.
Dì Điền thở dài:
- Kỳ thật...mẹ cảm thấy được, con nên nói ra, tuy rằng mẹ không hiểu biết nhiều lắm, không có kiến thức nhưng mẹ có thể giúp con nghĩ cách...
Lời nói ôn nhu của dì Điền rơi vào trong tai Điền Thảo, không khỏi làm thân thể mềm mại của nàng run rẩy lên.
Từ ngày nàng sinh ra, đã không có cha, là do dì Điền một tay nuôi nàng trưởng thành.
Mà kể từ sau khi biết được hành vi cầm thú "của người cha ruột", nàng vì muốn có một ngày buộc được Tiết Hồ quỳ trước mặt mẹ con nàng, khi những đứa trẻ khác đang hưởng thụ tình thương yêu của cha mẹ, nàng không ngừng cố gắng lại cố gắng học hành.
Không có tuổi thơ ấu vui tươi, không có cha mẹ nuông chiều, không có những thứ đồ chơi...
Cố gắng lại cố gắng, nàng như tranh đua cùng thời gian, trả giá nhiều hơn những người khác phải trả giá.
Sự trả giá kia nhận được hồi báo, từ nhỏ tới lớn thành tích học tập của nàng luôn đứng thứ nhất!
Bởi vì thành tích học tập luôn đứng thứ nhất, bởi vì vẻ xinh đẹp tinh khiết của nàng, bởi vì dung mạo không tầm thường, nàng được xưng là hoa hậu giảng đường, người truy đuổi nàng nhiều vô số kể.
Nhưng...
Nàng vẫn như một đóa hoa sen, gắt gao giữ chặt điểm mấu chốt của mình, kiên trì lên giấc mộng của mình.
Tuổi nàng lớn dần, nàng dần dần cảm thấy được giấc mộng của mình thật xa vời, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ chịu buông tha!
Về sau nàng gặp được Trần Phàm, yêu Trần Phàm, cũng nhận được lời hứa hẹn của Trần Phàm: Trần Phàm nói cho nàng biết, sẽ trợ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.
Mấy ngày nay, sở dĩ nàng mất hồn mất vía, là bởi vì nàng biết Trần Phàm đã đi giúp nàng hoàn thành tâm nguyện kia, xa xôi vạn lý qua nước Mỹ đối phó Tiết Hồ.
Mà tính đến trước mắt, nàng không nhận được bất cứ tin tức gì về Trần Phàm.
Điều này làm cho nàng cực kỳ lo lắng.
Lúc này nghe được câu hỏi của mẹ mình, Điền Thảo vừa xúc động vừa cắn răng nói:
- Mẹ, mẹ còn nhớ con đã nói, anh ấy sẽ lấy lại công đạo cho chúng ta không?
- Con nói Trần thiếu sao?
Dì Điền lập tức phản ứng, nhớ ra gì đó.
Điền Thảo nhẹ gật đầu.
- Nhớ rõ, làm sao vậy?
Dì Điền khẽ cau mày, như đoán được điều gì, biến sắc nói:
- Chẳng...chẳng lẽ Trần thiếu đã xảy ra chuyện?
- Không có.
Điền Thảo lắc lắc đầu, theo sau lại lo lắng nói:
- Nhưng anh ấy vì muốn đối phó tên súc sinh kia đã đi Mỹ, hiện tại còn chưa trở về, còn không có tin tức.
- A...
Nghe được Điền Thảo nói như thế, dì Điền cả kinh, theo sau vẻ mặt lo lắng:
- Trần...Trần thiếu sẽ không xảy ra chuyện đi?
Không tiếng trả lời, Điền Thảo cắn chặt môi.
Bởi vì nàng cũng không biết Trần Phàm có xảy ra sự cố hay không.
- Đinh đông!
Theo sau...ngay khi hai mẹ con bởi vì Trần Phàm mà lo lắng, tiếng chuông cửa bỗng vang lên, đánh vỡ vẻ im lặng trong đại sảnh.
Tiếng chuông thình lình vang lên làm hai người giật mình, theo sau phục hồi lại tinh thần.
- Con đi mở cửa, hẳn là Hoàng Phủ tỷ đến.
Sau khi lấy lại tinh thần, Điền Thảo theo bản năng cho rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc đến, bởi vì từ sau khi hai mẹ con nàng dời về đây, trong nhà chỉ có Hoàng Phủ Hồng Trúc làm khách.
Vừa nói xong, thần tình Điền Thảo kích động đứng lên, theo nàng xem, Hoàng Phủ Hồng Trúc muộn như vậy đến nhà, hơn phân nửa là có tin tức của Trần Phàm.
Mang theo vài phần kích động, Điền Thảo đi nhanh tới cửa, nhìn thấy được Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng dưới lầu, Trần Phàm mang theo Tiết Hồ đứng một bên nàng lại không nhìn thấy.
- Hoàng Phủ tỷ, em mở cửa cho chị.
Nhìn thấy đúng là Hoàng Phủ Hồng Trúc, vẻ hưng phấn trên mặt Điền Thảo càng đậm.
- Ân.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu, cũng không nói có Trần Phàm đứng gần bên.
Một phút sau, khi Trần Phàm mang theo Tiết Hồ cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng thang máy đi vào nhà, Điền Thảo mặc bộ áo ngủ đứng đợi ngay trước cửa thang máy.
- Đinh đông!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.
- Hoàng Phủ tỷ...
Điền Thảo theo bản năng kêu lên, kết quả vừa gọi được một nửa, đã nuốt câu kế tiếp vào bụng.
Bởi vì nàng thấy được Trần Phàm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong nháy mắt nàng nhìn thấy Trần Phàm, cả người nàng giống như bị sử dụng ma pháp, cứng ngắc, đồng tử phóng lớn, trong con ngươi bắn ra quang mang hưng phấn.
Nhưng...
Phần hưng phấn kia rất nhanh phai nhạt xuống, nàng lại nhìn thấy được Tiết Hồ trong tay Trần Phàm!
Vừa nhìn thấy Tiết Hồ, vẻ hưng phấn trong mắt Điền Thảo biến thành khiếp sợ, sau đó là hận ý...hận ý khắc cốt minh tâm!
Phần hận ý khắc cốt minh tâm kia làm sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, hai tay nắm chặt vào nhau!
Làm như đã phát hiện cảm xúc dao động của Điền Thảo, Hoàng Phủ Hồng Trúc tiến lên kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Thảo, chúng ta vào nhà trước, vào nhà nói sau.
- Giết...giết tao.
Cùng lúc đó, Tiết Hồ cũng nhìn thấy Điền Thảo, trên mặt không hề có chút áy náy, chỉ có vẻ dữ tợn, tựa hồ hắn thập phần không muốn đối mặt dì Điền.
Dọc theo đường đi, Tiết Hồ một mực giãy dụa, lúc này đã khàn cả giọng, thanh âm còn muốn khủng bố hơn lúc ở trên máy bay.
Không một tiếng trả lời, Điền Thảo cắn răng thu hồi ánh mắt, bị Hoàng Phủ Hồng Trúc kéo vào nhà, mà Trần Phàm lại không nói gì, chỉ mang theo Tiết Hồ đi theo phía sau hai người.
- Hoàng Phủ tiểu thư...
Ngay cửa nhà, dì Điền đang cầm dép lê đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc ôm Điền Thảo đi vào, lập tức cười chào hỏi.
Vừa nói tới đó, nụ cười trên mặt dì Điền nhất thời cứng ngắc.
Bà nhìn thấy được Trần Phàm đi sau lưng Điền Thảo và Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Cũng nhìn thấy Tiết Hồ trong tay Trần Phàm.
- Ba!
Trong con ngươi nhận ra khuôn mặt từng làm cho bà gặp ác mộng vô số đêm dài, cả người dì Điền cứng ngắc, nhẹ buông tay, đôi dép rơi xuống đất.
Dưới ánh đèn, bà trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn trừng trừng.
Nhìn tên đàn ông cầm thú từng mạnh mẽ chiếm đoạt đời bà!
Nhìn tên đàn ông cầm thú hủy diệt cả đời bà!
- Súc sinh...
Nhìn trừng trừng, thân hình dì Điền run rẩy kịch liệt, nước mắt tuôn tràn xuống khuôn mặt hơi có vẻ già nua của bà, bà hé miệng đầy thù hận phun ra hai chữ.
Nghe được hai chữ súc sinh, Tiết Hồ ngừng giãy dụa, hắn theo bản năng đón nhận ánh mắt dì Điền, cười quái dị:
- Điền Phương, thật không nghĩ tới chưa tới hai mươi năm, bà đã biến thành bộ dáng hoa tàn ít bướm như vậy, năm đó tôi đã thật sự mù mắt chó!