Mục lục
Cực Phẩm Thiên Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn chết chính là cho dù biết rõ đây là khoai lang phỏng tay nhưng bọn họ vẫn không thể không tiếp lấy...

- Buổi tối tôi sẽ đến hội báo với Phan bí thư.


Phùng thư kí dẫn đầu cầm lấy một phần tư liệu.

Vạn viện trưởng cũng cầm lấy, cười khổ nói:

- Tiểu Phùng, tôi chờ tin tức của ông, nếu Phan bí thư làm ra chỉ thị, nhớ rõ lập tức gọi điện báo tôi biết.


- Được.


Phùng thư kí gật đầu, diễn cảm ngưng trọng.

Nghe được hai ngượi nói như thế, Chu Manh không nói gì, bởi vì hắn hiểu được nếu Kỷ ủy cùng viện kiểm sát đã ra tay, thì bộ cảnh sát cũng không đạo lý không ra tay, dù sao quét dọn thế lực đen chính là nhiệm vụ của cảnh sát, huống chỉ bên trong còn có phần tử bại hoại đây?

Sau đó ba người cũng không động đũa, cùng nhau rời đi.

Hiển nhiên, ba người đều rất rõ ràng, việc này quan hệ trọng đại, dù phải dựa theo lời Từ Tĩnh mà làm, cũng phải có phương án cụ thể, không thể tùy tiện xằng bậy.

Tiễn bước ba người. Từ Tĩnh cũng không tiếp tục quay lại bàn ăn, mà ngồi trên sô pha trong phòng khách, châm một điếu thuốc lá, rít một hơi đồng thời thì thào lẩm bẩm:

- Tiểu Phàm a tiểu Phàm, ba năm, cậu vẫn không hề thay đổi, vẫn là tiểu tử ngốc cứng đầu không xoay chuyển a.


- Ba năm trước đây, cậu bởi vì muốn báo thù cho Lưu ca, rời khỏi Long Nha, đơn thương độc mã thật sự dựa vào sức một mình dùng thời gian hai nắm giết Huyêt Sắc Luyện Ngục chó gà không tha.


- Rất nhiều người bị cử động của cậu làm chấn kinh, nhưng tôi biết những truyền kỳ cùng quang vinh kia đều do cậu dùng tính mạng của mình đánh bạc với Diêm Vương gia mà thắng được.


- Cậu nói với tôi, bởi vì bọn hắn nói muốn trắng trợn bắn chết cậu nên mới làm ra quyết định này. Nhưng tôi hiểu cậu, theo cá tính của cậu, dù bị người chém thành phế nhân cũng chưa chắc sẽ vận dụng quan hệ Trần gia. Cậu gây ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng qua chì là bởi vì tên kia nói một cậu muốn giết người nhà Lưu ca đi, ha ha, thật là một tiểu tử ngốc không chịu xoay chuyển a...


Nói xong. Từ Tĩnh không khỏi nở nụ cười, cười có vẻ thật chua xót, còn có chút vui mừng.

Tuần đầu tiên của năm mới, nhiệt độ không khí của Côn Minh đột nhiên tăng cao, ánh nắng sáng lạn chiếu xuống bồn hoa hai bên đưòng, muôn hoa đua sắc khoe hương, làm cho người ta có loại cảm giác đang ở trong thành phố hoa.

Nhiệt độ không khí tăng lên tạo ra kết quả chính là các nữ nhân lập tức cởi bỏ áo khoác, mặc áo mòng, màu đen, trắng, da người tày ý đều có thể thấy được, thậm chí có những cô gái trẻ tuổi còn mặc váy ngắn mỏng manh.

Ánh nắng sáng rỡ, một chiếc Cayenne chạy trên đường lớn, thường thường sẽ hấp dẫn lực chú ý của một ít người, nhất là một ít cô gái tự nhận có chút tư sắc, lúc nhìn về phía chiếc Cayenne, trong con ngươi sẽ lộ ra một tia hâm mộ cùng ghen tỵ không thể che giấu.

- Lưu Hân, không phải tôi nói cậu, cậu xem xem, những muội tử đi trên đường kia thủy linh biết bao nhiêu, thật gợi cảm.


Ở vị trí tay lái phụ, một gã thanh niên có mái tóc đinh nhìn thấy những cô gái trẻ đưa mắt nhìn tới, nhịn không được nói với chủ nhân chiếc Cayenne:

- Bằng gương mặt cùng gia sản của cậu, lái chiếc Cayenne bánh bao này, không cần cậu phao, mấy cô gái kia sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa nhào đi lên, quỳ cầu xin cậu đó.


- Em cậu quỳ thì có.


Thanh niên tên Lưu Hân cũng giống như đồng bạn, cũng có mái tóc đinh, gương mặt trái xoan, mày rậm, mắt hoa đào, sống mũi cao phối hợp với làn da màu đồng cổ, được xem là diện mạo điển trai, hơn nữa dáng người không tồi, cơ ngực cũng rất vạm vỡ.

- Được a, nếu cậu muốn tôi lập tức gọi điện cho nàng, nhưng sau khi xong phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.


Thanh niên ngồi bên vị trí tài xế cười trêu ghẹo.

- Lão tử không có hứng thú đối với trẻ con.


Lưu Hân bĩu môi, thần tình không hứng thú.

- Đúng đúng, cậu chỉ có hứng thú với nữ nhân trường thành. Mẹ nó, lão tử thật không nghĩ ra. Lưu Hân cậu tốt xấu cũng được xem như tuổi trẻ tài cao, làm sao lại trúng ý bà cô Bạch Anh thế? Trúng ý thì cũng thôi, cậu lại thật sự chịu cùng bà ta kết hôn. Lão tử thật buồn bực, phía dưới bà ta làm bằng vàng hay gắn kim cương?


- Bàng Long, đồ chó hoang nhà cậu tốt nhất nhắm kín miệng thúi của cậu, lão tử kết hôn với ai là chuyện của lão tử, đáng cho cậu lên tiếng sao?


Lưu Hân hơi có chút tức giận, bởi vì nguyên nhân đặc thù, từ sau khi trường thành hắn vẫn luôn không hề hứng thú nổi với những la lị, thiếu nữ cùng nữ nhân cùng tuổi, ngược lại rất yêu thích nữ nhân ba bốn mươi tuổi, dùng cách nói của đồng bạn chính là xu hướng giới tính có vấn đề.

Mười phút sau. Lưu Hân lái chiếc Cayenne đi tới trước một khách sạn đang nghỉ tết.

Khách sạn này là tài sản của hắn, ngoài ra hắn ở Côn Minh có được ba hội quán giải trí, một nhà hàng hải sản, toàn bộ tài sản cộng lại đã bước vào hàng phú ông bạc triệu.

Đây đối với một người chưa tới ba mươi tuổi lại không chỗ dựa vững chắc như hắn mà nói, quả thật được cho là tuổi trẻ tài cao.

Nhưng người quen thuộc Lưu Hân cũng biết, hắn thông qua hắc đạo làm giàu - lúc hắn mười tám tuổi, trong người không có đồng nào, vì muốn vượt trội nên gia nhập Thanh bang, dựa vào từng bước một cố gắng cuối cùng trở thành một trong những thủ hạ đắc lực của Hồng Liệt.

Sau đó Hồng Liệt cho hắn rời khỏi bang hội, còn cho hắn một số tiền.

Đối với quyết định của Hồng Liệt, hắn không có chút nào bất mãn, mà trực tiếp thoát khỏi Thanh bang, bắt đầu buôn bán làm ăn, nhưng thật ra vẫn còn chút liên hệ với hắc đạo, bởi vì trong ba hội quán giải trí cùng nhà hàng cũng có không ít những cô gái Thái Lan và Myanmar đều do Hồng Liệt cho người hỗ trợ tìm đến, về phần thuốc lắc hay ma túy thì càng không cần phải nói.

- Lưu Hân.


Chiếc Cayenne vừa dừng lại ngay trước cửa khách sạn, cửa một chiếc Benz bị người đẩy ra, một người trung niên đầu trọc bước xuống xe, hướng Lưu Hân đi tới.

- Bưu ca, ngọn gió nào thổi anh tới đây?


Lưu Hân đi xuống xe, thần tình quỷ dị, bởi vì hắn biết đại hán trước mắt là một trong những cận vệ của Hồng Liệt, đã đi theo Hồng Liệt tám năm.

- Hồng gia muốn gặp cậu.


Bưu ca thẳng thắn nói.

- Gặp tôi?


Vẻ mặt Lưu Hân kinh ngạc, hai ngày này hắn cũng nghe nói qua tin tức Sử Quân bị giết, hiện giờ nghe được Hồng Liệt muốn gặp hắn, không khỏi nghĩ có phải Hồng Liệt muốn hắn trở lại.

- Không riêng gì cậu, còn có vợ cậu.


Ngay khi Lưu Hân đang thầm nghĩ trong lòng. Bưu ca bổ sung nói.

Lưu Hân cả kinh:

- Còn muốn gặp vợ tôi?


- Đây là lời dặn của Hồng gia. ông ấy muốn trước khi trời tối để tôi đem cậu cùng vợ cậu đưa tới gặp ông ấy, cho nên cậu tốt nhất nhanh lên.


Bưu ca lạnh lùng nói.

Lưu Hân chau mày:

- Bưu ca, rốt cục có chuyện gì?


- Thấy Hồng gia cậu sẽ biết.


Bưu ca nói xong không nói thêm lời vô ích, xoay người đi về hướng chiếc xe Benz.

Trong tổng y viện quân khu Côn Minh. Trần Phàm để cho chuyên gia bệnh tim làm thêm kiểm tra lần nữa cho Lý Vân.

Bác sĩ cũng rất chuyên nghiệp, kết quả làm cho Trần Phàm thở ra một hơi nhẹ nhàng - trải qua mấy ngày trị liệu, bệnh tình của Lý Vân đã ổn định lại, chỉ cần tiếp tục điều dưỡng thêm một tuần, là có thể làm phẫu thuật.

Trong phòng bệnh, sau khi nói chuyện xong với bác sĩ trưởng, Trần Phàm tiễn bác sĩ ra phòng bệnh, đang chuẩn bị quay trở vào phòng, lại nhận thấy được điện thoại trong túi rung lên.

Trần Phàm lấy ra điện thoại nhìn thấy dãy số trên màn hình, sau đó đi tới cuối hành lang nghe điện thoại.

- Trằn tiên sinh, có hai tin tức cần nói cho anh.


Điện thoại chuyền được, bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm, là số 14.

- Anh nói.


Trần Phàm đáp.

- Vào sáng hôm nay, Hồng Liệt ở trong biệt thự gặp mặt tám người. Tám người đến từ Tam Giác Vàng, toàn bộ đều là bảo tiêu bên người Khôn Sa. Nếu như tôi không đoán sai, Hồng Liệt đã nhờ Khôn Sa phái người tới là vì đối phó anh.


Khôn Sa?

Khóe miệng Trần Phàm lộ ra nụ cười quỷ dị, theo sau lại hỏi:

- Còn gì nữa không?


- Bộ cảnh sát, viện kiểm sát. Ký ủy đều phái người đến Côn Minh tối nay. Hành động lần này, mặt trên phong tỏa tin tức, quan chức địa phương cũng không biết rõ tình hình. Ý của bọn họ là muốn gặp mặt anh, bàn một ít chi tiết cho hành động.


- Tám giờ tối nay, địa điểm anh quyết định.


Trằn Phàm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.

- Khách sạn XX, phòng 606.


Vừa trả lời xong, người kia trực tiếp cúp điện thoại.

Một giờ sau.

Khu nhà giàu Côn Minh, trong một tòa biệt thự tráng lệ.

Lưu Hân mang theo Bạch Anh xuất hiện ngay trước người Hồng Liệt.

Khác với Bạch Anh mộc mạc năm xưa mà Trần Phàm nhìn thấy, ngay hôm nay Bạch Anh cũng không còn mộc mạc, hiền lành, chưa bao giờ trang điểm, hiện tại trên mặt nàng chẳng những trang điểm, còn trang điểm thật dày, tựa hồ dùng phương thức này để che giấu tuổi tác.

Mái tóc uốn lên, đeo chiếc dây chuyền kim cương, mặc một chiếc áo thấp cổ, lộ ra chiến hào trắng nõn, bên dưới là một chiếc váy ngắn màu đen, bờ mông cao cao vểnh lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Ngực vun mông tròn, thật mê người.

Đây là sự hình dung chân thật về Bạch Anh của bây giờ.

Khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bạch Anh, dù Hồng Liệt từng ngủ với nhiều nữ nhân nhưng hai mắt cũng phải tỏa sáng:

- Lưu Hân, tôi còn đang buồn bực vì sao cậu lại cưới một bà chị, hôm nay nhìn thấy liền hiểu được duyên cớ bên trong, ánh mắt không tệ.


- Hồng gia quá khen.


Lưu Hân diễn cảm cung kính đáp một câu, sau đó kéo Bạch Anh, nói:

- Gặp qua Hồng gia.


- Hồng gia.


Bạch Anh vũ mị cười.

- Cho nữ nhân của cậu xuống dưới trước đi.


Hồng Liệt nhàn nhạt cười, nói:

- Tôi có chuyện bàn với cậu.


Nghe được Hồng Liệt nói như thế, Lưu Hân không dám lãnh đạm, vội vàng ra dấu cho Bạch Anh lui ra.

Bạch Anh cũng biết điều, không nói gì mà mỉm cười, lắc lư bờ mông vun cao rời đi.

- Nữ nhân này mông vểnh cao, công phu trên giường không tệ đi?


Hồng Liệt chậm rãi thu hồi ánh mắt, tỉnh bơ hỏi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK