Hàng Châu xảy ra phong ba, làm cho hắn một lần nữa lại trở thành đối tượng cho người khác bàn luận.
Nhưng mà từ ngày Yến đại thiếu gia xuôi nam, lực chú ý của những người đứng ngoài xem Long Hổ tranh đấu, liền sôi nổi chuyển dời mục quang, bắt đầu chú ý tới nhất cử nhất động của Yến đại thiếu gia.
Khi Trần Phàm lật hết bài tẩy xong, đang cố gắng dùng công trạng to lớn đem La Vĩ đẩy lên, thì Yến đại thiếu gia liền xuất thủ.
Một kích lôi đình!
Yến đại thiếu gia lợi dụng mạng lưới quan hệ của Yến gia, giáng cho Trần Phàm một kích lôi đình!
Dưới một kích này, kết hoạch hoàn mỹ của Trần Phàm đã tuyên cáo thất bại, hết thảy mọi cố gắng đều phó mặc cho số phận.
Trước kia, Tưởng Khải thân là đại tướng biên cương, đối mặt với Trần Phàm chỉ là cặn bã.
Còn bây giờ Trần Phàm đối mặt với Yến đại thiếu gia mánh khóe thông thiên, thì đành phải nghỉ cơm!
Đây là cách nhìn của tuyệt đại đa số người ở trong hiện trường.
Dưới tình huống này, đối mặt với những ánh mắt hâm mộ cùng nịnh bợ của nhóm khách nhân thương giới và chính giới trong phòng hội nghị, La Vĩ ngồi ở vị trí gần đài chủ tịch, khóe miệng buộc vòng quanh một nụ cười kiêu ngạo, độ cong càng lúc càng nhếch lên cao hơn.
Phần đắc chí này, là không thể nào che giấu!
Tựa hồ...diễn viên chính ngày hôm nay không phải Trần Phàm, cũng không phải Yến Thanh Đế, mà là Lăng Vĩ hắn.
- Lăng ca, cái tên Trần Phàm kia lúc trước ỷ vào Trần gia khi dễ Tần gia chúng em, hôm nay có thể nhìn thấy một màn hắn bị Yến thiếu nhục nhã, thật đúng là hả lòng hả dạ!
Ngồi bên cạnh Lăng Vĩ, thân mặc lễ phục dạ hội màu xanh biếc, Tần Tư Nhiên thần tình chờ mong, đắc chí nói.
Nguyên bản, lấy thân phận của Lăng Vĩ, cái loại mặt hàng như Tần Tư Nhiên này, sẽ không thể nào lọt vào được pháp nhãn của hắn, nhưng vẻ phong tao của Tần Tư Nhiên khi chinh chiến ở trên giường rất có hỏa hầu. Cho nên, thân là công tử Lăng gia, hắn mới tự hạ thấp thân phận của mình, tạm thời chấp nhận để Tần Tư Nhiên sánh vai đi cùng, đến ngày nào đó chơi ngán, sẽ một cước đem Tần Tư Nhiên đá bay ra ngoài đường.
Có loại suy nghĩ này, cho nên địa vị của Tần Tư Nhiên ở trong lòng Lăng Vĩ là không đáng giá nhắc tới. Lúc này nghe thấy Tần Tư Nhiên nói như thế, Lăng Vĩ liền mỉm cười kiêu ngạo:
- Nữ nhân ngực lớn không có đầu óc, sự lợi hại của Yến thiếu gia, làm sao cô hiểu được!
- Tư Nhiên xem không hiểu, bất quá...Tư Nhiên tin tưởng Lăng ca sẽ giải thích cho Tư Nhiên nghe, đúng không?
Tần Tư Nhiên cố tình dùng bộ ngực cao ngất chà sát vào cánh tay của Lăng Vĩ, kiều mị cười nói.
Lăng Vĩ sắc mặt biến đổi, lạnh lùng mắng:
- Quy củ một chút, hôm nay là trường hợp rất trang trọng đó.
Đối mặt với lời quở mắng của Lăng Vĩ, tuy rằng trong lòng Tần Tư Nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng cũng biết. Lăng công tử thân là chó săn của Yến Thanh Đế, Lăng Vĩ quả thực rất đáng giá để nàng ra sức lấy lòng. Vì thế nụ cười dễ thương trên mặt không hề thuyên giảm, chỉ âm thầm di chuyển bộ ngực đi...
- ủa? Đây không phải là Tiêu Phong, con trai của Tiêu Viễn Sơn hay sao?
- Đúng rồi, nếu như không có Yến đại thiếu gia nhúng tay, thì bằng vào danh hào của tập đoàn Cao Tường cùng Trần công tử. Chỉ sợ rằng hôm nay sẽ có rất nhiều người chủ động lôi kéo làm quen với hắn à! Nhưng hiện giờ, Trần công tử đều bị người ta nhục nhã, Tiêu Phong có đến đây cũng chỉ tự rước thêm bi kịch mà thôi.
Trước kia từng bị đám hoàn khố Hàng Châu, thậm chí là cả tỉnh Chiết Giang đem ra làm trò cười. Tiêu Phong vừa xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, thì trong hội trường đã có không ít người nhìn về phía hắn sôi nổi bàn tán.
Ngày hôm nay Tiêu Phong không có mặc trang phục nhãn hiệu nổi tiếng đến đây, mà hắn chỉ vận một bộ âu phục bình thường, thậm chí chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bởi vì giặt tẩy nhiều lần mà còn trở nên hơi ố vàng.
Trước cửa phòng hội nghị, cái người thanh niên ở ngày đầu tiên khai giảng, lái chiếc BMWX6 màu đỏ tươi đến trường, lấy chuyện tán gái làm mục tiêu sống, đắm mình trong trụy lạc. Lúc này thân mặc trang phục bình thường như mọi nhân viên cấp cơ sở, đang bước chân vào trong phòng hội nghị.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, biểu tình trên mặt hắn không...có chút biến hóa nào. Hắn cúi đầu, từng bước chậm rãi đi tới chỗ ngồi bày thẻ mang tên hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Dưới ánh đèn, nhịp bước chân của hắn thực vững vàng, thực kiên định, cũng như khi hắn quyết định lựa chọn bắt đầu sự nghiệp từ tầng dưới chót đi lên, mà không phải dựa vào thân phận công tử Tiêu gia, một bước lên trời!
Nhìn phong cách ăn mặc bình thường của Tiêu Phong, không hề có một chút khí thế bừa bãi như Tiêu gia công tử, thì trong đầu không ít người trước kia nhận thức Tiêu Phong, đều trào dâng lên một cái ý niệm: Tiêu Phong đã thay đổi rồi ư?
Thay đổi!
Chẳng biết từ khi nào, người thanh niên bởi vì bị nhục nhã trong lễ đính hôn, sau đó lựa chọn đắm mình vào sa đọa, lúc này đã tìm được hình bóng cho mình theo đuổi rồi!
Tuy rằng hắn biết, coi như bản thân mình cố gắng suốt đời này, thì cũng vô pháp đuổi kịp hình bóng thân ảnh kia...Nhưng hắn vẫn không hề dừng nện bước chân truy đuổi.
Bởi vì, hắn không muốn chính mình, bị cái thân ảnh kia để rơi lại khoảng cách quá xa!
Rất nhanh, mọi người đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục bàn luận chủ đề về Trần Phàm cùng Yến Thanh Đế, đối với bọn họ mà nói, ngày hôm nay Trần Phàm chỉ là vai diễn phụ mà thôi, huống chi Tiêu Phong?
Bất quá, có một người không chuyển dời mục quang.
Đó chính là Tần Tư Nhiên.
Khi nhìn thấy Tiêu Phong mặc một bộ âu phục trị giá không cao hơn năm trăm đồng, bước vào trong phòng hội nghị, có chút "tự ti" cúi đầu đi tới vị trí của hắn ngồi xuống. Thì khóe miệng Tần Tư Nhiên thoáng hiện ra vẻ tươi cười băng sương lạnh lùng, nụ cười kia giống như đang nói:
- Tiêu Phong, đợi sau khi Trần Phàm bị Yến Thanh Đế đùa chết, Tiêu gia xuống dốc, thì cũng là lúc ta sẽ khiến cho ngươi phải quỳ gối ở trước mặt ta, mà phục lạy nhận sai.
Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Tần Tư Nhiên, cho nên Tiêu Phong thoáng quay đầu, liếc mắt nhìn Tần Tư Nhiên một cái.
Khi Tiêu Phong nhìn thấy Tần Tư Nhiên thân mặc lễ phục dạ hội màu xanh biếc, phong cách trang điểm giống như một vị phu nhân quyền quý bình thường, đang hướng hắn lộ ra vẻ tươi cười trêu đùa xem thường, thì rất nhanh Tiêu Phong đã đoán ra tâm tư của đối phương!
Dưới ánh đèn, trên khuôn mặt bởi vì chạy nghiệp vụ mà nước da trở nên rám đen, không có lộ ra một chút biểu tình căm tức nào. Tương phản, Tiêu Phong còn mỉm cười nhìn Tần Tư Nhiên.
Nụ cười này, giống như là đang muốn cảm ơn Tần Tư Nhiên, cảm ơn Tần Tư Nhiên đã giúp bản thân hắn trưởng thành hơn.
Nụ cười này, giống như đang nói với Tần Tư Nhiên:
- Cô sẽ phải thất vọng mà thôi.
Trông thấy nụ cười của người thanh niên quen thuộc mà xa lạ, Tần Tư Nhiên thoáng ngẩn ra, theo sau muốn tức giận, thì đã thấy Tiêu Phong chuyển dời ánh mắt đi. Lúc này, nàng không khỏi xiết chặt tay, thầm mắng một câu:
- Tôi xem anh còn giả vờ khoe mẽ được đến lúc nào.
Theo thời gian trôi qua, cách thời điểm bắt đầu tiến hành hoạt động giao lưu thương nghiệp cùng lúc càng gần, thì các quan khách mới ồ ạt kéo nhau vào trong phòng hội nghị.
Bỗng nhiên...
Khi người đàn ông thân mặc âu phục màu vàng nhạt, xuất hiện ở trước cửa phòng hội nghị, thì thanh âm bàn tán rôm rả trong phòng cũng ngừng lại, mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt quẳng ném về phía bóng thân ảnh kia.
Bị mọi người đem coi trở thành diễn viên chính trong buổi tối ngày hôm nay, Yến Thanh Đế đối mặt với mấy trăm ánh mắt nhìn chăm chú, ngẩng đầu ưỡn ngực, nện bước tiến vào trong phòng.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn cũng không mặt mày rạng rỡ đi lên đài chủ tịch, mà là đi tới hàng ghế đầu tiên ngay bên dưới đài chủ tịch!
Xôn xao!
Thấy một màn này, hiện trường liền xôn xao lên. Tựa hồ...mọi người cũng không nghĩ qua, Yến Thanh Đế lại sẽ không ngồi ở trên đài chủ tịch!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ra, thẳng đến khi Yến Thanh Đế an tọa xong, thì mọi người mới dần dần lấy lại được tinh thần.
Theo sau, bọn họ cũng bình thường trở lại: lấy thân phận của Yến đại thiếu gia, coi như hắn không ngồi ở trên đài chủ tịch, thì vẫn sẽ trở thành tiêu điểm của quan khách.
Bởi vì hai chữ...Yến gia, đã muốn biểu thị hết thảy mọi chuyện rồi...
Nhưng chỗ ngồi kia...sẽ dành cho ai đây?
Không chờ đáp án xuất hiện, lấy Chu Bình Xuyên, Xương Hâm, Trần Phàm, La Vĩ dẫn đầu, rốt cuộc thì nhóm "ngụy diễn viên" cũng đã xuất hiện.
Dưới sự dẫn đường của Tiêu Viễn Sơn, ngay cả Trần Phàm ở bên trong, đoàn người cước bộ trầm ôn, đi về phía đài chú tịch.
Lúc này ánh mắt của nhân sĩ thương giới lẫn chính giới, đều không dám dừng ở trên người Trần Phàm và Yến Thanh Đế, đồng dạng cũng không bàn tán gì về hai người thêm nữa. Tại bọn hắn xem ra, vị công tử chủ tịch tập đoàn Cao Tường đang đi về phía đài chủ tịch kia, ngày hôm nay đã bị Yến đại thiếu áa dùng phương thức vô hình giáng cho một cái tát. Giờ khắc này, quang mang của Trần Phàm đã hoàn toàn bị Yến đại thiếu gia áp chế xuống rồi.
Nhưng có một người không cho là như vậy!
Đó chính là Tiêu Phong!
- Trần Phàm, tôi thực nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh tượng, cậu giáng cho cái đám ngu ngốc kia một cái tát vang dội ah!
Ngắm nhìn thân ảnh bị chính mình coi trở thành mục tiêu theo đuổi, khóe miệng Tiêu Phong buộc vòng quanh một nụ cười chờ mong.