So sánh với những con đường chính, tình huống ở những con đường khác cũng đỡ hơn nhiều.
Dưới trời chiều, một chiếc Audi A8 vững vàng chạy trên một con đường cách xa vị trí trung tâm thành phố.
Trong xe, Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc mặc một bộ áo màu đen từng xuất hiện trong buổi trình diễn thời trang tại Milan, bên dưới là một chiếc váy dài, váy dài che kín đôi chân thẳng tắp khêu gợi của nàng, dưới chân nàng mang một đôi giày xăng đan, đôi chân ngọc là lướt nửa kín nửa hở, làm người mơ màng.
Lúc này nàng đang lái xe.
Mà ngồi bên cạnh nàng là một cô gái được nàng cực kỳ xem trọng, hơn nữa còn hao phí nhiều khí lực đi bồi dưỡng, Điền Thảo.
Trải qua sự bồi dưỡng tỉ mỉ của Hoàng Phủ Hồng Trúc, cô gái từng có thói quen mang hài vải đỏ, mặc áo lam, buộc bím tóc đuôi ngựa đã thầm lặng phát sinh chuyển biến. Trên người nàng không còn mặc chiếc áo màu lam mộc mạc, mà là một chiếc áo màu trắng, chiếc áo được thiết kế theo kiểu bó sát, làm đôi ngọn núi thánh nữ ngày càng lớn kia căng phồng, cảm giác như tùy thời đều muốn làm bung đứt nút áo. Bên dưới người nàng là một chiếc váy công sở cũng không ngắn, chiếc váy bao trùm bờ mông vun cao của nàng, đôi chân trắng muốt mang tất chân màu đen, phối hợp với đôi giày cao gót do chính Hoàng Phủ Hồng Trúc chọn lựa, cả người nàng tràn ngập vẻ hấp dẫn đầy nữ tính.
Chẳng những trong cách ăn mặc đã xảy ra chuyển biến, khí tức của nàng cũng xảy ra chuyển biến cực lớn.
Khi trước nàng yên lặng, cơ trí, kiên cường, hiện giờ nàng vẫn cơ trí, kiên cường nhưng không còn vẻ yên lặng, mà đã lộ ra dấu hiệu giống như nữ vương, toàn thân tản ra cỗ khí tức tự tin mà tháo vát.
Duy nhất không hề chuyển biến chính là bím tóc đuôi ngựa kiêu ngạo của nàng.
Dưới trời chiều, bím tóc đuôi ngựa kia vẫn kiêu ngạo nằm trên đầu vai của nàng.
Quay đầu nhìn thoáng qua Điền Thảo ngày càng có phong phạm của một nữ vương, khóe miệng Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi gợn lên, hiện lên độ cong mê người, nàng mỉm cười hỏi:
- Tiểu Thảo, thật không cần gọi điện cho mẹ em cùng đi ra ăn cơm sao?
- Không cần, Hoàng Phủ tỷ.
Điền Thảo nhẹ lắc đầu, yếu ớt cười nói:
- Mẹ của em thích yên tĩnh, hơn nữa không thích nhà hàng lớn, em chúc mừng sinh nhật cho bà là được rồi.
Do nguyên nhân đã đến cuối tuần, hôm nay Điền Thảo cũng không ở lại trường học, mà đến chỗ Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng học tập về kiến thức rượu đỏ, trang phục cùng châu báu.
Thông qua việc học tập, Điền Thảo phát hiện tuy rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc không giống như những cô gái ái mộ hư vinh, đối với những thứ này cực kỳ để ý, nhưng cũng rất hiểu biết, thậm chí trình độ hiểu biết làm cho Điền Thảo phải âm thầm líu lưỡi.
Qua khỏi giờ học tập buổi trưa, Điền Thảo dịu dàng cự tuyệt lời mời dùng cơm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nói với nàng, hôm nay là sinh nhật mẹ của mình, mình phải quay về nhà chúc mừng sinh nhật cho mẹ.
Sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc biết được chuyện này, vốn định tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ Điền Thảo, nhưng Điền Thảo nhất định không đồng ý, rơi vào đường cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc lấy ra một chai rượu vang trong tủ đưa cho Điền Thảo, còn lái xe đưa Điền Thảo đi mua một chiếc bánh kem lớn, lại còn tiễn cả Điền Thảo về nhà.
Lúc này nhìn thấy sắp đến nhà của Điền Thảo, Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn không cam lòng hỏi lại thêm lần nữa, thấy Điền Thảo lại cự tuyệt cũng không nói thêm gì nữa.
Bởi vì nàng biết Điền Thảo thuộc loại người nói một là một, nếu đã làm ra quyết định như vậy cũng sẽ không thay đổi.
Mười phút sau, Điền Thảo bước xuống chiếc Audi A8, vẫy tay tạm biệt Hoàng Phủ Hồng Trúc.
- Tiểu Thảo, giúp tôi chúc bác gái sinh nhật vui vẻ.
Hoàng Phủ Hồng Trúc mỉm cười nói một câu, sau đó khởi động máy xe.
Cùng lúc đó, ba chiếc xe Benz đi theo Audi A8 có một chiếc cũng không khởi động, trong xe có ba gã thành viên Ám Đường đang ngồi.
Từ sau lần trước Điền Thảo xảy ra sự cố tại Hàng Châu, Trần Phàm liền đặc biệt dặn Hoàng Phủ Hồng Trúc cấp bảo tiêu cho Điền Thảo.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng rất thích Điền Thảo, vì thế riêng an bài cho nàng ba gã bảo tiêu.
Kể từ đó, bên người Điền Thảo cũng được bảo hộ ngang hàng như Tô San cùng Lưu Oánh Oánh.
Tô San là vị hôn thê của Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc tự nhiên không dám qua loa khinh thường, mà địa vị của Lưu Oánh Oánh trong lòng Trần Phàm lại rất cao, lại thêm tiểu bồ câu như hình với bóng đối với nàng, sự bảo hộ còn cao hơn Tô San, có sáu gã thành viên Ám Đường vì đi theo Sở Qua nên cũng xem như bảo hộ cả nàng, hơn nữa thực lực của sáu gã thành viên Ám Đường cao nhất trong tổ chức, trong đó tính cả Độc Nhất Đao!
Đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc rời đi, Điền Thảo dưới sự bảo vệ của ba gã thành viên Ám Đường, an toàn về tới ngôi nhà do Hoàng Phủ Hồng Trúc mua cho nàng.
Dì Điền đã xin phép Tô San cho nghỉ nửa ngày, giữa trưa đã chạy về nhà chuẩn bị thức ăn.
Nguyên bản Trần Phàm từng nói qua với dì Điền, với tình huống hiện tại của Điền Thảo, dì Điền cũng không cần tới lo lắng cho hắn cùng Tô San, nhưng dì Điền lại cười cự tuyệt.
Từ sau lần đó, Trần Phàm cũng không nhắc lại việc này.
Hắn biết nếu dì Điền đã cự tuyệt, như vậy tự nhiên có lý do của bà.
- Mẹ, con đã trở về.
Vào nhà, Điền Thảo cởi đôi giày cao gót, thay một đôi dép đi về hướng phòng bếp.
Trong phòng bếp, dì Điền đã làm xong thức ăn, đang thu dọn mọi thứ, nghe được thanh âm của Điền Thảo, cũng không đi ra khỏi phòng bếp mà cười nói:
- Tiểu Thảo, đi rửa tay trước, đổi quần áo chuẩn bị ăn cơm.
Điền Thảo không trả lời, cầm bánh kem, rượu và một chiếc hộp đi vào phòng bếp.
- Mẹ, Hoàng Phủ tỷ muốn con đem quà sinh nhật về cho mẹ.
Đi vào phòng bếp, Điền Thảo buông chai rượu cùng bánh kem xuống, cầm chiếc hộp phong cách cổ xưa mở ra, bên trong hộp là một cập vòng màu xanh biếc, ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường.
Lúc trước Hoàng Phủ Hồng Trúc mua nhà cho Điền Thảo, dì Điền liền nghiêm khắc cự tuyệt, sau biết được Hoàng Phú Hồng Trúc thanh toán cho Điền Thảo trước. Điền Thảo xem như mình vay trả góp, như vậy dì Điền mới miễn cưỡng đồng ý.
Hiện giờ nhìn thấy Điền Thảo cầm một đôi vòng ngọc giá trị xa xỉ, sắc mặt của bà không khỏi biến đổi:
- Tiểu Thảo, mẹ đã nói bao nhiêu lần, không cho con lấy vật gì do Trần thiếu cùng Hoàng Phủ tiểu thư tặng, vì sao con không nghe?
- Mẹ.
Điền Thảo hơi có vẻ ủy khuất giải thích:
- Vốn con không chịu lấy, nhưng Hoàng Phủ tỷ lại nhất định đưa cho con. Chị ấy còn nói, nếu như con không lấy, ngày sau sẽ không chịu nhận thức đứa em gái là con...con...
- Như vậy con lại thu sao?
Dì Điền lắc đầu thở dài.
- Mẹ, đây là tâm ý của Hoàng Phủ tỷ, mẹ hãy nhận đi.
Điền Thảo ủy khuất nhìn dì Điền.
- Ăn cơm đi.
Dì Điền phất phất tay.
Thấy dì Điền không còn trách cứ, Điền Thảo hưng phấn nga một tiếng, sau đó buông cặp vòng xuống đi vào phòng tắm thay quần áo.
Mấy phút sau, Điền Thảo mặc một bộ váy phong phanh đi vào phòng ăn cơm cùng dì Điền.
- Mẹ, hôm nay sinh nhật của mẹ, đừng nóng giận. Con gái chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!
Điền Thảo thuần thục mở chai rượu, rót hai ly, đưa một ly cho dì Điền.
Dì Điền cũng không cầm ly rượu, mà sắc mặt phức tạp nhìn Điền Thảo hỏi:
- Tiểu Thảo, con nói thật cho mẹ biết, có phải con thích Trần Phàm hay không?
Bên tai vang lên câu hỏi của dì Điền, Điền Thảo không khỏi ngẩn ra, mặc dù nàng không mở miệng nhưng biểu tình trợn mắt há hốc mồm cùng hào quang khác thường hiện lên trong con ngươi đã bán rẻ ý tưởng chân thực trong nội tâm của nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Ai, coi như mẹ không có nói. Mẹ cũng đã biết đáp án.
Dì Điền nhẹ thở dài:
- Từ nhỏ tính khí con đã quật cường, trong lòng thật kiêu ngạo, vô luận khổ sở thế nào con đều gắt gao kiên trì nguyên tắc cùng ý niệm của mình. Thẳng đến sau khi Trần thiếu xuất hiện con mới thay đổi.
- Mẹ, con không có thay đổi.
Điền Thảo nhỏ giọng nói.
- Nha đầu ngốc.
Dì Điền chua xót cười, nói:
- Mẹ biết con vẫn giữ nguyên tắc của mình. Nhưng thay đổi chính là thay đổi. Trước kia con chưa bao giờ vô duyên vô cớ thu nhận đồ vật của người ngoài, mà hiện giờ con đã trong lúc vô tình tiếp nhận tất cả những gì Trần thiếu đưa cho con.
Thân thể Điền Thảo chấn động, không phản bác được.
- Tiểu Thảo, mẹ cũng không gạt con, đích xác cho tới nay bởi vì chuyện năm xưa nên mẹ rất ghét những người giàu có. Đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu mẹ không tán thành cho con lui tới cùng Trần thiếu.
Ngữ khí dì Điền thật phức tạp nói:
- Trần thiếu là một ngoại lệ, hắn là một người tốt, nhưng...
Nói xong lời cuối cùng, dì Điền không tiếp tục nói hết mà lo lắng nhìn Điền Thảo.
- Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con.
Điền Thảo buông ly rượu, cắn môi nói:
- Con cũng biết anh ấy là vị hôn phu của Tô San, hơn nữa bên người anh ấy còn có những người phụ nữ khác. Nhưng con thật sự thích anh ấy, tất cả chuyện này không quan hệ gì đến việc anh ấy đưa mọi thứ cho con hiện tại...
- Cũng không quan hệ gì đến việc anh ấy muốn đối phó tên súc sinh đáng chém ngàn đao kia.
Điền Thảo nói tới đây, trong giọng nói toát ra hận ý khắc cốt minh tâm, theo sau ánh mắt lại trở nên nhu hòa, nhẹ giọng nói:
- Con chỉ đơn thuần thích anh ấy mà thôi.
Súc sinh đáng chém ngàn đao!
Bên tai vang lên mấy chữ này, dì Điền giống như bị lọt vào sét đánh, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy!
Điền Thảo thấy thế vội vàng đứng dậy đi tới trước người dì Điền, ngồi xổm người xuống, ôm thân thể dì Điền, đem đầu vùi vào lòng dì Điền, ngữ khí kiên định nói:
- Mẹ, không cần khó chịu, cũng không cần thống khổ. Bởi vì tên vương bát đản đáng chém ngàn đao kia sẽ không còn sống được bao lâu.
- Ông trời không trừng phạt tên súc sinh kia sao.
Ngữ khí Điền Thảo mơ hồ có chút kích động:
- Anh ấy sẽ thay mẹ đòi lại một công đạo!
Đòi lại một công đạo!
Mấy chữ này giống như sấm rền nổ vang bên tai dì Điền, thân hình dì Điền trong nháy mắt vô cùng cứng ngắc, nước mắt trào ra khỏi vành mắt của bà, bà ôm Điền Thảo run rẩy lên nói:
- Tiểu Thảo, mẹ chính là vì lo lắng con thích Trần thiếu là vì có xen lẫn nhân tố báo thù bên trong, nếu thật sự là vậy, đối với con và Trần thiếu cũng không phải là một chuyện tốt. Nếu như con thật sự thích hắn, mẹ sẽ không lời nào để nói, con đường là do chính con tuyển chọn, chính con cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi.
Hạnh phúc sao?
Cô gái có bím tóc đuôi ngựa đang thầm hỏi chính mình.
Không có danh phận, không có quan tâm, không có lời ngon tiếng ngọt. Thậm chí cả quan hệ chính thức cũng chưa xây dựng, nhưng nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Mà chính vì hạnh phúc kia, đã làm cho nàng tràn ngập ý chí chiến đấu, liều mạng ép khô toàn bộ tinh lực phấn đấu trên sân khấu mà người thanh niên kia đã cung cấp cho nàng.
Nàng tin chắc chính mình sẽ không làm cho người thanh niên khiến nàng hãm sâu trong bể tình kia phải thất vọng!
Khi trời chiều hoàn toàn hạ xuống đường chân trời, Điền Thảo cùng dì Điền đều lau nước mắt, cùng ăn bánh kem trong tiếng cười vui vẻ.
Cùng lúc đó, một chiếc Audi A7 chạy nhanh ra khỏi tiểu khu.
Trong xe, Huyết Thủ đeo râu giả mang kính gọng vàng, trong tay cầm tấm ảnh chụp của Điền Thảo.
Trong hình vẽ chồng lên một chữ X màu đỏ bắt chéo.
X!
Đại biểu tử vong!