Mục lục
Cực Phẩm Thiên Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Ai.


Nghe được lời nói của Trần Phàm, Tần An cũng không lập tức trả lời, mà lấy ra một gói thuốc lá trong ngăn kéo, rút ra ném cho Trần Phàm một điếu, sau đó châm lửa rít mạnh một hơi.

Trong trí nhớ của Trần Phàm, chưa từng nhìn thấy Tần An hút thuốc, hơn nữa trong văn phòng của Tần An rõ ràng không có gạt tàn thuốc, đây cũng chính là nói, Tần An không có thói quen hút thuốc.

Mà hiện giờ, Tần An lấy ra gói thuốc trong ngăn kéo, điều này làm Trần Phàm theo bản năng ý thức được chuyện này sợ rằng không đơn giản.

Mắt thấy Trần Phàm cầm thuốc lá nhưng không châm lửa lại tò mò nhìn mình, Tần An cười khổ nói:

- Trước kia tôi cũng là một người nghiện thuốc, sau bị ung thư phổi thời kỳ đầu, sau khi chữa khỏi bà nhà của tôi kiên quyết phản đối tôi hút thuốc, tôi đành bỏ. Hai ngày nay trong lòng thấy phiền nên lại hút, nhưng không dám hút ngay trước mặt bà ấy, nếu không bà ấy tuyệt đối sẽ liều mạng với tôi, ha ha...


Chẳng biết tại sao, nhìn thấy dáng tươi cười khổ sáp trên mặt Tần An, Trần Phàm đột nhiên cảm giác được có chút xin lỗi lão nhân trước mắt.

Dù cho Tá Đằng Dụ Nhân cùng Liễu Xuyên Tình Tử có ép người quá đáng, nhưng chuyện xảy ra tạo thành ảnh hưởng thật quá lớn, để một mình Tần An phải ra mặt ngăn chặn dư luận, quả thật không phải là chuyện dễ dàng.

- Tiểu Phàm, cậu cũng không nên tự trách, nói thật sở dĩ tôi đáp ứng cho cậu vung tay trong trận đấu võ thuật, nguyên nhân lớn nhất cũng không phải bởi vì cậu có thể liên lạc với trường học nổi tiếng tại nước ngoài.


Tần An nói tới đây, giống như lại biến thành lão hiệu trưởng cứng rắn, trầm giọng nói:

- Tôi ữà ừộn hơn nửa đời người, mặc dù không sáng tạo ra đường sự nghiệp gì to lớn, nhưng cũng đã quen biết không ít người. Chuyện lần này tuy rằng ảnh hưởng khá lớn, nhưng vẫn có thể nhờ vào mặt mũi áp chế xuống được.


- Tôi biết, ngài lựa chọn ủng hộ tôi, là bởi vì chính ngài cũng không quen nhìn dáng vẻ hung hăng càn quấy của bọn họ.


Đối với điều này Trần Phàm cũng hiểu rõ ràng.

Tần An gật gật đầu, lại rít một hơi thuốc lá, nói:

- Nói vậy cậu cũng đã nhìn ra, lão gia hỏa Cổ Thanh Hà sở dĩ cứ bới móc, hoàn toàn là bởi vì hoạt động giao lưu lần này. Biểu hiện của cậu trong trận đấu đã bị người quay chụp lại, sau đó đưa lên internet, tạo ra sóng to gió lớn. Tuy rằng tôi đã dùng mặt mũi tìm những nhân sĩ có liên quan trước tiên thanh trừ hình ảnh trên internet, nhưng cậu cũng biết, network trong nước ta khá loạn, có nhiều thứ một khi đã phóng đi lên, muốn hoàn toàn xóa sạch cơ bản là chuyện không thể nào.

Đối với điều này Trần Phàm thầm chấp nhận.

So sánh với việc quản lý internet tại nước ngoài, network trong quốc nội quả thật có thể dùng từ hỗn loạn không chịu nổi để hình dung, nếu không phong ba hình ảnh lõa thể của một ngôi sao nổi tiếng cũng sẽ không tạo ra động tình lớn đến như vậy.

- Tạm thời không đề cập tới đoạn phim truyền trên internet gây phong ba, đại sứ quán Nhật Bản tại Trung Quốc cũng đã đưa ra kháng nghị, kháng nghị chúng ta hoàn toàn không để ý tới tình hữu nghị của hai nước mà làm ra chuyện khiến công chúng thất vọng.


Tần An nói tới đây thì nhíu mày, theo hắn xem ra, trách nhiệm trong chuyện này mặc dù thuộc về đại học Tokyo, nhưng có một số việc một khi phát sinh, nguyên nhân sẽ trở nên không hề trọng yếu, quan trọng là kết quả cùng ảnh hưởng.

Nghe Tần An nói như thế, Trần Phàm nheo mắt:

- Năng lượng chính đàn của Liễu Xuyên gia tộc tại Nhật Bản không nhỏ, chắc là Liễu Xuyên Tình Tử thông qua Liễu Xuyên gia tộc tạo áp lực. Nhưng điều này cũng không có gì lớn lao, nếu ngài không ép được điểm này, tôi có thể tìm người ra mặt.


Ân?

Nghe được những lời này của Trần Phàm, trong con ngươi Tần An hiện lên một đạo tinh quang.

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tuy rằng hắn không biết rõ thân phận thật sự của Trần Phàm, nhưng cũng biết bối cảnh Trần Phàm thật khủng bố, mà hiện giờ dùng thái độ nhẹ nhàng thản nhiên nói có thể áp chế được chuyện này, điều đó đã làm cho hắn suy nghĩ sâu xa.

- Điều này cũng không cần, tuy rằng áp lực còn lớn, nhưng nếu tôi đã đáp ứng với cậu sẽ giải quyết chuyện dư luận, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì lớn.


Tần An cười cười.

Nghe Tần An nói như thế, Trần Phàm cũng biết Tần An hơn phân nửa đã giải quyết được chuyện này, vì thế trong lòng càng thêm tò mò nguyên nhân Cổ Thanh Hà tìm mình gây khó khăn, lại hỏi:

- Tần lão tiên sinh, nếu đã giải quyết xong mọi chuyện, vì sao Cổ Thanh Hà kia còn muốn tìm tôi và ông gây phiền toái?


- Cổ Thanh Hà và cha của Lý Hồng là anh em kết nghĩa, hơn nữa Cổ Thanh Hà từng đảm nhiệm chức hiệu trưởng của một trường đại học nổi danh trong quốc nội, Lý Hồng từng là một trong những học trò đắc ý nhất của ông ta.


Tần An rít mạnh một hơi thuốc lá, lời ra kinh người.

Lý Hồng?

Nghe được hai chữ này, ánh mắt Trần Phàm không khỏi híp lại.

Trong lúc huấn luyện quân sự, Trần Phàm đánh gãy hai chân Hoàng Hiểu Đông, hơn nữa làm cho Hoàng Hiểu Đông phải vĩnh viễn ngồi trên xe lăn.

Chuyện này tuy rằng có Đường Quốc Sơn ra mặt, cuối cùng chấn trụ Hoàng Chí Văn đang làm việc trong chính phủ Đông Hải cùng Lý Hồng thân là phó hiệu trưởng đại học Đông Hải, nhưng Trần Phàm nhìn ra được, Hoàng Chí Văn thật sự sợ hãi, sợ hãi chọc tới thế lực sau lưng mình, vứt bỏ con đường làm quan, mà Lý Hồng vẫn hận mình thấu xương, nhưng vì có Hoàng Chí Văn gây áp lực nên luôn luôn chưa dám trả thù.

Phải biết rằng lần đầu tiên Trần Phàm tới tìm Tần An, từng ở trong hành lang nhìn thấy Lý Hồng.

Lúc ấy Lý Hồng dùng một loại ánh mắt chỉ hận không lập tức đem Trần Phàm lột da rút xương mà nhìn hắn chằm chằm, nhìn mãi cho tới lúc Trần Phàm đi vào văn phòng của Tần An. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet

Như thế, có thể nghĩ hận ý trong lòng Lý Hồng đối với Trần Phàm là như thế nào.

Nhưng làm cho Trần Phàm không thể lý giải chính là, Lý Hồng ẩn nhẫn lâu như vậy, vì sao lần này lại dám trả thù?

- Tiểu Phàm, tôi nói thật cho cậu biết, Lý Hồng là một người rất có dã tâm, cũng là một nữ nhân rất có thủ đoạn.


Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Tần An trầm giọng nói:

- Trước khi Hoàng Chí Văn chân chính nắm quyền to, Lý Hồng làm rất nhiều chuyện cũng không hề nhìn ánh mắt Hoàng Chí Văn - bà ta lợi dụng quyền uy của Hoàng Chí Văn, trợ giúp Lý gia không ít, cũng không ít gây sức ép trong thương giới.


Trong lòng Trần Phàm vừa động, theo bản năng nhớ tới cậu của Hoàng Hiểu Đông.

Cậu của Hoàng Hiểu Đông là Lý Thắng có thể leo lên thân phận trung đội trưởng, hoàn toàn là bởi vì Lý Hồng ở trong đó làm ra tác dụng mấu chốt.

- Sau đó, Hoàng Chí Văn làm quan càng ngày càng lớn, uy tín trong nhà nước lên thì thuyền lên. Vì tiêu trừ vết bần, Hoàng Chí Văn đem những hành vi trước kia của Lý Hồng toàn bộ hủy diệt, không lưu lại nhược điểm cho đối thủ, đồng thời không cho Lý Hồng ở bên ngoài làm xằng làm bậy, vì thế Lý Hồng mới thu liễm rất nhiều.


Nói tới đây, Tần An đem tàn thuốc ném xuống đất dụi tắt, cười khổ nói:

- Cậu có lẽ không biết, thời gian năm năm trước, Lý Hồng từ nghĩ qua cướp đi vị trí hiệu trưởng này từ trong tay của tôi.


Trần Phàm ngạc nhiên.

Hắn thật không ngờ, Lý Hồng lại có dã tâm như thế.

- Hắc, đại học Đông Hải tuy không nằm trong hàng ngũ danh giáo, nhưng cũng là hệ viện át chủ bài trong toàn bộ hệ thống giáo dục cả nước, tập trung không ít mầm ưu tú của thương giới.


Tần An cười lạnh nói:

- Bàn tính như ý của Lý Hồng đánh rất khá, nếu bà ta có thể cướp đi vị trí hiệu trưởng, như vậy hoàn toàn có thể thông qua thân phận hiệu trưởng, bồi dưỡng một nhóm mạng lưới quan hệ, để trợ giúp con trai của bà ta gieo xuống trụ cột kiên cố cho tương lai.


- Tô thúc nói với tôi, trong hệ thống giáo dục Đông Hải, chỉ riêng Cổ Thanh Hà là đối nghịch với ông, chắc là bởi vì Lý Hồng?


Trần Phàm chợt nhớ tới lời Tô Thanh Hải, nhịn không được hỏi:

- Còn nữa, tuy rằng trường học của chúng ta không tính là đại học nổi tiếng, nhưng bản thân ngài cũng là cấp cán bộ chính sảnh, trực tiếp thuộc về Bộ Giáo Dục quản hạt, hoàn toàn không dính líu với hệ thống giáo dục Đông Hải a? Cổ Thanh Hà mặc dù là đại lão hệ thống giáo dục Đông Hải, nhưng cũng không thể nhúng tay vào công tác của ngài mới đúng.


- Cậu nói không sai, Cổ Thanh Hà không họp mắt với tôi, chứng thật là bởi vì Lý Hồng. Tuy rằng Cổ Thanh Hà đồng cấp với tôi, nhưng bởi vì ân sư của hắn là nhân vật thực quyền trong Trung Khoa Viện, là thái sơn bắc đẩu của giới giáo dục, năng lực trong đó thật không nhỏ.


- Năm đó, Lý Hồng vì muốn đoạt vị, bà ta cũng đã tốn không ít tâm tư, thậm chí muốn thông qua quan hệ mặt trên điều tôi khỏi đại học Đông Hải, sau khi sự tình phát sinh hẳn do Cổ Thanh Hà nhúng tay trong đó, làm cho mặt trên truyền đạt mệnh lệnh chỉ thị, để cho nhóm lãnh đạo của trường chúng ta cùng hệ thống giáo dục Đông Hải cùng thương thảo giải quyết chuyện này, cho nên Cổ Thanh Hà mới có cơ hội nhúng tay.

- Hắc.


Nói tới đây, Tần An không khỏi cười lạnh một tiếng:

- Tần An tôi tuy rằng không lòng dạ nào trà ừộn trong quan trường, nhân mạch trong hệ thống giáo dục cũng bình thường, nhưng cũng không phải do Cổ Thanh Hà có thể gây sức ép.


Lời vừa nói rạ, trên mặt Tần An lộ ra biểu tinh ngạo nghễ.

Hiển nhiên, Tần An cũng có sự kiêu ngạo của chính hắn. Là thái sơn bắc đẩu trong thương giới, nếu Tần An muốn hỗn vào quan trường, lấy kinh tế, uy tín cùng mạng lưới quan hệ rộng rãi của hắn, thì sớm đã hỗn thành quan lớn rồi.

- Về phần cậu, nguyên nhân càng đơn giản hơn, cậu đã đánh trọng thương con trai của Lý Hồng.


Tần An nói xong, lại đem vấn đề chuyển dời sang người Trần Phàm.

- Tuy rằng, Lý Hồng vì Hoàng Chí Văn chấn áp, nên không dám trả thù cậu, nhưng lấy tính cách của nàng, hận ý trong lòng tự nhiên càng để lâu sẽ càng sâu đậm. Lần này dám hướng cậu trả thù, cũng không phải do nàng khí huyết dâng ữào, mà là nắm giữ được nhược điểm của Cổ Thanh Hà. Cho nên mới đứng sau lưng giật dây, kích động Cổ Thanh Hà làm chim đầu đàn.


- Nhược điểm của Cổ Thanh Hà ư?


Trần Phàm hồ nghi nói.

Tần An trầm giọng:

- Cổ Thanh Hà luôn bày ra hình dáng học già, thái độ làm người cũng rất ngạo khí, ở trên con đường làm quan đắc tội qua không ít người, đây cũng là nguyên nhân mà hắn ừèo được lên cao như thế. Nguyên nhân càng trọng yếu hơn, là năm xưa, ngay khi đường quan của Cổ Thanh Hà đang xuôi buồm thuận gió, thì đứa con hắn đã đắc tội với một người ở Thái Tử đảng, ở dưới tình huống chưa biết rõ đầu đuôi, Cổ Thanh Hà đã ra tay giáo huấn cái người trong Thái Tử đảng kia...

Vừa nghe Tần An nói như thế, Trần Phàm xem như đã mình bạch rồi. Tuy rằng hắn không hiểu rõ về Thái Tử đảng, nhưng cũng biết, mấy năm trước, có rất nhiều đại thiếu gia ở Bắc Kinh thích xuôi Nam, mỗi lần xuôi Nam chung quy đều gặp phải những chuyện tình rắc rối.

- Hậu quả sau chuyện này chính là, Cổ Thanh Hà bị giáng chức, con hắn cũng phải vào tù, bị đám du côn trong đó đánh thành người thực vật.


Tần An bình thản kế:

- Theo sau, Cổ Thanh Hà đối với Thái Tử đảng căm phẫn thấu xương.


Thống hận Thái Tử đảng sao?

Trong lòng Trần Phàm vừa động, liền dò hỏi:

- Ông nói nhược điểm của Cổ Thanh Hà mà Lý Hồng nắm giữ, chính là chuyện này ư?


- Đúng thế, tuy rằng tôi không rõ ràng thân phận của cậu lắm, nhưng cậu hẳn cũng được coi là một trong những thành viên của Thái Tử đảng.


Tần An cười khổ:

- Thừ nghĩ xem, cậu thân là người trong Thái Tử đảng, lại đánh trọng thương đứa con của Lý Hồng, hơn nữa còn náo nhiệt ở buổi giao lưu giữa hai trường lần vừa rồi. Bấy nhiêu đó, cũng đủ khiến cho Lý Hồng ở trước mặt Cố Thanh Hà châm ngòi thổi gió rồi.


- Đương nhiên, sở dĩ Cổ Thanh Hà muốn thông qua chuyện này điều tra chúng ta, còn có một nguyên nhân ữọng yếu hơn, cũng là nhược điếm lớn nhất của hắn, mà Lý Hồng đang nắm giữ.


Tần An tiếp tục nói.

Trần Phàm nhíu mày:

- Cái gì?


- Tuổi!


Tần An gằng từng chữ nói:

- Năm nay, Cổ Thanh Hà đã gần năm mươi chín tuổi rồi, thêm một năm nữa là hắn phải về hưu. Đối với hắn mà nói, hắn đã không còn cần đến chức vị hiện giờ, huống chi đứa con hắn cả đời này phải sống trong đời sống thực vật, hắn cũng chẳng có bao nhiêu sở cầu. Cho nên...hắn cũng không sợ đắc tội với chúng ta và thế lực sau lưng của cậu.


- Bất quá...Bằng vào thực lực của Cổ Thanh Hà mà muốn vặn ngã chúng ta, đây không thế nghi ngờ chính là ngươi si nói mộng. Hơn nữa bản thân tôi cũng không hề sợ!


Tần An nói xong, có chút lo lắng nhìn Trần Phàm nhắc nhở:

- Nhưng cậu thì bất đồng, nếu tôi đoán không sai, lần này Cổ Thanh Hà ra mặt, trừ bỏ giúp Lý Hồng ra, thì còn vì muốn trút khấu ác khí năm xưa. Đây cũng chính là muốn nói, tuy rằng cậu không phải hung thủ năm xưa đánh con hắn bị thương, nhưng cậu sẽ phải gánh vác oán khí tích tụ trong lòng hắn bao nhiêu năm qua.


- Ha ha...đây không phải là hắn muốn khi dễ người khác hay sao?


Nghe Tần An giải thích như vậy, Trần Phàm khẽ nheo mắt, trong ánh mắt toát lên vẻ tức giận không thể che giấu...

PS: Đôi nét về Thái Tử đảng trong giới quan trường của TQ: Đảng Cộng Sản Tàu (ĐCST) có Bát đại nguyên lão, viết tắt là Bát lão, là một nhóm những vị lão thành đã nắm giữ những chức vụ quan trọng. Như trong thấp niên 1980 và 1990, sẽ gồm có: Đặng Tiểu Bình (1904 - 1997), Tran Vân (190, - 1995), Bành Chân (1902 - 1997)...Dương Thượng Con (1907 - 1998), Bạc Nhất Ba (1908 - 2007), Lý Tiên Niệm (1909 - 1992), Vương Chấn (1908 - 1993), Tống Nhiệm Cùng (1909 - 2005). "Thái tử đảng" phần lớn gồm một số con cháu của họ và các công thần khác của Đảng, lập thành thế hệ thứ năm các lãnh tụ ĐCST.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK