Bên tai vang lên lời nói băng sương vô tình của Trần Phàm, hai mắt Grimm trợn ngược, đầu nện vào cửa kính xe, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Đồ Tể thân ái, chuyện kế tiếp anh còn cần ra mặt sao?
Kroff thấy Grimm bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, nhịn không được nói:
- Cá nhân tôi cảm thấy được, tên ngu ngốc Kuka tuy rằng đầu óc có chút mất linh quang, nhưng thực lực của hắn và đám huynh đệ hắn cũng không tệ lắm, đánh lén xử lý đám Ninja ngu xuẩn kia hẳn là không có vấn đề gì lớn.
- Hô...
Trần Phàm nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, nheo mắt lại nói:
- Người muốn đối phó tôi, hẳn không chỉ là gia tộc Michelle cùng Sơn Khẩu Tổ, còn có một con cá lớn còn chưa câu được.
- Còn có một con cá lớn?
Thần tình Kroff khiếp sợ, khó hiểu, nghĩ nghĩ lại ngăn chặn lòng hiếu kỳ, không hói nhiều mà cười nói:
- Chúng ta đã rời khỏi khu vực của cảnh sát, cá nhân tôi đề nghị chúng ta hẳn nên đối một chiếc xe khác, đám tạp chủng này sợ tới mức thải bẩn, mùi vị trong xe thật sự quá tệ, Đồ Tể thân ái, anh cảm thấy thế nào?
- Thối hay không thối cũng không sao cả, nhưng phải nhanh chóng cạy miệng tên Ninja kia, nếu kéo dài thời gian, hắn chậm trễ không về, sẽ khiến cho đám Ninja của Sơn Khẩu Tổ hoài nghi.
Trần Phàm tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó Kroff thông qua vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh, mấy chiếc xe hơi lần lượt ngừng lại, Trần Phàm. Kroff đi xuống xe, lúc xuống xe còn mang theo Grimm đã hoàn toàn bị dọa ngất.
Điều này làm cho Kroff không hiểu gì, nhưng vẫn không hỏi nhiều.
Rất nhanh. Trần Phàm cùng Kroff đi tới chiếc Linlcon do Địa Ngục Xà điều khiển, bên trong chiếc Linlcon tràn ngập mùi vị máu tươi, tên Ninja bị Địa Ngục Xà cắt đứt một lỗ tai, máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ khuôn mặt của hắn, trên quần áo cùng trên đệm ngồi cũng toàn là máu.
Nhưng...
Dù vậy, khi nhìn thấy Trần Phàm tên Ninja vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không hề có chút dấu hiệu khuất phục.
Điều này làm gương mặt Địa Ngục Xà rất khó xem.
- Hắc hắc, Địa Ngục Xà thân ái, cá nhân tôi cho rằng cô thật không thích hợp làm những chuyện đánh đánh giết giết thế này, ngược lại cô dường như thích hợp lăn trên giường lớn hơn nhiều, cô cảm thấy thế nào?
Kroff thấy thế, nhịn không được trêu chọc nói.
- Ông...
Địa Ngục Xà bởi vì không cạy được miệng tên Ninja kia mà trong lòng cảm thấy buồn bực, lúc này nghe được Kroff trêu chọc, lập tức nổi giận, làm như muốn chụp lấy cổ áo Kroff, lại bị Hắc Quỷ ngăn lại.
- Nếu tao không đoán sai, đồng bạn của mày vẫn còn ở London, đúng không?
Trần Phàm châm một điếu xì gà, nhẹ rít một hơi hỏi.
Trần Phàm vừa mở miệng, Địa Ngục Xà đành phải ngăn lại lửa giận, cung kính ngồi bên cạnh Trần Phàm, mà Hắc Quỷ thối lui ra phía sau Kroff.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, tên Ninja không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Phàm, gương mặt không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn hiện lên nụ cười lạnh như băng, nụ cười kia giống như đang nói: Mày sẽ nhảy nhót không được bao lâu!
- Lần này tụi mày thông qua việc nhập cư trái phép tiến vào Anh quốc, trạm thứ nhất lựa chọn London, nhưng còn không muốn động thủ tại London, chỉ là không nghĩ đến xảy ra biến cố, tụi mày vẫn đang chờ đợi câu trả lời của tổng bộ Sơn Khẩu Tổ.
Trần Phàm cũng không để ý, không nóng không lạnh nói:
- Sau đó, chân tướng trồi lên mặt nước, tụi mày lại nhận được mệnh lệnh, muốn đưa tao vào chỗ chết!
Tên Ninja vẫn thờ ơ, Kroff muốn phát hỏa lại nghe Trần Phàm nói:
- Tụi mày sợ bị bại lộ, hành tung luôn luôn thập phần bí ẩn, cho nên lần này tao đến quận Oxford, tụi mày không có khả năng lập tức theo dõi, mà phái mày đi làm tiền tiêu, điều tra kỹ tình huống, đợi sau khi biết rõ lá bài tẩy của tao, mới tranh thủ một kích tất sát.
Vẫn không có trả lời, nhưng khóe mắt tên Ninja kia nhảy lên hai cái.
- Người phụ trách hành động lần này của tụi mày thật thông minh, nhưng hắn vẫn mắc bẫy.
Trần Phàm nói xong thổi một ngụm khói vào mặt tên Ninja, thản nhiên nói:
- Từ nơi này đến London, nhanh nhất cũng bốn mươi phút, bốn mươi phút này cũng đủ cho tao làm được rất nhiều chuyện.
- Mày sẽ không biết được tin tức gì từ miệng của tao.
Tên Ninja lại cười lạnh.
Lúc này Trần Phàm cũng không nóng lòng mở miệng, mà chậm rãi đem xì gà cháy đỏ dí vào con mắt tên Ninja kia.
- Tư...
Trong không khí lập tức tràn ngập ra mùi vị cháy khét.
- Ân...
Đau đớn kịch liệt, làm cả người tên Ninja run lên kịch liệt, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, không hề khuất phục.
- Có lẽ mày cho rằng mày từng nhận qua sự huấn luyện tàn khốc nhất trên thế giới này, nhưng tao cho mày biết, sự huấn luyện mà mày từng thừa nhận thậm chí còn không thể tính là tàn khốc.
Trần Phàm chậm rãi thu tay về, nhìn vào mắt phải còn chưa bị phỏng của tên Ninja, gằn từng chữ:
- Khi trước từng có không ít người cũng giống như mày lựa chọn chống cự trước mặt tao, cuối cùng bọn hắn đều mở miệng.
- Giết tao!
Sau khi con mắt bị phỏng, khuôn mặt tên Ninja hoàn toàn vặn vẹo vào nhau.
- Không ai có thể giữ được miệng mình trước mặt Đồ Tể.
Thanh âm của Trần Phàm đột nhiên trở nên lạnh lẽo:
- Mày tuyệt đối cũng không phải là người đầu tiên!
Đồ Tể?
Bên tai đột nhiên vang lên hai chữ này, con mắt còn chưa bị thương của tên Ninja đột nhiên phóng lớn, vẻ khiếp sợ trong con ngươi không hề có chút che giấu.
Trần Phàm cũng không nói gì thêm, mà dụi tắt tàn thuốc, quay đầu nhìn Địa Ngục Xà nói:
- Đưa chủy thủ cho tôi!
Địa Ngục Xà không dám chậm trễ, lập tức hai tay đưa lên.
Thấy một màn như vậy, trong con ngươi tên Ninja rốt cục lộ ra một tia sợ hãi.
Người có tên, cây có bóng.
Những lời này bày ra trên người Trần Phàm thật tinh tế.
Trần Phàm cũng không xuống tay đối với tên Ninja kia, mà dùng chủy thủ cực nhanh đâm vào xương sống Grimm.
- Ngao!
Đau đớn kịch liệt làm Grimm đột nhiên tỉnh lại, một cỗ đau đớn dữ dội từ xương sống lan tràn khắp thân thể, nhưng...thân thể hắn lại hoàn toàn không thể động đậy!
- Hắn nói qua, muốn đem xương cốt của tao điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật phơi bày trên quảng trường gia tộc Michelle.
Trần Phàm ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tên Ninja:
- Cho nên tao sẽ đem xương cốt của hắn điêu khắc một phen, lại cho người đem bày trên quảng trường gia tộc Michelle vào sáng mai.
- Đừng...đừng!
Grimm khóc thét cầu xin tha thứ.
- Bá!
Gương mặt Trần Phàm vẫn bình tĩnh chém ra một đao, lực đạo vừa đúng, lại ôn nhu hời hợt, dưới một đao, trực tiếp xé mở da thịt nơi bàn tay Grimm.
- Tư...
Máu tươi trong nháy mắt phun ra, văng lên trên mặt Trần Phàm, làm khuôn mặt vốn bình tĩnh của hắn hơi có vẻ dữ tợn.
- Ngao!
Grimm lại phát ra tiếng tru lên thống khổ, thanh âm bi thảm làm lòng người chấn rung, khóe mắt tên Ninja bắt đầu nhảy lên kịch liệt, thân mình cũng hơi run run.
- Bá!
Trần Phàm chém ra đao thứ hai, tốc độ nhanh như thiểm điện.
- Bá!
Đao thứ ba.
Bá bá bá là tả...
Sau mười đao liên tục, tay phải của Grimm đã bị róc hơn phân nửa da thịt, chỉ còn lại một ít thịt dính trên xương cốt.
Sau đó động tác Trần Phàm chậm lại, hắn giống như một người thầy điêu khắc, nắm lên bàn tay phải không thể nhúc nhích của Grimm, nhẹ nhàng xỉa rụng lớp thịt dư thừa còn dính trên xương cốt.
- Sàn sạt...
Mỗi khi chủy thủ ma xát cùng xương cốt lại phát ra thanh âm rin rít như thế.
Mà mỗi một lần. Grimm đều cũng thống khổ kêu rên.
So sánh với thanh âm kêu rên của Grimm mà nói, thanh âm "sàn sạt" càng làm tên Ninja thêm sợ hãi.
Thậm chí hắn không kìm lòng được phải nhắm hai mắt lại.
- Mày không nên gấp, xong hắn đến phiên mày.
Trần Phàm không ngẩng đầu, vẫn chuyên chú róc xương:
- Lúc này còn chưa tới mười phút, bốn mươi phút cũng đủ cho tao đem hai tay tụi mày toàn bộ róc thành xương cốt...
- Đừng...đừng!
Bên tai vang lên lời nói nhẹ nhàng của Trần Phàm, thân hình tên Ninja run rẩy kịch liệt, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán của hắn tuôn ra, hắn hoảng sợ nhìn Trần Phàm, lắp bắp nói:
- Tao...tao nói...
- Nói đi, như vậy mày sẽ chết dễ dàng hơn một chút, không cần giống như hắn biến thành một đống xương cốt.
Cánh tay Trần Phàm lại vung lên, một đao đi qua, một khối thịt cuối cùng trên tay phải Grimm rơi xuống, cả bàn tay chỉ còn lại xương trắng nhuộm đỏ máu tươi, nhìn qua có chút dọa người.
Nhìn thấy xương bàn tay nhuộm đỏ máu tươi, ngay cả Kroff cùng Địa Ngục Xà đều có chút mất tự nhiên.
Nhưng Hắc Quỷ ngồi sau lưng Kroff, trong con ngươi lại lóe lên ánh sáng hưng phấn, cảm giác hận không thể lập tức thí nghiệp một phen ngay tại chỗ.
Một phút sau, tên Ninja nói ra nơi ẩn thân của đám Ninja Sơn Khẩu tổ, Trần Phàm một đao cắt đứt cổ họng của hắn, máu tươi văng lên trần xe.
- Một hồi chiến đấu ông không cần tham gia.
Giết xong tên Ninja, Trần Phàm đem chủy thủ đưa cho Hắc Quỷ:
- Đêm nay, nhiệm vụ của ông là giống như vừa rồi tôi đã làm, đem da thịt toàn thân hắn toàn bộ gọt sạch, sau đó hừng đông sáng ngày mai, đem bộ xương của hắn đưa tới quảng trường trang viện gia tộc Michelle.
- Dạ!
Hắc Quỷ hưng phấn tiếp nhận chủy thủ, ánh mắt nhìn về phía Grimm đã tràn ngập hương vị nóng bỏng, hưng phấn tựa như một quả phụ đói khát đã lâu chứng kiến một người đàn ông vô cùng cường tráng.
- Mày...mày...mày là ác ma!
Grimm đã tới bên bờ vực hoảng loạn, tiếng kêu rên của hắn càng thêm khàn khàn:
- Gia tộc Michelle sẽ không bỏ qua cho mày! Tuyệt đối sẽ không!
- Nếu gia tộc Michelle còn không thể học khôn, tao không để ý khiến cho nó rập khuôn theo Huyết sắc Luyện Ngục.
Đồ Tể tiếp nhận khăn tay do Địa Ngục Xà đưa qua cho hắn, lau vết máu trên mặt cùng bàn tay:
- Không cần hoài nghi lời của tao, tin tưởng tao, chỉ cần tao nguyện ý, tao sẽ giết gia tộc Michelle từ trên xuống dưới không sót một người nào, không một tên nào có thể sống sót.
Ông!
Trong đầu Grimm một trận mê muội, theo sau lại hôn mê đi.
- Kroff, gọi điện thoại thông tri Kuka, nói cho hắn biết, lập tức đuổi tới đó.
Trần Phàm chuyển ánh mắt khỏi người Grimm, nhìn Kroff phân phó nói.
Kroff hung hăng phun ra một hơi, trên mặt lộ ra dáng tươi cười chiêu bài đáng khinh, cực nhanh làm theo lời Trần Phàm, gọi điện thoại cho Kuka, chuyển cáo ý tứ của Trần Phàm.
Cúp điện thoại, Kroff thoáng do dự một chút, nhịn không được hỏi:
- Đồ Tể thân ái, anh đã đoán được đám Ninja kia đang ở London, vì sao anh lại gọi Kuka từ London đuổi tới quận Oxford lại âm thầm gọi hắn quay về?
Kroff vừa hỏi. Địa Ngục Xà thần tình tò mò nhìn về phía Trần Phàm.
- Câu con cá thứ ba.
Trần Phàm mỉm cười. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dưới ánh đèn, nét tươi cười của hắn làm cho người ta có loại cảm giác dựng đứng tóc gáy.
Nụ cười kia, không thuộc về Trần Phàm, cũng không thuộc về Long Nha.
Chỉ...thuộc về Đồ Tể!