Mục lục
Cực Phẩm Thiên Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi màn đêm vừa đến, những tòa kiến trúc hai bên bờ cảng Victoria đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn chiếu rọi trên mặt biển, sóng gợn lăn tăn, xa xa nhìn lại tựa như tiên cảnh.

Trong màn đêm được bao phủ ánh sáng rực rỡ, Trân Châu Hào quay về đường cũ.

Hoạt động giao lưu thương mại chúc mừng ngày Hong Kong được trao trả về đại lục được mười lăm năm, là một khâu trọng yếu nhất trong ngày hội chúc mừng này, cũng là mấu chốt có thể kích thích nền kinh tế Hong Kong phát triển với tốc độ cao.

Vì muốn lần hoạt động giao lưu này được thành công viên mãn, trung ương cực kỳ xem trọng, chẳng những đế cho những tay trùm xí nghiệp dân doanh của bốn khu vực lớn tham gia, còn để cho người quản lý những xí nghiệp quốc doanh tham dự, thậm chí phái tới Ngụy gia đương đại gia chủ Ngụy Minh đích thân tới hiện trường.

Có thể nói không chút nào khoa trương, đây là một buổi hoạt động giao lưu có giá trị thật cao, điều này đại biểu cho ý nghĩa buổi giao lưu không thua bất kỳ đại hội kinh tế nào.

Khi Trân Châu Hào trở lại bến cảng bỏ neo, buổi hoạt động giao lưu có thể được ghi vào sử sách trong lĩnh vực kinh tế bởi vì sự kiện ám sát, đã bị bắt buộc ngưng hẳn.

Sau khi Trân Châu Hào đứng yên tại bến cảng, rất nhiều bộ đội trú cảng tiến vào khoang thuyền, tinh tế tỉ mỉ tiến hành kiểm tra tất cả mọi người kế cả những vị quan chức, còn trực tiếp đem đoàn đại biểu vùng châu thổ Châu Giang cùng thành viên tập đoàn Thanh Vân kể cả người phụ trách Mã Chí Cường mang đi!

Bởi vì Mã Chí Cường ngoại trừ thân phận là người làm việc cho chính phủ, hắn còn là một trong những ô dù phía nam của Tiết Hồ.

Hắn có thể có được địa vị hôm nay, hoàn toàn là nhờ Tiết Hổ đẩy hắn lên cao! Trong khi những việc này đang được tiến hành, trong một gian phòng hội nghị trên Trân Châu Hào.

Người nắm quyền đặc khu hành chính Hong Kong vừa nghe tin tức liền chạy tới cùng người nắm quyền bộ đội trú cảng đều có vẻ mặt thật ngưng trọng.

Ảnh Tử cùng Phong Diệp đeo mặt nạ da người chui vào Trân Châu Hào, thực hiện việc ám sát Trần Phàm, mặc dù không thành công nhưng lại giết chết mấy người trong đó có cả Trần Phi!

Bên trong có bốn gã đầu sỏ thương giới cùng ba gã quan chức, trong quan viên ngoại trừ Trần Phi, còn có một vị quan lớn thuộc tỉnh cấp.

Quan lớn cấp tỉnh bộ bị bắn chết, chuyện như vậy chưa từng phát sinh qua trong lịch sử của quốc gia bao giờ!

Huống chi, thân phận của Trần Phi không chỉ là tỉnh cấp đơn giản như vậy, hắn còn là phương bắc Trần gia đại thiếu gia!

Chứa nhiều nhân tố thêm vào một chỗ, liền mang đến áp lực cực lớn cho hai người.

Dù sao đặc khu hành chính Hong Kong là người chịu trách nhiệm chính trong hoạt động lần này, mà bộ đội trú cảng lại nhận nhiệm vụ phụ trách việc an ninh, về phần Long Nữ suất lĩnh Long Nha cùng đặc công có nhiệm vụ phụ trợ công tác cho bộ đội trú cảng mà thôi.

- Bởi vì chúng ta không làm tròn bổn phận, làm cho hai gã sát thủ dùng mặt nạ da người đóng giả quan chức chui vào Trân Châu Hào, thực hiện ám sát...


Đối diện với hai vị quan chức sắc mặt ngưng trọng, vẻ mặt Long Nữ thật tự trách đem sự tình đã trải qua hội báo, nói xong lời cuối cùng, thoáng dừng lại rồi nói:

- Mặt khác, trước đó thông qua việc kiểm tra đã phát hiện, hung thủ ngoại trừ áp dụng việc ám sát, còn ở trong khoang thuyền bí mật gài bom định giờ.


Bom định giờ?

Nghe được mấy chữ này, dù là vị trưởng quan hành chính cùng người nắm quyền bộ đội trú cảng vốn có tố chất tâm lý hơn người, cũng hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trực tiếp nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi.

Tuy rằng Long Nữ không nói thêm câu kế tiếp, nhưng với chỉ số thông minh của bọn họ có thể đoán được hung thủ cài bom định giờ đó là dự định nếu hành động thất bại, sẽ lựa chọn ôm nhau cùng chết!

Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng, hung thủ không lập tức hành động khi mới lên thuyền, mà chờ Trân Châu Hào chạy ra hải vực ám sát thất bại, cuối cùng bom định giờ bị nổ, sẽ là một cảnh tượng như thế nào!

Nhìn biểu tình sợ hãi của hai người, trong lòng Long Nữ thầm tự nói với mình: Long Nha, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi giúp anh.

Âm thầm tự nói với mình. Long Nữ nhiều ít có chút tự trách.

Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng nói dối!

Đúng vậy, là nói dối!

Diễn giả thành thật.

Đây là kế hoạch nàng đã cùng Trần Phàm thương lượng lúc trước.

Dựa theo kế hoạch do Trần Phàm chế định, âm thầm vây bắt thành viên Phong Diệp do Tiết Hồ phái ra, sau đó cho một thành viên đặc công đóng giả thành sát thủ đợi khi Trân Châu Hào quay trở về địa điểm xuất phát sẽ diễn trò ám sát hắn, cuối cùng vu oan cho Tiết Hồ.

Nhưng...

Người định không bằng trời định.

Không đợi kế hoạch của Trần Phàm cùng Long Nữ được thực hiện, người của Tiết Hồ vẫn chui được vào Trân Châu Hào, hơn nữa thiếu chút nữa bắn chết được Trần Phàm, còn giết chết thêm mấy người.

Thân là một thành viên của Long Nha, Long Nữ tự nhiên rất rõ ràng tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

Theo nàng xem, đã xảy ra chuyện như vậy, bản thân là người phụ trách an ninh của buổi hoạt động giao lưu lần này, sau này hơn phân nửa nàng không thể ở lại Long Nha.

Hiểu được điểm này, Long Nữ vì muốn giúp Trần Phàm tới tận cùng, tiễn Phật tiễn đến tận tây thiên, nói dối Phong Diệp cùng Ảnh Tử đã cài bom định giờ, hoàn toàn bóp chết hi vọng ở lại tổ chức Long Nha!

- Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm đối với sự kiện nghiêm trọng xảy ra lần này!


Nhìn thấy hai vị quan chức bị dọa tới mức sắc mặt không còn chút máu, trong con ngươi Long Nữ hiện lên vẻ tự trách nồng đậm, đồng thời ngữ khí kiên định nói.

Nghe được lời nói của Long Nữ, vô luận là vị trưởng quan hành chính hay vị nắm quyền bộ đội trú cảng cũng dần dần lấy lại tinh thần, ngấm ngầm thở dài.

Tuy rằng bọn họ cũng biết xảy ra chuyện lớn như vậy tổ chức Long Nha cùng ngành đặc công đều có trách nhiệm, Long Nữ còn là người phụ trách an ninh, càng phải nhận trách nhiệm lớn nhất, nhưng bọn họ rất rõ ràng, không phải đám người Long Nữ không làm tròn bổn phận, mà là đối thủ quá giảo hoạt, cường đại vô cùng, Ảnh Tử thiếu chút nữa còn giết chết được Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay của quốc gia!

Phải biết rằng, độ khó khăn khi ám sát Trần Phàm tuyệt đối không thấp hơn ám sát một vị nguyên thủ của một nước!

- Long Nữ, cô cũng không cần quá mức tự trách, chuyện này tuy cô có nhất định trách nhiệm, nhưng không thể toàn bộ đều trách cô.


Người nắm quyền bộ đội trú cảng thở dài, nói:

- Hơn nữa cô hẳn nên rõ ràng, chuyện này nghiêm trọng tới cỡ nào, cô muốn một mình nhận trách nhiệm, đây là chuyện không thể nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn


- Đúng vậy.


Trưởng quan hành chính cũng thở dài, nói:

- Như vậy đi, về chuyện bom định giờ, tạm thời giữ bí mật, đồng thời chúng ta đem chuyện đã trải qua báo cáo với cấp trên, để cấp trên quyết định nên xử lý như thế nào.


- Được!


Người quản lý bộ đội trú cảng gật đầu đồng ý, hắn biết rõ chuyện này bọn hắn đã không thể khống chế, thậm chí bọn hắn cũng không thể áp dụng loại thủ đoạn quen dùng bình thường, nhưng chuyện bom định giờ lại không thể tuyên dương, nếu không sẽ khiến tạo ra sóng to gió lớn.

Ngay khi trưởng quan hành chính cùng người quản lý bộ đội trú cảng đang làm ra quyết định, trong một biệt thự trung ương Nhị Sa Đào tại Quảng Châu.

Tiết Hồ ngồi trên ghế trong phòng sách, gạt tàn thuốc trên bàn chất đầy tro tàn, cả phòng sách mịt mù khói thuốc.

Bởi vì tín nhiệm Ảnh Tử, trong lòng đã có cột trụ, vì chưa đánh ra lá bài tẩy cuối cùng, mặc dù Tiết Hồ bị Trần Phàm dồn đến tuyệt cảnh, nhưng vẫn không lựa chọn buông tha giang sơn tại quốc nội mà rời đi.

Nhưng bắt đầu từ xế chiều, trong lòng hắn đã nóng như lửa sốt ngồi trong phòng sách chờ đợi tin tức của Ảnh Tử.

Rốt cục trong sự chờ đợi khẩn trương của Tiết Hồ, di động riêng của hắn chợt vang lên.

Nghe được chuông điện thoại di động, Tiết Hồ giống như nghe được tiên nhạc thật êm tai, cả người chấn động khẩn cấp cầm điện thoại chuyển máy:

- Thế nào?


- Tiết gia, đại sự không ổn!


Rất nhanh, một thủ hạ của Tiết Hồ thuộc xí nghiệp dân doanh vùng châu thổ Châu Giang hoảng sợ hồi báo.

Người này không phải là người của Thanh bang, mà là Tiết Hồ bí mật cho người tìm một người có thân phận thật bình thường.

Nghe được lời nói của thủ hạ, nhận thấy được ngữ khí ngưng trọng của hắn, trái tim Tiết Hồ lập tức ngừng đập!

- Hô...hô...


Hơi thở Tiết Hồ trở nên dồn dập, thanh âm run rẩy:

- Thế...thế nào vậy?


- Ám sát thất bại.


Đầu bên kia điện thoại sắc mặt thủ hạ Tiết Hồ xám như tro tàn, trong giọng nói mang theo vẻ sợ hãi:

- Hơn nữa hai người kia còn giết chết không ít người, trong đó có cả Trần gia Trần Phi cùng một quan chức tỉnh cấp Kinh Tân Đường Khu.


- Bá!


Nghe được lời nói của thủ hạ Tiết Hồ trực tiếp ngây dại.

- Tiết gia, bộ đội trú cảng cùng ngành đặc công giống như đã điều tra ra việc này có quan hệ tới ngài.


Thủ hạ thấy Tiết Hồ không lên tiếng, ngữ khí trở nên dồn dập:

- Hiện tại toàn bộ thành viên tập đoàn Thanh Vân tham gia hoạt động cùng người phụ trách Mã Chí Cường cùng vùng châu thổ Châu Giang đều đã bị khống chế.


- Ba!


Không một tiếng trả lời, di động trực tiếp rơi ra khỏi tay Tiết Hồ, rơi trên bàn sách, phát ra một tiếng trầm đục.

Thất bại?

Thất bại!

Mấy chữ này giống như ma âm không ngừng quanh quần bên tai Tiết Hồ, thân thể hắn như bị điện giật điên cuồng run rẩy lên, sắc mặt trắng bệch một mảnh.

Ảnh Tử.

Đây là chỗ dựa lớn nhất hiện tại của Tiết Hồ, cũng là con bài chưa lật cuối cùng.

Bởi vì có được con bài chưa lật này, hắn còn có thể bảo trì trấn định mặc dù nhìn thấy Trần Phàm đã cho Yến gia một cái tát cùng việc làm mất hết mặt mũi của Trần Kiến Quốc.

Bởi vì có được con bài chưa lật này, khi Yến gia bỏ rơi Thanh bang, hắn vẫn không bị thất kinh, thậm chí hắn còn xoay chuyển từ chỗ bị động biến thành chủ động, nhìn thấy Trần Phàm hạ ra từng bước cờ xinh đẹp, từng bước ép sát bức Thanh bang đi lên tuyệt lộ, làm lòng người bên trong Thanh bang bàng hoàng, nhưng hắn vẫn có thể Lã Vọng buông cần.

Có thể nói hắn đem hết tất cả lợi thế toàn bộ đặt trên người Ảnh Tử.

Hắn biết rõ vô luận trước đó Trần Phàm bày ra thế cục hoàn mỹ đến cỡ nào, chỉ cần Trần Phàm đã chết, ván cờ này Thanh bang sẽ lấy thắng lợi mà kết thúc!

Mà hiện giờ đã thất bại.

Hơn nữa trong quá trình hành động cả Ảnh Tử lẫn Phong Diệp đều bị bại lộ, còn giết rất nhiều người có thân phận không tầm thường!

Với chỉ số thông minh của Tiết Hồ, hắn tự nhiên rất rõ ràng điều này có ý vị như thế nào.

Trong lịch sử của quốc gia, chưa từng có sự kiện có những quan viên có chức vụ như Trần Phi bị bắn chết bao giờ.

Hiện giờ phát sinh chuyện như vậy, chẳng khác gì là khiêu chiến quyền uy của trung ương, kể từ đó đừng nói hiện tại Thanh bang mất đi chỗ dựa vững chắc như Yến gia, dù Thanh bang có Yến gia làm chỗ dựa, cũng phải xong đời, hơn nữa còn liên lụy thật lớn!

Dưới ánh đèn. Tiết Hồ giống như liền già đi mấy chục tuổi, cả người vô lực ngã xuống ghế, vẫn không nhúc nhích.

Khi trước, Tiết Hồ ở nam bán quốc quyền thế ngập trời, một tay che trời, là vị hoàng đế thế giới ngầm đại lục danh xứng với thực!

Sau đó, hắn từ một vị hoàng đế hắc đạo biến thành một con chó điên bị buộc lên tuyệt lộ.

Hôm nay con chó điên này chó cùng rứt giậu, được ăn cả ngã về không, đánh ra lá bài tẩy cuối cùng, nhưng cuối cùng không nhảy ra được vòng vây của Trần Phàm bố trí, mà...rơi vào vực sâu!

Đầy bàn đều thua!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK