“Là bà ngoại tới.”
Theo tiếng la của Tiểu Thất, Trương Khánh Niên mang theo Tiểu Thất, vội vàng cho xe từ ngoài cửa tiến vào, ngồi trên xe chính là mẫu thân của Trương thị là Lý thị cùng cháu gái Trương Thái Vân.
“Cha, mẹ, bà ngoại của con tới.” Liên Mạn Nhi vội vàng hướng vào nhà hô lên một tiếng, trước hết chạy đi nghênh đón Lý thị.
Trương thị nghe thấy thanh âm, lập tức từ trong nhà đi ra, Liên Thủ Tín cũng giao việc trong tay cho Nhị Lang, hai vợ chồng, Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi tươi cười mà nghênh đón.
Trương Khánh Niên cho xe dừng hắn, Trương thái Vân liền cười nhảy xuống xe.
“Mạn Nhi.”
“Thái Vân tỷ.”
Tiểu tỷ muội mỉm cười kéo tay nhau,liền vội vàng xoay người đem Lý thị từ trên xe đỡ xuống, lúc này Trương thị cùng Liên Thủ Tín đã đi đến. Liên Thủ Tín giúp đỡ Trương Khánh Niên tháo ngựa ra, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ lang cùng Trương thái Vân đem bao y phục cùng giỏ còn có tấm niệm lót tất cả đều được nhấc xuống, Trương thị đi lên đỡ Lý thị.
“Mẫu thân, người sao đã đến rồi, thật sự là rất xa .” Trương thị nhìn thấy mẹ của mình, vui mừng đến nỗi không biết nói cái gì. Liên Hoa Nhi xuất giá, làm thông gia, Trương gia muốn mang quà cưới tới . Chẳng qua là, chỉ cần tẩu tẩu Vương thị của Trương thị tới là được rồi, cũng không cần Lý thị tự mình ra mặt mà đi đến đây. Sỡ dĩ Trương Thị đi đến đây, dĩ nhiên là muốn được gặp con gái của mình Trương thị.
“Ta đã sớm nghĩ đến.” Lý thị vừa cùng Trương thị đi vào trong, vừa không ngừng đánh giá Trương thị. Sắc mặt Trương thị hồng thuận, tinh thần cũng vô cùng tốt, Lý thị nhìn thấy, trong lòng không khỏi hết sức cao hứng.
Mọi người trước đưa Lý thị, Trương Khánh Niên cùng Trương Thái Vân đi vào Tây Sương Phòng, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi nhanh tay nhanh chân bưng lên nước đường đỏ, còn bưng thêm một đĩa điểm tâm nhỏ. Để cho mấy người Lý thị có thể thưởng thức.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị trước tiên hỏi thăm đến thân thể của Trương Thanh Sơn, sau đó hỏi thăm những người khác trong Trương gia, sau đó hỏi thăm thêm trong nhà đang bận bịu việc gì.
“Thân thể của phụ thân con cường tráng, người trong nhà đều tốt, không cần các con quan tâm.” Lý thị vừa nói chuyện. Nhìn quanh bốn phía đánh giá một phen, nhìn thấy đồ đạc trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, dường như so sánh với lúc trước còn ngăn nắp hơn nhiều . Khí sắc của Liên Thủ Tín, Trương Thị cùng con của các nàng so với lần trước cũng tốt hơn nhiều .
“Mạn Nhi có phải đi đến trường rồi hay không? Ngũ lang dường như có vẻ cao hơn rồi, nha, Chi Nhi của chúng ta sắp trở thành đại cô nương rồi.” Lý thị đánh giá mấy đứa cháu. Vô cùng vui mừng nói.
“Cháu ngoại trai nhỏ của ta cũng đã béo ra rồi.” Trương Khánh Niên ôm lấy Tiểu Thất nâng lên. Cười nói.
Liên Mạn Nhi trái phải nhìn xem, trong lòng tự nhủ rằng trong lòng Lý thị có bọn họ, đưa đem tất cả những thay đổi của bọn họ đều để trong mắt.
“. . . . . . Lần đó trở về, trong lòng của ta cũng không ngừng nghĩ đến các con, hiện tại lúc này nhìn thấy các con,biết các con sống tốt, lòng của ta, rốt cuộc mới có thể buông xuống được.” Lý thị thở dài nói.
“Dì! Bà nội của cháu rất nhớ thương tỷ, nằm mơ nói mớ, còn nói là tỷ đó.” Trương thái Vân liền nói.
“Mẫu thân. Cũng là do con không tốt, vì con mà lo lắng.” Vành mắt Trương thị đỏ lên.
“Ta là mẫu thân của con. Ta không quan tâm con, thì quan tâm người nào.” Lý thị vỗ vỗ vào tay của Trương thị, “Cuộc sống của con trôi qua cũng không tệ, sau này cứ tiếp tục sống tốt như vậy, mẫu thân cũng không cần lo lắng cho con nữa.”
“Vâng.”Trương thị hít mũi vào, gật đầu đáp ứng.”Mẫu thân, người cứ yên tâm, chúng ta bây giờ sống khá tốt.”
Kế tiếp Trương thị, Liên Thủ Tín cùng Lý thị, Trương Khánh Niên hàn thuyên những chuyện vừa qua.
“Tốt, tốt.” Lý thị nghe thấy gật đầu lia lịa, “Chuyện các ngươi mua đất, chúng ta nghe nói. Ta và phụ thân của con cảm thấy rất vui mừng, đêm hôm đó, phụ thân của con còn cố ý uống đến hai bình rượu.”
“Lá trà mà các con để cho người khác mang giùm đến, phụ thân của con uống vào, nói trong những năm này, là lần đầu tiên uống được lá trà tốt đến như vậy. . . . . . , ngay cả cách đây không lâu Thôn Lưu Tú, cũng nói khó có được lá trà tốt như vậy, một chút này chỉ sợ là có giá đến mười mấy lượng bạc. . . . . .” Lý thị vừa cười nói.
Vẻ mặt Trương Thị vui mừng có chút đỏ lên. Những năm này, do nàng không có tiền, ở Liên gia cũng không đảm đương gia đình, trừ hàng năm vào thời điểm lễ mừng năm mới, Liên lão gia cùng Chu thị sắp xếp một ít lễ vật hằng năm, nàng cũng không có năng lực để hiếu kính với Trương Thanh Sơn cùng Lý thị, ngược lại hai người còn phải giúp đỡ lại nàng. Vì thế, Trương thị có đôi khi nhớ tới, trong lòng cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu là mấy. Bây giờ nghe nói Trương Thanh Sơn rất thích đồ mà bọn họ tặng, Trương thị làm sao có thể cảm thấy không cao hứng chứ.
Mấy người bọn họ lại nói một hồi nói, Lý thị để cho Trương Thái Vân đem đồ mang lên cho bọn họ.
“Đây là thu hoạch từ vụ cây ăn quả hiện giờ, cho các con giữ lại.” Lý thị chỉ vào mấy rổ nước trái cây nói, trong giỏ xách có quả mận tím, quả lê to màu xanh lục, Sơn tra đỏ rực cùng ít táo.
“Đây là dưa bở. Lý thị vừa chỉ vào cái rổ bị che kín lại nói, “Cứ đậy như vậy, để trong tủ bát mấy ngày nữa, là có thể ăn.”
Trương thị cũng là từ trên núi mà lớn lên, cho nên đối với các loại trái cây vô cùng hiểu biết, cũng vô cùng yêu thích.
“Ta xem hiện giờ cũng không còn bao lâu nữa, ta đã nghe thấy mùi thơm rồi.” Trương thị liền nói.
“Đại tỷ thích nhất là ăn dưa bở.” Trương Khánh Niên liền cười nói, “Trong nhà còn có hai cái sọt, Mẫu thân nói la phải để dành cho tỷ, chờ lễ mừng năm mới tỷ trở về ăn.”
Trương thị có chút sốt ruột đứng lên, đem rổ dưa bở bỏ vào trong tủ bát, lúc này mới từ từ quay trở về. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, nhìn thấy rõ ràng, mới vừa rồi Trương Thị đi đến hộc tủ bên kia, lén lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Lý thị vừa chỉ cho Trương thị nhìn, thì ra là người còn mang theo một chút nấm đông cô, mộc nhĩ, còn có nửa rổ trứng gà .
“Mẫu thân, người là trưởng bối, chúng ta là tiểu bối, người đến đây là được rồi, sao còn mang theo vài thứ này, khiến cho trong lòng tiểu bối chúng con cảm thấy có lỗi.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Cũng không phải là đồ quý giá gì, những cây ăn quả này, nấm đông cô cùng mộc nhĩ cũng sinh trưởng từ trên núi, trứng gà cũng là gà nuôi trong nhà. Những thứ này, đều là cho cháu trai cùng cháu giá của ta ăn.” Lý thị liền nói.
“Mẫu thân, chúng con bây giờ sống rất tốt, người đừng cứ mãi lo lắng cho chúng con.” Trương thị nhỏ giọng nói.
“Được rồi , ta lên trên phòng xem một chút.”
Lý thị uống một chén nước đường đỏ, để cho Trương thị từ mỗi giỏ lấy ra một ít trái cây, ngoài ra sắp xếp lấy một rổ, lại cầm theo một xích đầu, đi tới phòng trên.
Liên lão gia, Chu thị, Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị đều đi ra nghênh đón, mang Lý thị đi đến phòng trên ở Đông sương phòng.
Mọi người dĩ nhiên là hàn huyên một phen.
“Trước tiên là quà cưới cho Hoa nhi , trái cây ăn quả này, để cho bên thông gia nếm thử một chút.” Lý thị liền nói.
“Hoa nhi tỷ đâu?” Liên Mạn Nhi liền hỏi. Lý thị vội đưa tới quà cưới của Liên Hoa Nhi, Liên Hoa Nhi nhưng cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện, trong lòng của Liên Mạn Nhi có chút bất mãn.
“Nàng mới vừa rồi còn muốn đến để khấu đầu với bà ngoại.” Cổ thị vội vàng cười nói, “Đứa nhỏ này, phải lập gia đình rồi, xấu hổ thôi. Ta đây đi bảo nàng.”
“Tiểu cô nương chính là vậy, chúng ta đều là người từng trải, có thể hiểu.” Lý thị liền cười nói.
Cổ thị đi ra ngoài, một thời gian sau, quả nhiên mang theo Liên Hoa nhi đi tới đây, hành lễ với Lý thị. Mọi người còn chưa nói mấy câu nói, bên ngoài lại có tặng lễ, nhà mẹ đẻ của Cố thị cũng tới, Lý Thị phụng bồi mấy câu, liền đi hướng về phía Tây sương phòng nghỉ ngơi.
Không bao lâu, đầu bếp đã đi đến, Chu thị liền sai bảo Liên Tú Nhi đi gọi Trương thị.
“Mẫu thân, người nhìn xem, con phải đi hỗ trợ bọn họ, không rảnh cùng người nói chuyện.” Trương thị nói với Lý thị, “Hiện tại người vừa đến đây, người cũng nên nghỉ ngơi đi.”
“Chuyện nhà con, khi ta tới đã biết. Con còn bận việc của con sao, để cho bọn nhỏ theo ta nói chuyện là được.” Lý thị nói.
. . . . . . . . . . . .
Ở nông thôn làm việc theo nguyên tắc, rất nhiều món ăn muốn làm trước một ngày mới được, như vậy ngày thứ hai mới có thể bố trí bàn tiệc đúng hạn. Nói ví dụ như thịt viên phải được chiên trước mới được, ngoại trừ thịt, còn có một ít rau xào phải làm trước một ngày, chính là nên làm nửa chín tới, ngày thứ hai trước lúc khai tiệc thì có thể chưng lên lần nữa xào một chút, là có thể bưng lên bàn tiệc, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến mỹ vị của thức ăn.
Hà đầu bếp đến, sẽ phải bắt đầu chuẩn bị làm thức ăn. Láng giềng Xuân Trụ cùng vợ Xuân Trụ, Ngô Ngọc Xương cùng vợ Ngô Ngọc xương, ngoài ra còn có vài chàng trai trẻ tuổi cùng vợ của bọn họ giao du với Liên gia . Bọn họ đều tới phụ đám
Nông thôn người ta làm tiệc rươu, người trong nhà phần lớn đều bận rộn, cần rất nhiều người ra tay hỗ trợ, nếu sống tốt với nhau bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ, cái này kêu là phụ đám. Một gia đình làm việc, người phụ đám tới càng nhiều, nói rõ mọi người trong nhà đều có số mệnh tốt , trước mặt người khác càng có thể diện.
Nhân duyên của Liên lão gia cũng không tệ, vì vậy người tới giúp đỡ cũng không ít.
Mọi người liền bắt đầu bận rộn. Liên Thủ Nghĩa cùng với mấy người con trai của mình, mang theo mấy người trẻ tuổi cùng thôn, liền chịu trách nhiệm đi mượn bàn, bát đũa. Trương thị, Hà thị, Triệu thị, vợ Xuân trụ cùng vài vị vợ trẻ tuổi còn lại là chịu trách nhiệm phụ giúp đầu bếp, cũng chính là chọn lựa rau củ, tính làm những chuyện lặt vặt như sắc thức ăn.
Có thể tới để đến giúp đỡ , phần lớn là tay chân biết chịu khó làm việc, những người vợ trẻ tuổi với tính tình cởi mở, mọi người vừa làm việc, vừa hỉ hả nói cười. Hà đầu bếp vén tay áo lên, đang trộn lẫn những viên thịt đã được trần qua thành nhân bánh.
Trong viện người đến người đi, cười nói không dứt. Liên Nạn Nhi đối với việc tổ chức tiệc ở nông thôn cảm thấy rất tò mò, liền đi theo vội vàng tham gia náo nhiệt.
Đợi đến thời điểm mặt trời ngã về phía tây, mọi việc làm việc cũng coi như sắp hoàn thành, Hà đầu bếp đã trần qua xong những viên thịt, xào thêm mấy món ăn rồi đi ra ngoài. Lúc ăn cơm tối, mấy người Trương thị, Triệu thị đã làm xong thức ăn, Lưu Hà đầu bếp, còn có những người phụ đám ăn cơm.
Cơm tối như cũ là bữa cơm hạt cao lương, một chậu chưng đậu hủ, một chậu đậu hủ dồn thịt sôi ùng ục, một chậu đậu mầm xào, đồ ăn đơn giản, nhưng là đầy đủ dưỡng chất, ngoài trừ một số người phục vụ đứng nghiêm chỉnh bên ngoài bàn tiệc, nhưng cũng đã ăn một chút thức ăn. Hà đầu bếp không phải làm những thức ăn này, đều là Trương thị cầm thìa.
Mọi người ăn cơm xong, ngồi ở phòng mốt lát, mới trở về Tây sương phòng, Lý thị cùng Trương thị hai người ngồi ở giường gạch, dường như có chuyện nói không hết.
Mấy đứa trẻ như Liên Mạn Nhi ở trong phòng không yên, đi ra ngoài phòng .
“Tỷ, đệ nghe nói ngoài thịt, còn có chần thịt viên.” Tiểu Thất kéo lỗ mũi ra, hướng về phía Liên Mạn Nhi nói.
“Ngày mai là ta có thể ăn.” Liên Mạn Nhi nói.
“Bà nói không cho ta ngồi vào.” Ngũ lang nói.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ tới nhìn xem.” Liên Diệp nhi đứng ở cửa phòng, hướng về phía Liên mạn Nhi ngoắc tay, nhỏ giọng kêu lên.
“Chuyện gì?” Liên Mạn Nhi đi tới, theo ngón tay của Liên Diệp Nhi, đã nhìn thấy bên ngoài trời đã tối, một thân ảnh đang đi dọc theo cửa sổ, hướng về phía lều lớn chuồn đi mất.
“A!” Liên mạn Nhi không nhịn được kinh hô một tiếng.