Tất cả mọi người đang nói chuyện ở trong Tây sương phòng, thì nghe thấy Liên Tú Nhi chạy đến trong sân lớn tiếng gọi người.
“Người đâu rồi, mọi người đâu hết cả rồi?” Liên Tú Nhi chạy đến Đông sương phòng trước. Hôm nay là ngày họp chợ ở trấn Thanh Dương, Liên Thủ Nghĩa và Hà Thị đều đi chợ rồi. Nhị phòng có mấy tiểu tử choai choai đều không có khả năng ngồi yên một chỗ, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, chỉ có Liên Nha Nhi, bởi vì chân nhỏ nên ngồi một mình trên giường gạch.
“Cô cô, có chuyện gì vậy ạ?” Liên Nha Nhi thấy Liên Tú Nhi đến, liền hỏi một câu.
“Cháu không làm được việc.” Liên Tú Nhi thấy chỉ có Liên Nha Nhi, lại vội chạy đi ra ngoài, “Tứ ca, Tam ca, mọi người còn không mau ra đây, mẹ, mẹ bất tỉnh rồi.”
Liên Tú Nhi ở bên ngoài gọi lớn.
Chu Thị bất tỉnh rồi?
Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín lập tức đứng lên, Triệu thị và Trương Thị cũng muốn đứng dậy.
“Đợi một chút.” Liên Mạn Nhi vội nói.
Chu Thị thường xuyên chọn đúng thời điểm mà “hôn mê”, “ngất xỉu”, “bị bệnh”, khi đó bất kể là có chuyện gì, bất kể là ai đúng ai sai, vì để cho Chu Thị có thể tỉnh lại, mọi người đều nghe theo Chu Thị. Lần này Chu Thị ngất xỉu, là vì cho rằng Triệu Thi thắt cổ chết rồi, sợ hãi mới ngất xỉu, hay vẫn là vì muốn đạt được mục đích nào đó, nói thí dụ như tranh thủ sự đồng tình, trốn tránh trách nhiệm? Hoặc giả là cả hai.
Một bên là mẹ chồng, một bên là con dâu, sau khi con dâu bị mẹ chồng mắng, thắt cổ chết, mà mẹ chồng vào thời điểm này lại đột nhiên cũng không ổn. Liên Mạn Nhi không biết người khác sẽ như thế nào, nhưng ở nhà này, Liên Thủ Lễ nổi danh hiếu thuận, hiền lành, ở trước mặt Chu Thị không dám nói một chữ “không”, còn Liên Diệp Nhi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con. Ai còn có thể chú ý mà truy cứu trách nhiệm lần này của Chu Thị đây.
“Bà nội thực sự là hôn mê?” Liên Mạn Nhi nói.
“Đây là bệnh cũ của bà nội con.” Trương Thị liền nói một câu.
Liên Thủ Tín lập tức quay đầu lại nhìn Trương Thị một cái, mọi người đều biết rõ tính tình của Chu Thị. Nhưng dù sao thì Chu Thị cũng là mẹ ruột của hắn, những lời này của Trương Thị là lời nói thật, giọng điệu của Trương thị cũng rất bình thường, nhưng Liên Thủ Tín không thể không nghi ngờ ở trong lòng, trong lời nói của Trương Thị có hàm chứa sự mỉa mai.
“Nhìn cái gì, ta nói không đúng?” Trương Thị hỏi lại.
“Đúng.” Liên Thủ Tín lập tức nói.
Liên Tú Nhi ở bên ngoài lại hô lớn một tiếng, có tiếng bước chân hướng về phía Tây sương phòng.
“Cha, mẹ, chúng ta đi xem bà nội đi, xem rốt cuộc có phải là hôn mê thật hay không.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ lại nói: “Tam bá và Tam bá nương trước hết cứ ở lại trong phòng đi.”
Nếu như Chu Thị là giả vờ bị bệnh, bây giờ Liên Thủ Lễ đi Thượng phòng, nhất định sẽ bị Chu Thị nhìn ra sơ hở, nếu như Triệu thị không nhịn được, cũng vội vàng đi theo. Vậy thì cái gọi là thắt cổ vừa rồi chẳng phải là uổng phí sao.
Liên Mạn Nhi liền nhớ lại lời nói kia của Trương Thị: “Bà nội con không phải người bình thường.”
“Tam ca, cứ làm như thế đi. Nếu mẹ thực sự xảy ra chuyện, đệ sẽ tới bảo ca.” Liên Thủ Tín liền nói với Liên Thủ Lễ.
“Được.” Liên Thủ Lễ gật đầu nói. Tất cả mọi người đều suy nghĩ cho nhà hắn, bọn hắn không ngốc, đương nhiên hiểu rõ.
Liên Thủ Tín và Trương Thị liền vội vã ra khỏi Tây sương phòng.
“Tú Nhi, mẹ thế nào rồi, chúng ta nhanh đi xem một chút thôi.” Liên Thủ Tín đi ra ngoài nghênh đón Liên Tú Nhi.
Liên Tú Nhi nhìn thấy chỉ có Trương Thị và Liên Thủ Tín, không thấy Triệu thịvà Liên Thủ Lễ, liền hỏi: “Tam ca và Tam tẩu đâu?”
“Tam tẩu… không phải muội vừa nhìn thấy sao.” Liên Thủ Tín nói một câu.
“Tam tẩu thực, thực sự?” Liên Tú Nhi nói chuyện cũng có chút lắp bắp rồi.
“Ta đi xem mẹ thế nào trước.” Liên Thủ Tín nói rồi dẫn đầu đi về phía Thượng phòng.
Trương Thị đi theo đằng sau Liên Thủ Tín, Liên Thủ Tín vừa đi, chỉ còn nàng với Liên Tú Nhi mặt đối mặt. Lúc Trương Thị tĩnh dưỡng thân thể, Liên Tú Nhi cũng không có tới thăm một lần. Kể từ khi chuyện kia phát sinh, đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau.
Liên Tú Nhi mím chặt môi, tránh đi ánh mắt của Trương Thị. Trương Thị há to miệng, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Cuối cùng vẫn là Liên Tú Nhi quay người, đi về phía trước.
Ở trong Tây sương phòng, Liên Mạn Nhi không có lập tức đi theo Trương Thị đến Thượng phòng.
“Diệp Nhi, muội biết ông nội đi đến nhà ai không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Có lẽ là đi nhà của bà Cả rồi.” Liên Diệp Nhi nói.
[*Bà cả: đại di nãi, là chị của ông nội. Ở Việt Nam, có nơi gọi là “bà già”, hoặc bà+ tên.]
“Diệp Nhi, tỷ nói với muội, muội phải đi tìm được ông nội về.” Liên Mạn Nhi kéo Liên Diệp Nhi qua một bên, nhỏ giọng nói, “Muội biết nên nói cái gì với ông nội không?”
Liên Diệp Nhi nghĩ nghĩ, “Muội sẽ nói cho ông nội biết là bà nội mắng mẹ muội, muốn hưu mẹ muội, mẹ muội liền… ừm… liền thắt cổ, sau đó…”
“Sau đó được mẹ tỷ cấp cứu rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
Chu Thị đã dùng chiêu giả bệnh, như vậy bọn nàng sẽ mời người duy nhất của thể khắc chế được Chu thị là Liên lão gia tử.
“Đừng nói chuyện bà nội hôn mê.” Liên Mạn Nhi lại dặn dò Liên Diệp Nhi, không nói trước được là có phải Chu Thị thật sự bị bệnh hay không, để cho Liên Diệp Nhi nhanh đi tìm Liên lão gia, là để Liên lão gia nghe “lời nói từ một phía” của Liên Diệp Nhi trước.
“Diệp Nhi, toàn bộ nhờ vào muội, nếu như lần này làm tốt, cuộc sống của gia đình muội sau này sẽ tốt hơn rất nhiều đấy.” Liên Mạn Nhi nói.
“Vâng.” Liên Diệp Nhi nghiêm túc gật đầu.
“Tỷ bảo Tứ Lang đi cùng muội.” Liên Mạn Nhi đang muốn bảo Tứ Lang đi ra ngoài cùng Liên Diệp Nhi.
“Không, muội có thể tự làm.” Liên Diệp Nhi lắc đầu nói. Cha mẹ nó chỉ có một mình nó là con gái, nó phải mạnh mẽ lên, thậm chí so với con trai còn phải mạnh mẽ hơn, đi ra ngoài còn phải có người đi cùng thì sao được.
“Được rồi.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Diệp Nhi quật cường như vậy liền không nói cái gì nữa. Chung quanh nơi này dân chúng coi như có chút thuần phác, lại là giữa ban ngày, đều trong cùng một thôn, hẳn là không có gì nguy hiểm.
Nhìn thấy Liên Diệp Nhi đi ra cửa rồi, Liên Mạn Nhi mới đi đến Thượng phòng.
Trong Thượng phòng, Chu Thị nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, giống như là hôn mê bất tỉnh rồi. Liên Tú Nhi ngồi ở bên cạnh Chu Thị, nắm tay Chu Thị, ngơ ngác không nói lời nào. Liên Thủ Tín cùng Trương Thị, Cổ Thị, còn có Tưởng Thị đang bế Nữu Nữu đều đứng ở dưới giường, liên tục kêu gọi, nhưng Chu Thị cũng không có chút phản ứng nào.
Bệnh lần này, chẳng lẽ là thật?
Tất cả mọi người có chút bó tay.
“Mẹ bất tỉnh như vậy cả buổi rồi, ta vẫn nên nhanh chóng đi mời lang trung đi.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
“Tam ca đâu, sao hắn còn chưa đến, hắn không phải là con trai của mẹ sao?” Liên Tú Nhi nói.
Ban nãy, Chu Thị và Liên Tú Nhi đã bàn bạc, Liên Tú Nhi cho rằng Triệu thị thật sự thắt cổ chết rồi, Chu Thị thì vẫn còn nghi ngờ, chẳng qua bà chỉ cho rằng Triệu thị chưa chết, cũng tin là Triệu thị thật sự đi tìm cái chết.
Vấn đề này cũng có chút không dễ giải quyết, Chu Thị và Liên Tú Nhi bàn bạc, vẫn là dùng biện pháp cuối cùng, chỉ cần có thể lừa Liên Thủ Lễ đến Thượng phòng, hoặc là tốt nhất, Triệu thị cũng tới Thượng phòng theo, như vậy chuyện này coi như giải quyết xong. Hơn nữa bà lại đứng được ở vị trí thượng phong một lần nữa.
“Cha, cha có thể ấn thử huyệt nhân trung xem, lang trung nói, chiêu này đối với người bị hôn mê rất có hiệu quả.” Liên Mạn Nhi không để ý tới Liên Tú Nhi, mà nói với Liên Thủ Tín. Trước khi Liên Diệp Nhi gọi đượcLiên lão gia tử trở về, nàng phải “cứu” Chu Thị lại trước.
“Ấn huyệt nhân trung?”
“Ta thử rồi, không có tác dụng.” Liên Tú Nhi vội nói. Nếu ấn huyệt nhân trung sẽ rất đau.
Xem ra bệnh này nhất định là giả rồi, Liên Tú Nhi biểu hiện quá vội vàng. Khóe mắt Liên Mạn Nhi thoáng nhìn đến giỏ đựng đồ may vá để trên giường, trong nội tâm khẽ động, thò tay vào bên trong giỏ lấy ra cái kim cỡ to nhất thường dùng để khâu đế giày ra.
“Nếu ấn huyệt nhân trung không có tác dụng, thì dùng kim đâm vào gan bàn chân, đảm bảo có tác dụng.”
Danh Sách Chương: