Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Có người tới? ” Liên Mạn Nhi liền nhỏ giọng nói.

Âm thanh bên ngoài là đang hướng về thư phòng. Như vậy, đây là phần kết trong âm mưu của Thải Tú, để mọi người phát hiện nàng đang ở trong thư phòng.

Liên Mạn Nhi vô cùng sốt ruột, nàng không thể bị người ta phát hiện ở trong này. Trầm Lục lại rất bình tĩnh, trên mặt còn mang ý cười nhìn Liên Mạn Nhi, dường như đang rất hưởng thụ xem bộ dạng gấp gáp của Liên Mạn Nhi.

Trầm Lục như vậy, làm Liên Mạn Nhi nổi giận, nàng không nghĩ đến, Trầm Lục còn có bộ mặt này. Nhưng nghĩ lại, cũng không có gì kỳ quái. Nàng chưa bao giờ hoang tưởng Trầm Lục là người dễ nói chuyện, là người quân tử.

Bây giờ làm sao đây, nếu Trầm Lục không có ở đây, Liên Mạn Nhi định ngang nhiên đi ra ngoài. Nhưng Trầm Lục ở đây, làm cho tình hình thêm phức tạp rồi.

“ Ngươi đi mau.” Nghe bên ngoài tiếng bước chân, giọng nói ngày càng gần, Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Trầm Lục.

Trầm Lục nhướng mày, chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài.

“ Không phải bên đó.” Liên Mạn Nhi bất chấp nắm lấy ống tay áo, chính là cánh tay Trầm Lục nói bị nàng “ Ngồi lên, không nhấc được tay ”

Nhìn thấy cánh tay này, Liên Mạn Nhi lại tức lên, nàng thật muốn đánh thật ác vào cánh tay đó, làm cho nó thật sự không nhấc được mới thôi, nhưng cuối cùng nàng vẫn còn có chút lý trí, biết hiện tại không thể làm như vậy.

Trầm Lục bị Liên Mạn Nhi giữ chặt, quay đầu lại nghi ngờ nhìn Liên Mạn Nhi.

“ Không phải ngươi kêu ta đi sao? ” Trầm Lục hỏi nàng.

“ Ta kêu ngươi đi, nhưng không phải bên đó.” Liên Mạn Nhi vội nói. Vì Trầm Lục nói giọng bình thường, Liên Mạn Nhi lo lắng người bên ngoài nghe được, ra dấu bảo Trầm Lục nói nhỏ.

“ Không đi bên đó thì đi bên nào?” Trầm Lục bị Liên Mạn Nhi kéo, vừa đem ngón tay để trên miệng xuống, vừa nhìn biểu hiện của Liên Mạn Nhi, lộ ra vẻ mặt vô cùng hứng thú, chỉ là lần này hắn không cố ý làm Liên Mạn Nhi lo lắng, nên giảm âm thanh xuống.

“ Lối đi bí mật, ngươi đi lối đó đi.” Liên Mạn Nhi vội giải thích.

“ Lối đi bí mật, ở đây làm gì có lối đi bí mật nào? ” Trầm Lục hỏi Liên Mạn Nhi.

“ Cái gì, căn phòng này không có? ” Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Lục một cái, bởi vì không nhìn ra được thật giả trên mặt hắn, trong lòng khó tránh càng thêm hoảng. “ Sao có thể chứ. Phòng này của ngươi không thể nào không có lối đi bí mật. Ngoài cánh cửa kia, chắc chắn phải có lối ra khác.”

Liên Mạn Nhi vô cùng nghiêm túc, dùng hết sức nhìn Trầm Lục, tựa như muốn dùng sức mạnh tinh thần của mình, làm cho Trầm Lục xác nhận căn phòng này có lối đi bí mật thông ra ngoài.

Trầm Lục âm thầm nhìn thoáng qua khuôn mặt lo lắng của Liên Mạn Nhi, sau đó nhìn xuống, dừng lại chỗ ống tay áo bị Liên Mạn Nhi nắm, lại nhìn lên khuôn mặt của Liên Mạn Nhi.

Bị Liên Mạn Nhi nắm lấy, Trầm Lục không hề có ý định gỡ tay Liên Mạn Nhi ra, cũng không nhắc nhở nàng, nàng nắm hắn như vậy là không tốt.

“ Cho dù có lối đi bí mật, nhưng ở đây có cửa tử tế sao không đi, vì sao ta lại phải đi cửa bí mật? ” Trầm Lục vẫn không hoảng không vội hỏi Liên Mạn Nhi.

“ Có lối đi bí mật, thật tốt quá.” Liên Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc trả lời Trầm Lục. “ Đương nhiên là vì không để cho người bên ngoài biết ngươi đang ở đây.”

“ Cái này lại càng lạ hơn.” Trầm Lục nói lý với Liên Mạn Nhi, “ Đây là phòng của ta, ta ở trong này thì có gì là không đúng? Tại sao ta lại sợ người khác nhìn thấy ta ở đây?”

Đó dĩ nhiên là vì ta cũng ở trong này. Không thể để người khác nhìn thấy ta ở cùng ngươi được. Liên Mạn Nhi nghĩ thầm.

Lúc này, Liên Mạn Nhi nghe thấy bên ngoài có tiếng người mở cửa.

“ Đi mau, ngươi đi mau.” Liên Mạn Nhi từ lôi kéo cánh tay Trầm Lục đổi thành đẩy hắn.

“ Tại sao không phải là ngươi đi? ” Trầm Lục vẫn bước đi một cách nhàn nhã.

“ Ta đi? ” lòng Liên Mạn Nhi nhất thời động, đúng rồi, nàng thật ngốc mà. Đã có lối đi bí mật thì nàng cứ theo lối đó không ai hay biết đi ra ngoài. Xong chuyện, để Trầm Lục tìm Thải Tú tra hỏi là được rồi. Mà như vậy cũng tốt hơn vì không cần làm mọi chuyện ồn ào thêm.

“ Được, ta đi, lối đi bí mật ở đâu? ” Liên Mạn Nhi lập tức buông Trẩm Lục ra, sự vui mừng lộ rõ trên mặt.

Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi, chợt cảm thấy dáng vẻ vội vàng, lo lắng không biết làm sao mới tốt của nàng thuận mắt hơn, mà cái bộ dạng mừng rỡ ra mặt này lại làm cho hắn có chút không vui.

Nghĩ như vậy, trên mặt Trầm Lục lại không có biểu hiện gì.

“ Lối đi bí mật, có người gác.” Trầm Lục thong thả nói.

Liên Mạn Nhi bị nghẹn. Có người gác, vậy tức là nói, dù nàng có đi lối bí mật cũng có người biết. Lại nói, nếu nàng dùng lối đi không muốn cho người khác biết đó, chẳng phải là càng thêm khó giải thích sao. Còn không bằng nàng đi ra ngoài để người ta phát hiện cho rồi.

Bên ngoài đã truyền đến tiếng mở cửa, Liên Mạn Nhi nghĩ không nên lãng phí thời gian nữa.

“ Vậy thì ngươi đi. Nhanh lên. ” Nhìn dáng vẻ Trầm Lục thờ ơ không buồn nhúc nhích, Liên Mạn Nhi thân ở dưới mái hiên nhà người sao có thể không cúi đầu. Cho dù là một cô gái nhỏ, vào thời điểm quan trọng cũng cần phải co được dãn được. Liên Mạn Nhi tự khuyên nhủ bản thân như vậy, liền nặn ra một nụ cười, nhìn Trầm Lục.

“ Xin nhờ ngươi, ngươi đi mau đi, coi như là giúp ta đi mà.” Liên Man Nhi điều chỉnh giọng nói của mình nghe thật dịu dàng, không còn cái bộ dáng hùng hùng hổ hổ như lúc nãy, thậm chí còn mang theo mấy phần năn nỉ, cầu xin.

Đâu còn cách nào, ai bảo cái thời đại này đối với phụ nữ hà khắc hơn so với đàn ông chứ. Hai ngươi bọn họ nếu bị phát hiện ở cùng nhau, đối với Trầm Lục dĩ nhiên là không sao cả, thế nhưng với nàng, nó có thể là một sự khác biệt vô cùng lớn. Chờ nàng vượt qua cái ải khó khăn này, nàng nhất định tìm Trầm Lục tính toán chuyện lần này.

Trầm Lục cúi đầu thấy Liên Mạn Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn đáng yêu, nhưng trong lòng Trầm Lục biết, Liên Mạn Nhi hiện tại năn nỉ hắn là bất đắc dĩ. Tiểu nha đầu này chắc chắn không phải thành tâm thành ý, trong lòng còn không biết đang nghĩ cái gì.

Nhưng, cho dù như vậy, nhìn Liên Mạn Nhi dịu giọng năn nỉ, trong lòng Trầm Lục vẫn mềm nhũn.

“ Được.” Qủy thần xui khiến, Trầm Lục gật đầu.

Chờ gật đầu nói xong, bản thân Trầm Lục cũng thấy bất ngờ. Đây là chỗ của hắn, sao hắn phải trốn tránh những người bên ngoài kia. Liên Mạn Nhi ở cùng nhau thì đã sao, chẳng lẽ hắn cần phải giải thích cái gì với ai. Dù cho là … , vậy hắn đem Liên Mạn Nhi về phủ là được. Hắn cần gì phải làm khó bản thân? Tại sao? Hơn nữa, nếu như vậy Trầm Khiêm cũng …

Ánh mắt Trầm Lục chợt trở nên tịch mịch.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy Trầm Lục gật đầu, nói ‘ được’ , nàng cảm thấy như được nghe tiếng của Phật.

“ Vậy … Ta đi ra, ngươi cũng nhanh lên một chút, đừng để cho người khác phát hiện. A, đúng rồi, … Ngươi nhớ, nhanh quay lại cứu ta. Nhớ, tuyệt đối đừng quên nha … ”

Liên Mạn Nhi trước khi xoay người đi ra ngoài, còn không quên dặn dò Trầm Lục, sau khi ra ngoài nhanh chóng quay lại giúp nàng giải vây.

Trầm Lục không nói gì, đưa tay bắt lấy cánh tay Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói gì nhìn Trầm Lục dùng cánh tay mà hắn nói không nhấc lên được kia.

Trầm Lục nắm tay Liên Mạn Nhi, lật bàn tay nàng lên. Liên Mạn Nhi lấy làm lạ, lúc này mà Trầm Lục còn nhàn rỗi muốn xem chỉ tay cho nàng. Song, Trầm Lục lại cúi đầu, dùng ngón trỏ viết thật nhanh lên lòng bàn tay của Liên Mạn Nhi.

“ Nhớ, đây là tên của ta.” Trầm Lục gương đôi mắt phượng nhìn sâu vào mắt của Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi ngẩn người ra, Trầm Lục vẫn nắm tay nàng chưa buông ra. Nghe người bên ngoài đã vào trong phòng, Liên Mạn Nhi vội giật tay ra khỏi tay Trầm Lục, đi nhanh ra ngoài cửa, vén rèm lên, bước ra ngoài.

Ra khỏi tấm rèm, Liên Mạn Nhi nhịn không được quay đầu lại nhìn, Trầm Lục vẫn đừng đó, không nhúc nhích.

Lúc này, Liên Mạn Nhi biết có giục Trầm Lục nữa cũng vô dụng, tiếp theo, chỉ có thể … đến đâu hay đến đó thôi. Liên Mạn Nhi vừa âm thầm cắn răng, nghĩ nếu chút nữa Trầm Lục từ bên trong đi ra ngoài, vậy nàng sẽ hận hắn cả đời, tuyệt đối không tha thứ cho hắn, vừa nhanh chân đi vòng qua tấm bình phong, đi ra ngoài.

Bên ngoài có hai gã sai vặt, hai tiểu nha đầu, hai tiểu nha đầu tay bưng trà và điểm tâm. Bốn người nhìn Liên Mạn Nhi từ bên trong đi ra, đều vô cùng kinh hãi.

“ Sao lại có người ở đây? ”

“ Ngươi là ai, sao ngươi vào trong đó được? ”

“ Chẳng trách vừa rồi Thải Tú tỷ nói, thấy có người ở bên này, bộ dạng lén la lén lút …”

Hai gã sai vặt hình như biết một ít võ công, ở trước mặt của Liên Mạn Nhi thủ thế, bộ dạng như gặp địch thủ. Hai tiểu nha đầu thấy có chuyện liền muốn lui ra ngoài.

Liên Mạn Nhi còn nhanh hơn các nàng, nàng giơ tay lên, liền đụng đổ cái khay mà nha đầu kia đang cầm xuống đất.

“ Đứng ngây ra đó làm gì, còn không đi tìm quản sự của các ngươi, tìm Lục gia, Cửu gia và Ngũ cô nương đến đây.” Liên Mạn Nhi trợn mắt nói, “ Đây là đạo đãi khách của Trầm gia các ngươi, lừa khách đến căn phòng quỷ quái này khóa cửa lại? ”

Liên Mạn Nhi lý lẽ hùng hồn, không hề có bộ dáng chột dạ, hai tiểu nha đầu kia tựa như không hiểu tình hình, lặng lẽ lui qua một bên, hai tên sai vặt dường như cũng bị khí thế của Liên Mạn Nhi hù dọa.

Liên Mạn Nhi đường hoàng đi ra ngoài.

Hai gã sai vặt đi ra ngoài ngăn cản Liên Mạn Nhi.

“ Cô nương, ngươi không được đi.”

“ Các ngươi tại sao lại cản ta? ” Liên Mạn Nhi hỏi.

“ … Quy định của Lục gia trong phủ chúng ta, đây là nơi xử lý quân vụ của Lục gia, có người xông vào … giết không tha.”

Mắt của Liên Mạn Nhi híp lại, chuyện này so với suy nghĩ của nàng còn tồi tệ hơn. Thải Tú muốn đẩy nàng vào chỗ chết nhưng tại sao? Nàng không quen thân với nàng ta, nàng đối với những người trong phủ cũng không có thù oán thâm sâu gì. Có lẽ, lúc đó nên để cho Trầm Lục đi ra ngoài, nhưng nàng nấp trong phòng của Trầm Lục thì tính là cái gì?

Tình hình lúc này, chỉ có thể chờ, Trầm Lục đến cứu nàng thôi. Trầm Lục, đến cứu nàng đi. Liên Mạn Nhi nắm chặt tay trái của nàng. Vừa nãy khi chia tay, Trầm Lục viết một chữ trên tay nàng. Một chữ Nặc. Trầm Lục còn nói đó là tên của hắn.

Nặc, đây là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi biết tên của Trầm Lục. Hắn … sẽ đến cứu nàng sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK