Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phi yen vu

Beta: Tiểu Tuyền Không chỉ là Liên Mạn Nhi, Ngũ lang và tiểu Thất cũng chuẩn bị quà cho Trương Thải Vân. Ngũ lang bây giờ đã thành niên cho nên không tiện đến hậu viện, hắn ở tiền viện tiếp đãi mấy người Trương Thanh Sơn. Về phần tiểu Thất, hắn không cần tiếp Trương Thanh Sơn, hắn đang chơi cùng bọn tiểu Long.

Hai huynh đệ chuẩn bị quà nhờ Mạn Nhi đưa cho Trương Thải Vân.

Trương Thải Vân tò mò nhìn Mạn Nhi lấy ra hai cái hà bao, đưa cho nàng.

“ Đây là cái gì vậy?” Trương Thải Vân hỏi.

“ Tỷ mở ra xem thì biết.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Trương Thải Vân mở hà bao ra xem, đợi nàng nhìn rõ đồ vật trong đó thì tròn mắt kinh ngạc.

“ Ai da, cái, cái này thật là … đẹp quá đi!” Trương Thải Vân nói.

Trong hai hà bao, mỗi bao chứa bốn đỉnh vàng như ý nhỏ.

“ Hai người bọn họ nói bọn họ không biết thêu thùa, cũng không biết mua đồ, cái này là tiền mừng tuổi của bọn họ để dành bấy lâu, cái này bình thường có thể lấy ra chơi, lúc có chuyện có thể bán đi để lo liệu … đây là tâm ý của bọn họ. Chúc tỷ ngày sau phu thê hòa hợp, vạn sự như ý!” Liên Mạn Nhi cười nói.

Tính tình Trương Thải Vân có hơi vô tâm, nhưng nàng vẫn bị hành động của Mạn Nhi, Ngũ lang và tiểu Thất làm cho cảm động. Trương Thải Vân cười vành mắt đỏ lên.

“ Cô cả và dượng đã cho hai phần đồ cưới rồi, ba người tuổi còn nhỏ, không cần phải tặng quà cho tỷ làm gì.”

“ Người khác có thể không cần nhưng chúng ta không giống.” Liên Mạn Nhi cười nói. “ Đúng, chúng ta không giống, chúng ta là người một nhà mà!?Trương Thải Vân cũng cười nói.

Trương Thải Vân cũng không khách sáo nữa, nàng cầm lấy đồ của Mạn Nhi bọn họ tặng cất đi. Nhà Liên Mạn Nhi đối xử tốt với nàng, sau này nàng cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với họ.

“ Thải Vân tỷ, chuyện hai phần đồ cưới, sau này tỷ đừng nhắc trước mặt người khác.” Mạn Nhi nhìn ra cửa đè thấp âm thanh xuống nói.

“ Tỷ biết.”

…………………

Buổi tối nhà Mạn Nhi chuẩn bị tiệc rượu mời mọi người ở lại ăn cơm. Cả nhà Ngô Gia Hưng, nhà Diệp Nhi, Nhị lang và La Tiểu Ưng xin nghỉ làm đến cùng với Tiểu Yến, Tiểu Tước, Nhị Nữu Nữuđều ăn cơm ở nhà Mạn Nhi.

Trương thị cũng giữ Tưởng thị và Liên Kế Tổ lại. Tưởng thị đến tặng quà cưới, Liên Kế Tổ cũng đi cùng. Hắn ở tiền viện nói chuyện với mấy người Liên Thủ Tín.

“ Không được, Tứ thẩm, cháu phải về nhà ăn.” Tưởng thị ôm Đại Nữu Nữu Nữu, cười nói với Trương thị. “ Lúc cháu đi trong nhà vẫn chưa nấu cơm, hôm nay đến phiên cháu, cháu phải về nhà nấu cơm … cứ để cha Nữu Nữu ở lại ăn cơm với mọi người.”

“ Lúc cháu đi có nói với ông bà nội cháu sẽ về ăn cơm, sáng mai cháu và cha Đại Nữu Nữu Nữu sẽ qua sớm, có việc gì cần làm, Tứ thẩm cứ giao cho cháu.”

Sống ở nhà cũ mười mấy năm, Trương thị biết rất rõ quy cũ của Chu thị, quy cũ của Chu thị có rất nhiều. Các con dâu muốn ra ngoài, phải được Chu thị đồng ý, đi đâu, làm gì, lúc nào về, phải nói rõ ràng. Đi phải thưa về phải trình, lại không được về trễ.

Hiển nhiên ý của Chu thị là Liên Kế Tổ có thể ở lại ăn tối, nhưng Tưởng thị phải trở về. Nhưng ngày mai Chu thị cho phép bọn họ đi ăn tiệc.

Vì vậy Trương thị cũng không giữ Tưởng thị nữa.

“ Nếu vậy cháu về trước đi, để Đại Nữu Nữu Nữu ở lại ăn cơm, lát nữa cùng về với cha nàng. Ngày mai đi ăn tiệc cưới nhớ ẵm Đại Nữu Nữu theo.”

ở nhà cũ, Đại Nữu Nữu cũng không có đãi ngộ đặc biệt, nhà cũ ăn gì nàng ăn cái đó. Chu thị lại rất tiết kiệm, nên Đại Nữu Nữu cũng khó mà được ăn ngon.

Tưởng thị nhún nhường một chút sau đó thấy Trương thị kiên trì nên đồng ý.

“ …. Ngoan nghe lời Tứ thái nhé, đừng làm bà giận đó ….” Tưởng thi dặn dò Đại Nữu Nữu.

Đại Nữu Nữu đáp ứng rồi Tưởng thị mới giao nàng cho Trương thị. Trương thị định bế Đại Nữu Nữu, bị Tưởng thị ngăn lại.

“ Tứ thẩm, nàng lớn rồi, nhìn thấy nhẹ nhưng thật ra rất nặng, thẩm cứ để nàng tự đi, tự đứng. Ăn cơm cũng không cần người bón.”

Để Đại Nữu Nữu lại, một là vì cho bé được ăn ngon, mặt khác là muốn tỏ vẻ thân cận. Tưởng thị rất muốn Đại Nữu Nữu thân thiết với Trương thị các nàng, vì vậy nên nàng luôn cẩn thận không để cho Trương thị thấy Đại Nữu Nữu yếu ớt, phiền phức.

Đến giờ cơm, Liên Mạn Nhi thấy Trương thị dắt Đại Nữu Nữu đi phòng tây ăn cơm, Nhị Nữu Nữu còn nhỏ nên đương nhiên là theo La Tiểu Yến ăn cơm.

Bàn cơm ở phòng tây, có mấy người Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngô Gia Ngọc, Trương Thải Vân, Liên Diệp Nhi. Các cô nương trẻ tuổi mang theo tình mẫu tử dạt dào, không nói Liên Chi Nhi mang thai, ngay cả mấy người Ngô Gia Ngọc, đều thích trẻ con, nên chăm sóc cũng đâu ra đó.

Thông thường những tiểu cô nương nhà nông, chỉ cần lớn một chút sẽ tự giác chăm sóc cho em trai, em gái của mình. Trên đường thường nhìn thấy mấy tiểu cô nương tụ tập, phía sau mỗi người đều có cái đuôi nhỏ, thậm chí có những cái đuôi không phải là em của họ nữa.

Thông thường những chuyện như thế đối với các tiểu cô nương không phải là chuyện gì phiền toái. Bọn họ vừa trông nom cái đuôi nhỏ, vừa đem bọn chúng trở thành chân chạy vặt cho mình. Đương nhiên không phải là chuyện nặng nhọc gì, đều là chuyện bọn trẻ có thể làm được, như vậy các tiểu cô nương cũng thấy mình có chút thành tựu.

Đại Nữu Nữu ngồi bên cạnh, mới đầu cũng có hơi câu nệ, nhưng một lúc sau thì đã thoải mái hơn. Chung quanh đều là các tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa thơm ngào ngạt, tươi cười với nàng, tiếng nói chuyện vừa dịu dàng vừa dễ nghe, so với lúc ăn cơm ở nhà thường xuyên là tiếng quát tháo, mắng chửi, thì nơi đây thật giống như trong mơ.

Đại Nữu Nữu đã biết nói, cũng biết tự ăn. Mấy cô gái vừa gắp thức ăn cho nàng vừa cười nói vui vẻ.

Liên Mạn Nhi gắp cho Đại Nữu Nữu một đũa trứng chiên, đột nhiên nhớ ra hình như nàng đã quên một chuyện gì đó.

“Sao vậy Mạn Nhi?” Vừa lúc Liên Chi Nhi ngẩng đầu, thấy thần sắc Mạn Nhi hơi lạ, hỏi một câu.

Liên Mạn Nhi chớp chớp mắt, nàng hình như đã quên chuyện gì, nhưng nhất thời nghĩ không ra.

“Hình như muội quên chuyện gì đó, nghĩ không ra. Thôi bỏ đi, chắc chắn không phải là chuyện gì quan trọng đâu.”

“ Muội đó, đúng là hay lo. Nhà nhiều người như vậy có thể xảy ra chuyện gì chứ, muội quên thì cũng có người khác nhớ mà, nhanh ăn cơm đi.” Liên Chi Nhi cười nói.

“Tỷ nói đúng.” Mạn Nhi cũng cười nói.

Nhà Liên Mạn Nhi bên này náo nhiệt ăn cơm, nhà cũ bên kia Tưởng thị đang lấy nồi ra vo gạo nấu cơm.

Tối nay món chính của bọn họ là cơm cao lương. Ra Giêng, nhà cũ không ăn lương thực loại tốt nữa (bột mì, gạo). dù là trong túi còn không ít gạo và bột mì, nhưng những thứ này đều nằm trong tay Chu thị, trừ lấy ra cho lão gia tử ăn bồi bổ, bình thường Chu thị rất ít khi lấy cho mọi người ăn.

Bên ngoài, ngoài Tưởng thị, còn có Liên Nha Nhi. Hôm nay không phải là nhị phòng nấu cơm, không biết Hà thị đã đi đâu rồi, chỉ sợ là đến lúc dọn cơm xong mới về, mà Liên Nha Nhi quen nghe Chu thị sai rồi, nên tự động giúp đỡ Tưởng thị.

Tưởng thị đem cao lương vo sạch sau đó bắt lên bếp, đổ nước vào nấu.

Hôm nay bọn họ định làm món cải trắng luộc, không có thịt, thậm chí một miếng đậu hũ cũng không có, chỉ có cho chút mỡ vào luộc thôi.

Tưởng thị đang định luộc cải thì Chu thị từ trong phòng vén rèm, thò đầu ra.

“ … Đại Nữu Nữu ở bên kia ăn cơm à?” Chu thị hỏi.

Chuyện này lúc Tưởng thị về đã nói với Chu thị rồi, lúc đó Chu thị cũng không có nói gì.

“Dạ, cháu nói để cháu đem nó về nhưng Tứ thẩm cứ giữ lại.” Tưởng thị bỏ cái sạn trong tay xuống, cung kính nói.

“Lúc cháu về, bên đó đã dọn bàn chưa?

“Lúc cháu ra khỏi khóa viện hình như mấy người nhà bếp đang dọn bàn.” Tưởng thị cẩn thận trả lời.

Sắc mặt Chu thị hơi khó coi.

“Lúc này chắc Kế Tổ bọn họ ăn xong rồi hả?” ánh mắt của Chu thị hướng ra cửa.

“Dạ, chắc là xong rồi ạ.” Tưởng thị cẩn thận nói.

Chu thị nhìn Tưởng thị một cái, từ trong phòng đi ra, đi thẳng ra cửa trước. Ra đến sân, Chu thị mới dừng lại, nhìn ra hướng cửa thôn, lát sau lại nhìn ra cửa hai cái, tiếp đến lại nhìn ra hướng cửa thôn.

“Đồ khốn kiếp, không có lương tâm …” Chu thị đứng trong sân một lát, mặt sầm xuống, mắng hai câu, mới đi về phòng.

“Lúc cháu đi về, bọn họ không nói gì với cháu sao?” Chu thị lại hỏi Tưởng thị.

Lời mời ngày mai ăn tiệc cưới của Trương thị lúc về Tưởng thị đã nói với Chu thị. Bây giờ Chu thị hỏi như vậy, Tưởng thị tâm niệm vừa động liền không trả lời thành thật như trước nữa.

“Dạ, không nói gì ạ.”

Chu thị nhếch miệng không nói một lời đi vào phòng, rèm cửa bị bà hung hăng đập một cái, rớt một nữa xuống.

Tưởng thị không nói lời nào, lát sau nàng mới nhẹ nhàng đi lên phía trước, thu dọn rèm cửa, rồi mới đi nấu ăn.

Lúc nãy Chu thị đi ra sân nhìn về hướng nhà Liên Mạn Nhi, lại đi ra cửa nhìn mấy lần. Tưởng thị đã hiểu Chu thị muốn gì, vì sao bà tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK