Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Liên Mạn Nhi vội hỏi. Nàng nghĩ mãi không ra, có chuyện gì Trương thị biết, mà nàng lại không biết đây.

“Mẹ cũng chỉ đoán thôi.” Trương thị do dự một chút, sau đó mới lên tiếng: “Hai ngày trước, Tam bá mẫu con tới nhà chúng ta nói với mẹ, hình như vợ chồng Nhị đương gia muốn Ngân Tỏa gả cho Tứ Lang, nói là muốn thân càng thêm thân.”

“Hả?” Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi đều cả kinh: “Lại còn có chuyện như vậy!”

“Là mẹ Nha Nhi đến nhà Diệp Nhi, nói cho Tam bá mẫu biết ạ?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị: “Sao con không nghe Diệp Nhi nói gì vậy?”

“Chuyện này Diệp Nhi không biết.” Trương thị liền nói.

Ngày đó Hà thị tới nhà Liên Diệp Nhi, Liên Diệp Nhi đã ra ngoài rồi, không ở nhà. Hà thị lải nhải với Triệu thị về hôn sự của Tứ Lang, cảm thấy tuổi tác lẫn diện mạo của Tứ Lang và Ngân Tỏa đều tương xứng, hơn nữa còn có thể thân càng thêm thân. Triệu thị liền nói với Trương thị, sở dĩ không nói với Diệp Nhi là vì cảm thấy con bé còn nhỏ, không thích hợp bàn luận chủ đề này, nên không cần thiết nói với nó.

“Tam bá mẫu con nói với mẹ, mẹ không để tâm lắm.” Trương thị lại nói: “Tâm tư mẹ Ngân Tỏa rất lớn, hai năm qua, người làm mai cho Ngân Tỏa không ít, nhưng bà ta không coi trọng. Những người này đều ở trong huyện thành, nhà có chút gia sản. Hiện tại nhà cũ có gì? Nhà Nhị đương gia có gì? Tứ Lang có gì? Nói gì đến kết thân, người ta căn bản không hề coi trọng vợ chồng Nhị đương gia và Tứ Lang.”

“Vợ chồng Nhị đương gia là loại người gì, họ chỉ muốn chiếm tiện nghi, đâu dễ gì chịu thiệt. Muốn cho Tứ Lang cưới Ngân Tỏa, bọn họ tưởng dễ chiếm lợi, nhưng căn bản đó là chuyện không thể thực hiện. Mẹ nghĩ, nếu bọn họ ngẫm lại mình, tuyệt không dám đề xuất vấn đề này đâu. Nhưng hôm nay như vậy, mẹ thật sự không nghĩ ra duyên cớ nào khác. Mẹ đoán chỉ có chuyện này thôi.”

Liên Mạn Nhi cảm thấy chuyện này có chút ngoài ý muốn. Ở niên đại này, chuyện hôn nhân chú trọng ngẩng đầu gả nữ, cúi đầu cưới dâu. Nói cách khác, nữ hài muốn gả cao, nam hài muốn cưới thấp. Dĩ nhiên, điều này cũng không phải tuyệt đối.

Mà nhà cũ và nhà Liên Lan Nhi, trong những năm gần đây, không nói đến người ngoài, trong mắt Chu thị và Liên Lan Nhi, địa vị và bậc cửa nhà Liên Lan Nhi cao hơn nhà cũ rất nhiều. Mà theo tính tình Liên Lan Nhi, tuyệt đối không muốn gả thấp khuê nữ. Biểu hiện của Liên Lan Nhi mấy năm nay vô tình hay cố ý đều chứng minh điểm này. Liên Lan Nhi kỳ vọng hôn sự của Ngân Tỏa tương đối cao.

Mà người ở nhà cũ dưới sự quản thúc của Chu thị đã có thói quen cúi thấp hơn Liên Lan Nhi một bậc.

Hôm nay, nhà cũ càng thêm xuống dốc, dưới tình huống như vậy, Liên Mạn Nhi không nghĩ đến Liên Thủ Nghĩa và Hà thị thế nhưng lại sinh ra ý niệm muốn cưới Ngân Tỏa cho Tứ Lang.

Nhưng ngoài chuyện đó ra, tựa hồ không còn chuyện nào khác có thể làm cho Liên Lan Nhi và nhà cũ trở mặt cãi nhau.

“Đợi xem lát nữa Tiểu Khánh về nói sao.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Ba mẹ con nói chuyện một hồi, Tiểu Khánh đã từ nhà cũ trở lại.

“Sao rồi, em hỏi thăm được những gì?” Liên Mạn Nhi gọi Tiểu Khánh vào hỏi.

“… Lúc nô tỳ đi vào, bọn họ còn đang tranh cãi…” Tiểu Khánh vội vàng bẩm báo. Tiểu Khánh dựa theo lời Liên Mạn Nhi phân phó, chọn lấy hai món ăn cho vào hộp, giả bộ mang sang cho nhà cũ. Nàng vừa đi vào đại môn nhà cũ liền nghe thấy tiếng cải vã từ trong thượng phòng truyền tới.

“… Tỷ ấy dựa vào cái gì chướng mắt Tứ Lang? Tứ Lang không phải cháu ruột tỷ ấy sao? Đã thân lại thêm thân, có gì không tốt, nàng dựa vào cái gì không đồng ý? Còn phách lối, tỷ muốn gì, muốn đoạn tuyệt quan hệ với Liên gia chúng ta hay sao?” Giọng Tiểu Khánh nghe thấy đầu tiên là của Liên Thủ Nghĩa.

“… Những năm này, ta đâu tiếc thứ gì với tỷ. Tỷ được lợi từ Liên gia không ít. Lúc trước tiền đồ đại ca rộng mở, tỷ hưởng lợi từ đại ca không ít. Mọi người không biết chứ, nàng mò được không ít lợi lộc từ già trẻ trong nhà, ngay cả chuyện chuẩn bị đồ cưới của Hoa Nhi, nàng nuốt không dưới hai mươi, ba mươi lượng bạc!”

“Chi tiêu, trước mặt nàng dùng của chúng ta, còn sau lưng thì ăn bớt. Lúc ở Thái Thương nàng vơ vét được cũng không ít. Không nói bạc, ngay cả vải vóc, đồ trang sức, nàng cầm đi rất nhiều. Sau khi Đại ca trở về từ Thái Thương, nàng có hỏi thăm đến đại ca sao? Vô dụng, nàng ta có thể quan tâm đến sao? Nàng không để ý đại ca, thấy gia đình lão Tứ tốt liền đi nịnh bợ nhà lão Tứ.”

“Nhà lão Tứ không cho nàng sắc mặt hòa nhã. Hôm nay ta nói muốn Tứ Lang kết thân với Ngân Tỏa, nàng liền không vui, nói chuyện này không được. Không phải ban đầu nàng muốn gả Ngân Tỏa cho Ngũ Lang, muốn cùng Ngũ Lang thân càng thêm thân sao? Lúc đó còn vội vàng dốc sức, không ngừng đưa thư cho cha, nhờ cha làm chủ còn gì. Về sau còn không ít lần to nhỏ thủ thỉ với nương.

“Bởi nhà lão Tứ không đồng ý chuyện này, nàng không còn cách nào khác, nên mới không dám đề cấp đến nữa.”

“Nàng dựa vào cái gì chướng mắt Tứ Lang, dựa vào cái gì chướng mắt Liên gia? Chính bản thân nàng không phải chui ra từ Liên gia sao? Nàng không vơ vét được lợi lộc từ Liên gia sao? Bình thường nói gì cũng đều tốt, có việc muốn nhờ nàng, nàng liền quay mặt không nhận người.”

“Hiện tại chuyện của Tứ Lang, sao lại không xứng với Ngân Tỏa. Không nói đến chuyện khác, chỉ bằng nàng là khuê nữ Liên gia, những năm này lấy được không ít lợi ích từ Liên gia, nàng nên gả khuê nữ cho Tứ Lang mới phải.”

“Nàng còn xem thường ai, Tứ Lang là cháu ruột lão Tứ, là anh họ ruột của Ngũ Lang, sau này, chỗ tốt còn không thiếu, nàng không thừa dịp hiện tại nịnh bợ cho tốt, qua thôn này sẽ chẳng còn quán trọ nào nữa đâu*…”

*Qua thôn này chẳng còn quán trọ nào nữa: ý nói bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác.

“Chỉ có một mình ông ta làm ầm ỹ, những người khác thì sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Tiểu khánh. Chuyện này quả thật Trương thị đã đoán đúng.

“Ông ta đang cãi nhau với lão thái thái.” Tiểu Khánh liền nói.

“Lão thái thái nói gì?” Trương thị hỏi.

Nghe tình hình Tiểu Khánh nói, có thể đoán được hẳn là Liên Thủ Nghĩa đề ra chuyện hôn sự này, sau đó chọc cho Liên Lan Nhi tức giận bỏ đi. Dưới tình huống này, một bên là cháu trai, một bên là cháu ngoại gái, một bên vui vẻ lập cửa hôn sự này, một bên không vui, Liên lão gia tử và Chu thị bị kẹp ở giữa.

Nhị lão muốn tỏ thái độ phải hết sức cẩn thận. Vì loại chuyện hai bên tranh cãi như vậy, nhất là tranh cãi với cháu trai, người bình thường sẽ không làm như vậy.

Nhưng Chu thị cho tới bây giờ chưa từng là người bình thường.

Liên Lan Nhi dẫn theo Ngân Tỏa về nhà mẹ đẻ. Bởi vì Tứ Lang bắt đầu làm việc ở huyện thành, phải ở nhờ nhà Liên Lan Nhi, trong mắt Chu thị, Liên Lan Nhi đã làm một việc có công lao to lớn. Chu thị giống như mấy năm trước, trước tết đã chọn thịt thà, mấy món ngon nhất để dành, cho người từ xa nghênh tiếp Liên Lan Nhi vào cửa.

Vừa bắt đầu, tất cả mọi người rất cao hứng, nhất là Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang càng phá lệ ân cần, điều này làm cho Chu thị rất hài lòng, dĩ nhiên, trên mặt bà tuyệt đối sẽ không lộ ra.

Nhưng chuyện kế tiếp phát sinh ngoài dự liệu của bà.

Liên Thủ Nghĩa vậy mà dám đề cập tới chuyện hôn sự của Tứ Lang với Liên Lan Nhi, còn nói Tứ Lang và Ngân Tỏa rất xứng đôi, muốn hai nhà đã thân càng thêm thân. Khẩu khí Liên Thủ Nghĩa nói chuyện với Liên Lan Nhi có chút cường ngạnh, ý muốn lập tức định ra hôn sự này. Hơn nữa, trước mặt Liên Lan Nhi, Liên Thủ Nghĩa nói mấy lời như Liên Lan Nhi dựa dẫm Liên gia, còn nhắc tới Liên Thủ Tín, ý muốn dùng Liên Thủ Tín trấn áp Liên Lan Nhi.

Liên Lan Nhi liền mang theo Ngân Tỏa đi, cơm cũng không ăn. Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang còn muốn ngăn cản Liên Lan Nhi cùng Ngân Tỏa không cho đi, là Chu thị cảm thấy chuyện không thích hợp, tiến lên can thiệp, Liên Lan Nhi mới nhân cơ hội kéo theo Ngân Tỏa rời đi được.

Thật vất vả lễ mừng năm mới đại khuê nữ mới trở về, vậy mà cứ như vậy đi, Chu thị đương nhiên mất hứng. Mà Liên Thủ Nghĩa ở trước mặt bà vạch trần mặt mũi Liên Lan Nhi, Chu thị cảm thấy mình mất mặt không kém.

Liên Lan Nhi ở Liên gia không có địa vị, bị mất mặt, tương đương với Chu thị ở Liên gia không có địa vị, bị mất mặt. Chu thị sao có thể chịu được chuyện này. Nhưng hết lần này tới lần khác những lời Liên Thủ Nghĩa nói đều là sự thật.

Chuyện này càng thêm trầm trọng không thể cứu vãn được.

Chu thị vốn rất ít khi phân rõ phải trái, lúc này lại càng vô lý hơn, lập tức khóc lóc om sòm.

“Lão thái thái liền mắng vợ chồng Nhị đương gia” Tiểu Khánh nói tiếp: “Mắng vô cùng cay nghiệt, còn mắng Tứ Lang là… Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga…”

Chu thị mắng Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang như thế nào, Tiểu Khánh không nói cặn kẽ, nhưng qua vài câu Tiểu khánh hé lộ cũng có thể đoán được, Chu thị mắng khẳng định rất quá đáng.

Chu thị là người như vậy, khi đang tức giận, lời gì cũng phun ra được, căn bản không thèm nghĩ lời của bà sẽ đả thương người thế nào, chẳng màng tới hậu quả. Dù sao bà đang ngồi đầu giường nhà bà, mắng con cháu bà, mắng xong rồi, trong lòng bà thống khoái, chuyện cũng coi như xong. Con cháu bị bà mắng, đó là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng lại mắng Tứ Lang là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vậy còn lời gì không thể mắng ra.

Nói Chu thị mắng quá cay độc, có thể tưởng tượng độc ác tới cỡ nào. Mặc dù Tiểu Khánh là nha đầu đanh đá nhất ở Liên gia, nhưng dù sao vẫn là tiểu cô nương, lời mắng người của Chu thị không thể thốt ra được.

“Ngươi qua đó, bà vẫn còn mắng, còn tranh cãi sao?” Trương thị lại hỏi Tiểu Khánh.

“Dạ.” Tiểu Khánh gật đầu. Tiểu Khánh vừa vào sân nhà cũ, Tưởng thị ở bên ngoài thấy nàng, liền đón nàng vào nhà. Trong nhà đang tranh cãi, đương nhiên Tiểu Khánh không tiện đi vào, liền giao thức ăn cho Tưởng thị, gửi lời nhắn cho nàng, sau đó lại nói hai câu với Tưởng thị, biết chân tướng sự tình, liền trở về.

Lúc Tiểu Khánh ra về, nhà cũ vẫn ồn ào chưa dứt.

“Sau chuyện này, Tứ Lang vào thành làm việc, có thể không được ở nhà Ngân Tỏa nữa.” Liên Mạn Nhi nghe Tiểu Khánh tự thuật xong, nói một câu.

Đến trưa, hạ nhân vào hỏi có muốn dùng cơm chưa, ba mẹ con liền gác chuyện này qua một bên, bày bàn trong phòng, người một nhà ngồi vây quanh, ăn một bữa thật vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi định ở lại Liên gia thêm một chút, Trương thị thúc giục, bảo hai người nhanh nhanh về bên kia.

Vốn ý tứ của Ngô gia là muốn vợ chồng son ở Liên gia một ngày, theo bồi Liên Thủ Tín và Trương thị. Nhưng Trương thị nóng lòng muốn biết Liên Chi Nhi có thai hay không, mới thúc giục vợ chồng son trở về, nhanh chút tìm lang trung khám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK