Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dao Dao

Beta: Tiểu Tuyền

Liên Mạn Nhi kiên trì nói không thể nuông chiều thói hư tật xấu của Tứ Lang, nhưng Liên Thủ Tín nghĩ đến tuổi Tứ Lang cũng không còn nhỏ, lại nghĩ đến mặt mũi của Liên lão gia tử nên nói muốn giữ thể diện cho Tứ Lang.

“….Đó là thấy cha không ở đây, hắn liền cho rằng hắn có thể thay cha, làm chủ nhà thay chúng ta đối ngoại. Cái này chỉ là mới bắt đầu, mới chỉ bắt nạt kẻ dưới, chờ thêm hai ngày nữa, thì ức hiếp đến chúng ta luôn.”

Trương thị nghĩ một chút, liền tỏ vẻ ủng hộ Liên Mạn Nhi.

“Đứa nhỏ kia, không thể nuông chiều. Ta giữ mặt mũi cho hắn, hắn có thể không phạm sai nữa sao? Nếu được vậy, Nhị bá đã sớm là người tốt.” Trương thị liền nói.

Người một nhà thương lượng một phen, quyết định dựa theo ý tứ Liên Mạn Nhi.

“………Đừng gây ầm ĩ, nhục nhã, hơi hòa hoãn một chút, hay là để cha đi nói.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Cha, chúng ta ai cũng không cần ra mặt, dặn dò quản sự Hàn Trung, là có thể làm xong chuyện này.” Liên Mạn Nhi nghĩ một chút, nói. Liên Thủ Tín mặt hiền tim mềm, để cho hắn đi không thích hợp, mà chính nàng ra mặt, thì không cần thiết.

Quyết định phương pháp xong, Liên Mạn Nhi tìm Hàn Trung tới, dặn dò như thế như vậy một phen.

“…….Tiểu nhân nhất định làm tốt chuyện này.” Hàn Trung gật đầu lia lịa, nhận lời, lập tức đi sắp xếp.

Tiền viện đã bắt đầu kê bàn, sắp bưng thức ăn lên ăn cơm rồi. Tứ Lang rửa tay và mặt, nghênh ngang đi về phía bàn ngồi xuống. Bàn hắn chọn ngồi là bàn chủ trì, cũng chính là bàn Liên Thủ Tín tiếp đãi những thân thích tới làm giúp. Tứ Lang vừa muốn ngồi xuống, đã bị quản sự Hàn Trung mang vẻ mặt tươi cười tới, gọi một tiếng Tứ thiếu gia lôi đi. Lúc này tất cả mọi người rối rít ngồi vào bàn, thấy tình cảnh này, ai cũng không thấy khác thường.

Ở trong mắt người ngoài nhìn vào, Hàn Trung chẳng qua là tìm Tứ Lang giúp việc, gửi chút thức ăn cho Liên lão gia tử và Chu thị ở nhà cũ. Mà Liên Mạn Nhi còn biết, sau khi đến nhà cũ, Hàn Trung liền kéo chuyện Tứ Lang ra, nói riêng mấy câu với Liên lão gia tử.

Sau đó Hàn Trung đứng dậy ra về, Tứ Lang cũng muốn đi cùng Hàn Trung về nhà Liên Thủ Tín ăn cơm, thì bị Liên lão gia tử ngăn lại.

Đợi mọi người đều đã ăn xong cơm trưa, cũng không thấy Tứ Lang quay lại. Hơn nữa, từ đó về sau, nhà Liên Thủ Tín lại có việc, cũng không thấy nhà cũ để Tứ Lang qua nữa.

Chuyện này giải quyết sạch sẽ, còn không có dấu vết, cũng không trắc trở, Liên Thủ Tín thấy rất kỳ quái.

“Cha, người không phải không biết, ông nội thích nhất là mặt mũi. Cũng một chuyện….. người đi nói là Hàn Trung, nghe vào tai ông nội, ý tứ lại không giống nhau.”

Nếu như Liên Thủ Tín đi nói Tứ Lang làm bậy, Liên lão gia tử nhìn vào, đây là chuyện giữa người một nhà. Liên lão gia tử có trách cứ Tứ Lang, có nói Liên Thủ Tín đánh chửi Tứ lang thế nào cũng được, đồng thời, Liên lão gia tử cũng sẽ yêu cầu Liên Thủ Tín làm trưởng bối bao dung cho Tứ Lang.

Người một nhà, đều là xương thịt cùng chung một nồi, không có chuyện gì lớn.

Nhưng người đi nói là Hàn Trung, tình huống sẽ khác. Ngay cả khi Hàn Trung là hạ nhân nhà Liên Thủ Tín, ở trong mắt Liên lão gia tử, đây là người ngoài, hơn nữa còn thấp hơn ông một bậc. Mất thể diện trước mặt hạ nhân, còn mất thể diện hơn cả trước hàng xóm láng giềng. Hơn nữa, Liên Thủ Tín không tự mình đến nói mà cho Hàn Trung đến truyền đạt lại ý của bản thân, Liên lão gia tử sẽ hiểu rõ ràng.

Chuyện có thể được giải quyết thuận lợi như vậy, Liên Thủ Tín cũng thấy hài lòng, chỉ là…

“… làm vậy tổn thương mặt mũi của lão gia tử…” Liên Thủ Tín hơi áy náy nói.

Nếu như không phải Liên lão gia tử cũng cảm thấy mất mặt, chỉ sợ chuyện Tứ Lang vẫn chưa thể giải quyết sạch sẽ như vậy, Liên Mạn Nhi nghĩ trong lòng.

“Cha, người nghĩ lại xem, con thấy hơn phân nửa năm nay, ông nội càng ngày càng nghĩ thoáng hơn, là Tứ Lang không quy củ, không phải ông nội ghét nhất hạng người đó sao? Cũng không phải ông nội bảo hắn làm như vậy, không thể nghi ngờ ông nội được.” Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng Liên Mạn Nhi vẫn khuyên Liên Thủ Tín như vậy.

“Đúng vậy, chuyện nào ra chuyện đó. Mọi người đều biết, Liên lão gia tử và bọn họ không phải cùng một loại người.” Trương thị cũng nói.

“Cha, lúa mì đã thu vào rồi, giờ phải phơi, đập nhanh. Rơm rạ dưới ruộng cũng phải dọn dẹp cho nhanh, đừng chậm trễ vụ tới……..” Liên Mạn Nhi nhắc nhở Liên Thủ Tín.

“Đúng, những việc lặt vặt này đều gấp.” Liên Thủ Tín liền gật đầu nói, vội đi ra ngoài sắp xếp đứa ở. Liên Thủ Tín là một nông dân điển hình từ trong xương, vì vậy, trong lòng hắn, chuyện nhà nông là việc sinh kế quan trọng hơn, về việc khác, phải xếp hàng phía sau.

Trong nhà chỉ còn Trương Thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân.

“…Tỷ vừa tìm được hai bộ xiêm y cũ, cũng đều rất mới, một mụn vá cũng không có.” Liên Chi Nhi lấy ra hai bộ váy áo từ trong tủ, đặt lên giường gạch cho mọi người nhìn, “buổi sáng công việc bận rộn, không kịp đưa. Đem mấy thứ này cho Nha Nhi có được không?”

“Được, con tự làm chủ là được.” Trương thị nói.

“Lát nữa con kêu người mang cho Nha Nhi, nếu không, cho người gọi nàng sang cũng được.” Liên Chi Nhi lại nói.

“Cái này cũng không vội.” Liên Mạn Nhi nói, “Ta có cái gì cho Nha Nhi, cũng nên để từ từ.”

Mấy người đều có chút không hiểu nhìn Liên Mạn Nhi.

“Cha mẹ Nha Nhi là hạng người gì, chúng ta không phải không biết.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Họ cũng không phải là Tam bá với Tam bá mẫu.”

“Vậy cũng phải” Trương thị liền gật đầu. Liên Thủ Lễ với Triệu thị biết cảm ơn, không tham lam. Nhưng đôi Liên Thủ Nghĩa với Hà thị thi vừa vặn ngược lại. “Ta cho Nha Nhi đồ, cũng không phải là lấp lỗ hổng cho họ, mà là thấy Nha Nhi đáng thương.”

“Mạn Nhi, muội sợ ta cho đồ nhiều, cha mẹ Nha Nhi liền… lòng tham không đáy?” Liên Chi Nhi nhìn Liên Mạn Nhi hỏi.

“Đúng” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Chính là sợ bọn họ sinh ra tâm tư không nên có, đến lúc đó chúng ta gặp phiền toái, cũng hại Nha Nhi.” Trợ giúp cho Liên Nha Nhi, cũng phải từng ít một.

“Cái này đúng như Mạn Nhi vừa nói.” Trương thị liền nói, “Đôi kia, đã sớm tính toán kiếm một khoản đậm từ Nha Nhi. Muốn học theo đại phòng!”

Nói đến đây, Trương thị hơi thổn thức, cũng có chút tức giận.

“… Đã thấy kết cục của Hoa Nhi kia, bọn họ còn muốn học?” Trương Thải Vân nói.

“Vì sao không học” Liên Mạn Nhi cười lạnh, “Tối thiểu, mới đầu, bạc, quyên quan*, đều là chuyện tốt. Liên Hoa Nhi đã chết, cha nương nàng cũng chẳng phải vì nàng chết……Anh tử kia không phải là một ví dụ à.”

*quyên quan: một dạng như là mua quan.

“Một loại gạo nuôi ra trăm thứ người, cha mẹ nhẫn tâm không phải không có.” Trương thị liền nói.

“Ai nha, vậy chúng ta là từ trong phúc lớn lên.” Trương Thải Vân liền cười hì hì nói.

“Đôi nhị phòng kia đánh chủ ý gì lên Nha Nhi, chẳng lừa được ai. Với đứa nhỏ Nha Nhi kia, chúng ta đúng là không thể quá thân cận.” Trương thị suy nghĩ một chút, nói.

Lúc ở nhà cũ bó chân cho Liên Nha Nhi, là tính Liên Thủ Nhân sắp làm quan, thân phận Liên Nha Nhi cũng như diều gặp gió, không cần phải gả cho nhà nông dân. Nhưng bây giờ, xem tình hình nhà cũ, đừng nói Liên Nha Nhi muốn gả vào nhà phú quý, dù là muốn kết thân với nhà nông khá chút, sợ cũng là khó khăn. Nguyên nhân không phải ở chỗ giàu nghèo, mà là danh tiếng nhà cũ. Mà rơi vào tình cảnh Liên Nha Nhi lại càng không ổn – Liên Thủ Nghĩa có tiếng xấu, mà Hà thị nổi tiếng là phụ nữ lôi thôi. Quy tắc chọn vợ cho con của nhà nông, không phải ở tài, cũng không ở mạo, mà là xem đối phương gia phong tốt, cô gái nhanh nhẹn có khả năng, thông hiểu công việc. Nói như trên, một chút ưu điểm Liên Nha Nhi cũng không có. Hơn nữa, chân nàng còn bó, thật sự là cao không tới, thấp không xong.

Liên Thủ Nghĩa hi vọng Liên Nha Nhi thân cận với Liên Mạn Nhi, một phần là muốn thường ngày vơ vét một ít, chỉ sợ họ tính toán, có thể thông qua phía Liên Mạn Nhi, tìm nhà chồng giàu có cho Liên Nha Nhi.

Trương thị nhiệt tình, hơn nữa phụ nữ ở tuổi nàng ưa làm mai mối, nhưng với Liên Nha Nhi, Trương thị lại nói không thể quá thân.

“Đôi kia, rõ ràng tính toán bán khuê nữ. Nói vậy, chuyện này là không thể dính vào.” Trương thị nói như tự nhủ.

Khó được Trương thị cũng có khi minh mẫn cơ trí như thế, Liên Mạn Nhi mín môi cười trộm.

Buổi tối, tiểu Thất từ Niệm viên trở về, đi cùng hắn còn có cả Trầm Khiêm.

“Hôm nay chúng ta đi thu lúa mì, đệ và Tiểu Cửu ca còn trộm lấy thời gian rảnh rỗi đi xem.” Tiểu Thất nói với Liên Mạn Nhi, “vốn đang tính về nhà nhưng Sở tiên sinh cho người gọi chúng ta lại.”

Sở tiên sinh là người hòa ái. Nhưng trên phương diện học tập, lại yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với tiểu Thất và Trầm Khiêm. Hình như trước khi đi Trầm Lục đã nói gì đó, ở Niệm viên, Sở tiên sinh còn quản thúc Trầm Khiêm nghiêm khắc hơn cả lúc ở phủ thành, mỗi ngày sẽ cho Trầm Khiêm làm rất nhiều bài tập.

Theo tiểu Thất nói, công khóa của Trầm Khiêm gấp ba hắn. Sở tiên sinh cũng có lí do rất hay, tiểu Thất so ra nhỏ tuổi hơn Trầm Khiêm, tiểu Thất kế tiếp muốn tham gia thi học trò nhỏ, mà Trầm Khiêm phải thi cử nhân.

Khó được hôm nay Trầm Khiêm còn có thể theo tiểu Thất xuống núi.

“Chưa từng thấy ai thu lúa mì sao?” Liên Mạn Nhi bưng một chén nước ô mai hoa quế cho Trầm Khiêm, cười hỏi.

“Không có, hôm nay là lần đầu tiên.” Trầm Khiêm nhận chén nước ô mai, cười gật đầu, “Mạn Nhi, hôm nay Ngũ tỷ còn hỏi, sao ngươi không đến Niệm viên, khiến nàng chờ lâu, nhất định muốn đi xem một cái.”

Xem ánh mắt và giọng nói khi Trầm Khiêm nói những lời này, giống như người mong đợi Mạn Nhi kia không phải Trầm Cẩn, mà chính là hắn.

“Mấy ngày trước không phải ta đã nói với Ngũ tỷ rồi sao.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Hôm nay Ngũ tỷ có khỏe không?”

“Khỏe, chỉ là hay nhắc tới ngươi.” Trầm Khiêm nói.

“Tiểu Cửu ca, không phải huynh nói muốn xem nhà đệ đập lúa sao, đi, chúng ta đi xem một chút.” Vào nhà nghỉ một hồi, tiểu Thất liền gọi Trầm Khiêm.

“À” Trầm Khiêm miệng đáp ứng mà không có đứng dậy.

“Đi xem đi” Liên Mạn Nhi cười nói “Xem xong trở lại, ăn cơm tối ở nhà ta luôn.”

“Tiểu Cửu ca…” tiểu Thất như có lời muốn nói, quay đầu lại nhìn Trầm Khiêm.

“Tốt” Trầm Khiêm gật đầu cực nhanh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK