Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Béo ca ca, nhà của ngươi ở đây hả?” Liên Mạn Nhi cố ý hướng tiểu béo cười nói.

Tiểu béo quả nhiên bị dáng vẻ tươi cười của Liên Mạn Nhi làm cho ngẩn ngơ. Liền thừa dịp tay hắn thả lỏng, Liên Mạn Nhi kéo bím tóc trở về, đồng thời nâng lên một cước đá vào bụng tiểu béo, tiểu béo lớn lên tròn vo, kỳ thật không tránh khỏi, lảo đảo một chút liền đặt mông ngồi trên mặt đất.

Chân cảm giác không tồi. Liên Mạn Nhi tà ác mà nghĩ, lại tiến lên một bước, dẫm tiểu béo.

“Ngươi là một con heo béo, ngươi mới mấy tuổi, đi học đùa giỡn nữ hài rồi. Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi thật tốt, vì dân trừ hại.”

Tiểu béo lăn trên mặt đất, gian nan mà đứng lên, Liên Mạn Nhi thừa cơ lại bắt được lỗ tai hắn.

“Ai ôi!!!, đau, Tiểu Bình Quả ngươi mau buông tay.” Tiểu béo oa oa kêu lên kỳ quái, ngoài miệng vẫn không quên đùa giỡn người.

Liên Mạn Nhi tức giận, trên tay lại tăng thêm lực.

“Nói, ngươi còn dám đùa giỡn người hay không, xem ta liền xé lỗ tai của ngươi xuống, trộn lẫn rau trộn ăn.” Liên Mạn Nhi đe dọa nói.

Đúng lúc này, phía sau phòng khách truyền đến tiếng bước chân. Thạch thái y cùng Vương Ấu Hằng quay lại.

“Mạn Nhi…” Vương Ấu Hằng liếc mắt nhìn thấy Liên Mạn Nhi tóm lấy tai của tiểu tử mập, vội vàng bước nhanh tới, “Đây là chuyện gì xảy ra?”

“Không có việc gì.” Liên Mạn Nhi cực kỳ nhanh nhìn Thạch thái y một cái, lập tức để buông tay ra, “Hắn không cẩn thận ngã sấp xuống, ta dìu hắn lên.”

Liên Mạn Nhi làm bộ giúp tiểu béo phủi đất trên người, len lén dùng ánh mắt uy hiếp tiểu béo.

“Tiểu Bình Quả.” Tiểu béo nhỏ giọng lầm bầm.

Nàng làm sao mà như Tiểu Bình Quả (cây táo nhỏ) rồi, cũng không bởi vì từ trong thôn chạy đến trấn trên, vừa khóc một hồi, cho nên mặt mới có chút hồng à. Tiểu tử này như thế nào lại nhìn bề ngoài như vậy. Liên Mạn Nhi trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt lại hung ác lên.

Tiểu béo lập tức nhảy ra. Còn dùng tay bịt lấy lỗ tai.

“Thạch bá bá, ngươi đi đâu. Ta với ngươi cùng đi.” Tiểu béo chạy đến bên cạnh Thạch thái y.

Liên Mạn Nhi vừa căm tức, lại thở dài một hơi, ít nhất tiểu béo không có cùng Thạch thái y cáo trạng. Tiểu béo này gọi Thạch thái y là Thạch bá bá, xem ra cũng có thể là con cháu của Thạch thái y.

“… Đây là đi cứu người, ngươi không thể đi theo.” Thạch thái y kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của tiểu béo, kêu hai hạ nhân ra, đem tiểu béo mang đi. Tiểu béo trước khi đi còn không thành thật một chút, hướng về phía Liên Mạn Nhi nhăn mặt.

Liên Mạn Nhi nghiêng đầu đi giả vờ không phát hiện.

Thạch thái y lập tức chuẩn bị xe, lại dẫn theo một gã sai vặt ôm cái hòm thuốc. Cùng Liên Mạn Nhi, Vương Ấu Hằng một đường ra roi thúc ngựa, rất nhanh liền trở về Tam Thập Lý doanh tử.

Bên trong Tây Sương phòng, tràn ngập mùi máu tanh, là phát ra từ Trương thị cùng một cái thùng gỗ dưới mặt đất. Trương thị đã hôn mê. Liên Thủ Tín nhíu chặt mày canh giữ bên giường gạch. Liên Chi Nhi, thê tử Xuân Trụ, còn có Triệu thị từ ngoài đồng trở về, đang ở bên cạnh chăm sóc Trương thị. Ngũ Lang cùng tiểu Thất bị đuổi ra bên ngoài. Trên mặt mọi người đều có vệt nước mắt. Liên Mạn Nhi tâm liền nhấc lên, chẳng lẽ, các nàng đã tới chậm, Trương thị đã…

Lục lang trung đầu đầy mồ hôi, vừa thấy Vương Ấu Hằng dẫn theo Thạch thái y tới, lập tức chạy ra đón chào.

“Thế nào rồi.” Thạch thái y vừa vào cửa. Trực tiếp đi đến trước mặt Trương thị, Liên Mạn Nhi lập tức chuyển cái ghế dựa cho Thạch thái y. Thạch thái y ngồi xuống trên ghế, liền bắt mạch cho Trương thị, một bên hỏi Lục lang trung tình huống của Trương thị.

“… Thời điểm đến đây, hài tử đã không còn. Bốc một thang thuốc, ép uống hết, vẫn không cầm máu được, người bệnh đã nhiều lần bất tỉnh, tuy là dùng thuốc kéo dài mạng sống, chỉ sợ là…” Lục lang trung bất chấp trán đổ mồ hôi, cung kính mà đứng ở bên cạnh Thạch thái y, đem tình huống Trương thị nói một lần.

Thạch thái y bình tĩnh, đè mạch đập của Trương thị, nhíu mày thật chặt.

“Tiên sinh, van cầu ngài, cứu nương tử ta một mạng…” Liên Thủ Tín bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Thạch thái y, khóc lên.

“Ngươi trước đứng lên.” Thạch thái y đối với Liên Thủ Tín nói.

“Liên Tứ thúc, tiên sinh bắt mạch cần yên tĩnh…” Vương Ấu Hằng liền đem Liên Thủ Tín đỡ dậy.

Thạch thái y bắt mạch tay phải Trương thị, lại đổi qua tay trái một hồi.

“Tại sao động thai khí?” Thạch thái y ngẩng đầu lên hỏi.

Trong phòng mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Chúng ta đều ở ngoài đồng, mẹ về nhà làm cơm, nội nói là ngã một phát.” Liên Mạn Nhi nói.

“Người bệnh bình thường thân thể như thế nào?” Thạch thái y lại hỏi.

“Rất tốt, vài năm nay, ngay cả tiểu bệnh cũng chưa từng có. Lần này mang thai, vốn ngồi rất vững vàng…” Lần này là Liên Thủ Tín đáp.

“Ngồi ổn, còn có thể như vậy!” Thạch thái y trầm mặt, hướng gã sai vặt đi theo vẫy vẫy tay, gã sai vặt liền tranh thủ đưa hòm thuốc tới.

Thạch thái y từ trong hòm thuốc lấy ra một bộ ngân châm, Triệu thị đem chăn mỏng trên người Trương thị xốc lên, cùng Liên Chi Nhi cỡi áo ngoài của Trương thị ra, Thạch thái y cách trung y châm vào yếu huyệt của Trương thị một hồi, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, mọi người biết rõ tánh mạng quan trọng, cơ hồ đều ngừng lại hô hấp.

Thạch thái y thu châm.

“Tiên sinh…” Liên Thủ Tín muốn hỏi thế nào, lại có chút không dám hỏi.

Thạch thái y phân phó gã sai vặt chuẩn bị giấy bút, “Lập tức chiếu theo đơn thuốc này bốc thuốc, lập tức ép cho người bệnh uống. Nếu uống thuốc này, có thể cầm máu, tánh mạng người bệnh liền không ngại. Nếu không thể…”

Thạch thái y cũng không nói gì thêm, chỉ tập trung tinh thần nghĩ nghĩ, vung bút mở một đơn thuốc.

“Ta, ta đi lấy thuốc.” Liên Thủ Tín muốn tới tiếp phương thuốc.

“Để ta đi, thuốc thường dùng, ta đã mang đến một ít.”

Vương Ấu Hằng từ trong tay Thạch thái y tiếp nhận phương thuốc, nhìn một lần, lại để cho tiểu nhị đi theo đem thuốc mang đến lấy ra. Vương Ấu Hằng tự mình chiếu vào đơn thuốc, phối thuốc phù hợp.

Thạch thái y nhìn Vương Ấu Hằng mang dược liệu, nhẹ nhàng gật đầu. Phương thuốc của hắn bên trong trừ có một ít thuốc phụ khoa quý hiếm ra, còn có mấy thứ lại hiếm thấy, bình thường trong phụ khoa không dùng đến. Vương Ấu Hằng không có khả năng đem dược liệu chưa bào chế toàn bộ mang đến, nhưng thuốc hắn muốn dùng tuy nhiên cũng có, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được.

“Nhi tử Vương lão đầu không tệ a.” Thạch thái y âm thầm thầm nghĩ.

Liên Mạn Nhi vội vàng từ trong tay Vương Ấu Hằng lấy thuốc đã được phối tốt, giao cho Liên Chi Nhi cùng Triệu thị đi ra ngoài nấu thuốc.

Liên Chi Nhi cùng Triệu thị đem thuốc sắc xong tiến vào, cho Trương thị uống. Trương thị ở trong quá trình này, đã có chút tỉnh dậy, nhưng lại nói không ra lời. Uống xong chén thuốc, rất nhanh hô hấp của Trương thị liền vững vàng, máu theo thời gian trôi qua cũng dần ngừng chảy.

Liên Mạn Nhi đã đem lai lịch của Thạch thái y, cùng với Vương Ấu Hằng như thế nào mời được Thạch thái y tới, nói sơ lược cho Liên Thủ Tín biết. Liên Thủ Tín nói thẳng là gặp quý nhân. Bên kia phòng trên, các nam nhân không nên đến, Liên lão thái thái cùng Hà thị đến xem hai lần, cũng nắm lấy tay không nói lời nào, liền đi trở về. Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ nghe nói Vương Ấu Hằng đến, còn mời được Thạch thái y từng đảm nhiệm viện phán trong Thái y viện đến, đã mời hai người đến phòng trên nghỉ ngơi. Vương cử nhân gia cũng phái người đến mời Vương Ấu Hằng cùng Thạch thái y.

Trương thị uống thuốc xong, một mực ngủ. Thạch thái y lại bắt mạch cho Trương thị, sau đó liền nhẹ gật đầu, không có nói thêm gì nữa.

Vương Ấu Hằng nhìn thái độ của thạch thái y, biết rõ tánh mạng của Trương thị đã được bảo trụ.

“Mạn Nhi, còn không mau tới tạ ơn Thạch bá bá?” Vương Ấu Hằng gọi Liên Mạn Nhi.

Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất tiến tới, dập đầu trước mặt Thạch thái y.

Thạch thái y vội vàng bảo bọn họ đứng lên.

“Mà thôi, ta viết lại một đơn thuốc a.” Thạch thái y lại viết một đơn thuốc, “Sau khi người bệnh tỉnh lại, theo đơn thuốc này mà điều dưỡng. Ngàn vạn lần nhớ kỹ, trong vòng một tháng nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể phí công…”

Thạch thái y lại một phen dặn dò, trời cũng đã tối, mới cùng Vương Ấu Hằng cùng nhau rời đi, người Liên gia tiễn hai người lên xe ngựa ra thôn, mới chậm rãi quay về.

Bởi vì buổi tối phải gác đêm, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi đi ra phòng trên dọn giường gạch.

Buổi tối trời thu, tất cả mọi người ở bên ngoài hóng mát, trong phòng không có đèn, tối om. Liên Mạn Nhi đẩy cửa phòng ra đi vào, một bóng người đột nhiên kinh hô một tiếng, từ trên giường gạch nhảy dựng lên.

Liên Mạn Nhi cũng hoảng sợ, trong lòng tự nhủ là có tặc thừa dịp Liên gia bận rộn, tiến đến trộm đồ? Nhìn kỹ, mới nhìn rõ nguyên lai là Liên Tú Nhi.

Cả buổi chiều này, mọi người vội vội vàng vàng ở bên ngoài, vẫn luôn không có nhìn thấy Liên Tú Nhi. Chẳng lẽ là một mực trốn ở trong phòng trên, thế nào lại giống như làm kẻ trộm, nhìn thấy nàng cùng Liên Chi Nhi, sắc mặt bị dọa không còn tí máu. Liên Tú Nhi bình thường cũng không nhát gan như vậy.

Trương thị hấp hối, Liên Tú Nhi lại không lộ diện, Liên Mạn Nhi chán ghét nàng bạc tình bạc nghĩa, bởi vậy cũng không phản ứng nàng, trực tiếp cùng Liên Chi Nhi đi ra giường gạch.

“Hai ngươi làm gì?” Liên Tú Nhi mở miệng nói.

“Gác đêm cho mẹ ta, gia bảo dọn dẹp giường gạch ra sương phòng.” Liên Mạn Nhi nói.

“Mẹ ngươi, mẹ ngươi sống lại rồi hả?” Liên Tú Nhi hỏi.

“Mẹ ta đương nhiên còn sống.” Liên Mạn Nhi tức giận, cùng Liên Chi Nhi dọn giường đi ra ngoài.

Đêm nay, Liên Thủ Tín một mực canh giữ ở bên cạnh Trương thị , Triệu thị cùng thê tử Xuân Trụ theo mấy hài tử Liên Mạn Nhi, cũng thủ ở bên cạnh. Mệt mỏi cả ngày, mấy hài tử đều buồn ngủ, nhưng ai cũng không chịu ngủ. Nếu người nào mơ hồ đi qua, sẽ làm mấy người các nàng tỉnh lại.

Mặc dù có Thạch thái y cùng Vương Ấu Hằng cứu trợ, nhưng các nàng đều thấy được sinh mệnh của Trương thị, theo máu tươi chảy ra. Các nàng đều sợ hãi, ở thời điểm các nàng ngủ, Trương thị vẫn chưa tỉnh lại.

Sáng sớm theo tiếng gà gáy, Trương thị chậm rãi mở mắt. Liên Thủ Tín cùng mấy người hài tử mở con mắt đỏ bừng, rốt cục nhịn không được vui đến phát khóc.

Trương thị từ Quỷ Môn quan trở về, sống lại, thai nhi trong bụng của nàng chưa thành hình đã mất rồi. Không biết là do thân thể suy yếu, hay là mất đi hài tử mà chịu đả kích, Trương thị sau khi tỉnh lại, có chút ngơ ngác, cũng không chịu nói chuyện.

Bất kể thương tâm như thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Đúng là thời điểm ngày mùa thu hoạch, bởi vì chuyện của Trương thị , đã làm trễ nãi cả nửa ngày công phu, Liên Thủ Tín, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng phải đi. Sáng sớm hôm nay, Liên lão gia tử như trước mang theo cả nhà ra đồng làm việc

“Mẹ con thì sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Ta và nội ngươi đã nói qua rồi, cho nội ngươi cùng lão cô chăm sóc.” Liên lão gia tử nói.

“Không được, ta lo lắng.” Liên Mạn Nhi trực tiếp đối với Liên lão gia tử nói.

“Ngươi đứa nhỏ này, có cái gì phải lo lắng?”

“Gia, ngày hôm qua nội cùng lão cô ở bên cạnh, mẹ cháu vẫn xảy ra chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK