Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cháu nói đúng, quả thật là…” Hiển nhiên Trương thị đã bị Tưởng thị đả động, rất tán thành ý của Tưởng thị. Nhưng tính cách của mỗi người đều có giới hạn, nàng không nói được từ gặp ma như Tưởng thị.

“Tứ thẩm, cháu còn trẻ, hiểu biết ít, không biết Tứ thẩm có nghe nói không, ở Triệu gia thôn có một nhà, ban đầu lão thái thái đó cũng thông minh nhanh nhẹn, thấu tình đạt lý, nhưng đến 50 tuổi liền bắt đầu điên điên dại dại, cũng nói những điều trước kia chưa từng nói, từng chuyện từng chuyện một. Chính là chỗ này…” Tưởng thị vừa nói chuyện vừa dùng ngón tay chỉ vào đầu mình: “Bị bệnh, còn nói là bị lẩn thẩn gì đó.”

Trương thị cũng không biết chuyện của lão thái thái ở Triệu gia thôn, nhưng nghe Tưởng thị nói, người ta vốn thấu tình đạt lý, nhưng Chu thị vốn chẳng phải người thấu tình đạt lý, chẳng qua là ngày càng quá đáng.

“Lão thái thái hàng ngày đều thắp hương bái phật… Bà cũng không phải là…” Trương thị nghi hoặc nói.

“Tứ thẩm, viện kia chẳng phải nơi lúc đầu tứ thẩm ở sao. Cháu cũng không dám nói là có tà…” Tưởng thị liền nói.

Không cần Tưởng thị nói, Trương thị cũng hiểu được. Trong viện kia có Tiểu Bát của nàng bị hại đẻ non, còn có Cổ thị từng chịu đủ mọi hành hạ mà chết thảm.

Cái nhà kia không sạch sẽ, Chu thị lại là người có quỷ trong lòng, chuyện thật như thế cũng không phải là không thể.

“Tứ thẩm, nếu thật sự hàng ngày thắp hương bái phật đều có tác dụng, thì trên đời này cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Tưởng thị lại nói.

“Cháu nói không sai.” Đến lúc này, Trương thị lại tin lời của Tưởng thị thêm ba phần.

“Nhưng cũng có người nói, lão thái thái của nhà kia bị như vậy là do thiếu hồn.” Tưởng thị thấy Trương thị như vậy, lại thấy Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cũng nghiêm túc lắng nghe, lúc này mới nói tiếp.

“Sao lại có thể thiếu hồn?” Liên Mạn Nhi nghe Tưởng thị càng nói càng thú vị, liền hỏi một câu.

“Đúng vậy, không duyên không cớ, sao lại thiếu mất hồn phách?” Trương thị cũng hỏi.

“Nói là do nhân quả… Lão thái thái Triệu gia đời này tích đức, vốn đã sống hết tuổi thọ của kiếp này rồi, nhưng Diêm vương thấy bà tích đức, kéo dài tuổi thọ cho bà, trước hết bắt một hồn phách của bà xuống Địa phủ cho đủ số lượng, để lão thái thái lại dương gian hưởng phúc. Việc tăng giảm này cũng có định số.” Tưởng thị liền nói.

Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh quan sát Tưởng thị, nàng đã sớm đoán được lần này Tưởng thị tới đây, trừ tặng quà thành thân cho Ngũ Lang thì còn có những chuyện khác. Vừa rồi Tưởng thị nói nhiều như vậy, nàng đã mơ hồ đoán được là chuyện gì. Bây giờ nàng đã hoàn toàn hiểu.

Tưởng thị khá lắm, dám nghĩ ra lý do tốt như vậy, xem ra đã suy nghĩ lâu lắm, thấu đáo mọi mặt rồi.

Trương thị nghe xong lời của Tưởng thị, cũng không hiểu thâm ý của nàng. Liên Mạn Nhi hiểu hết nhưng lại không muốn nói chuyện.

Tưởng thị thấy Trương thị và Liên Mạn Nhi đều không nói chuyện, lòng thầm thấy may mắn nhưng đã nói đến nước này rồi, không thể không nói tiếp.

“Tứ thẩm, cháu thiếu hiểu biết, lão thái thái của chúng ta, có phải giống như lão thái thái Triệu gia này hay không?” Tưởng thị liền nói: “Tứ thúc, Tứ thẩm tích đức nên ông trời tăng tuổi thọ cho lão thái thái.”

“Thân thể lão thái thái ngày càng khỏe mạnh, chỉ là tính tình, quả thật giống như cháu nói.” Trương thị liền nói.

“Bên ngoài cũng có mấy người nói vậy.” Tưởng thị mừng thầm trong lòng, nàng chính là chờ những lời nói này của Trương thị. Nhưng cùng lúc với việc vui vẻ, Tưởng thị cũng khó tránh khỏi lo sợ. Nàng như lơ đãng nhìn lướt qua Liên Mạn Nhi một cái, chỉ thấy Liên Mạn Nhi cúi đầu, giống như đang nghĩ gì đó.

Không biết chuyện kì lạ này, Liên Mạn Nhi có tin không. Tưởng thị suy đoán, nhưng dù thế nào thì nàng cũng muốn thử liều một lần. Liên Mạn Nhi tin tưởng là tốt nhất, dù Liên Mạn Nhi thông minh đến đâu thì tuổi vẫn còn nhỏ, hơn nữa, nàng cũng tự tin là mình nói rất chu toàn.

Cho dù Liên Mạn Nhi có chút không tin, Tưởng thị âm thầm cầu khấn, nàng cũng hi vọng, Liên Mạn Nhi có thể mềm lòng, có thể thương Đại Nữu Nữu. Vừa rồi nói nhiều như vậy, còn kể ra cả những oan ức của Đại Nữu Nữu, cũng nhằm khiến Trương thị và Liên Mạn Nhi đồng tình cùng thương hại.

Nàng không muốn hại người, nàng chỉ muốn cho mình và hài tử có thể sống tốt hơn một chút, có thể diện hơn một chút.

Trong một khoảng thời gian ngắn, ba người trong phòng đều không nói chuyện. Tưởng thị bắt đầu bất an, nàng đã nói tất cả những gì có thể nói, kế tiếp sẽ phải xem phản ứng của Trương thị và Liên Mạn Nhi. Mà Trương thị, lúc này nàng còn đang khiếp sợ, tiếp thu câu chuyện kì lạ của Tưởng thị.

Về phần Liên Mạn Nhi, nàng đang nghĩ tới nhân vật chính trong câu chuyện này: Chu thị.

Tới lúc này, Chu thị thân thể cường tráng, hàng ngày đều to tiếng mắng chửi, khiến cho mọi người đều mặc nhiên coi bà là một lão nhân khỏe mạnh, do đó không để ý tới những vấn đề ở phương diện khác. Ở niên đại này, không có bệnh lẩn thẩn của tuổi già, cũng không có bệnh tâm thần. Vì vậy, mọi người thấy hành động ngày càng quá đáng của Chu thị, đều coi là do cá tính của bà chứ không ai nghĩ đến là do thần trí của Chu thị xảy ra vấn đề.

Mà với điều kiện y dược hiện tại, cũng không thể chẩn đoán chính xác. Nhưng lại không thể cho là Chu thị vốn như vậy, theo cách nói kia của Tưởng thị thì coi như là không có biện pháp chữa trị.

Tưởng thị quả thật bị ép đến nóng nảy, có lẽ nàng nghĩ tới chuyện này cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai.

“Hiện tại lão thái thái uống thuốc gì?” Liên Mạn Nhi ngẩng đầu hỏi Tưởng thị.

“Vẫn là mấy loại kia…” Tưởng thị thấy Liên Mạn Nhi nói chuyện với nàng, vội nhân cơ hội quan sát Liên Mạn Nhi, hi vọng có thể phát hiện ra gì đó từ nét mặt của nàng. Nhưng kết quả cũng chỉ có thất vọng. Liên Mạn Nhi tỏ ra như bình thường, cũng không để lộ chút cảm xúc khác thường nào.

Tưởng thị ngẫm nghĩ, liền bấm ngón tay kể ra vài loại thuốc viên Chu thị hay uống.

“… Đều mua cố định hàng tháng ở Tế Sinh đường trấn trên.” Tưởng thị nói.

“Lão thái thái vẫn thích uống thuốc viên!” Trương thị thở dài.

Việc Chu thị thích ăn thuốc viên cũng không phải là thói quen mới hình thành vài năm gần đây. Ban đầu, lúc chưa ở riêng, Chu thị đã thích uống thuốc viên. Nhưng khi đó Liên lão gia tử vẫn còn, cả nhà tiết kiệm ăn mặc để nuôi dưỡng hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đi học, dù Chu thị thích uống thuốc viên thì cũng uống được rất ít.

Theo như Liên lão gia tử nói thì, không bệnh không tật, uống thuốc làm gì.

Dù là như vậy, cứ cách ba năm ngày là Chu thị lại nghĩ cách mua thuốc viên về uống. Liên Mạn Nhi vẫn nhớ rõ, lúc đó nàng mới tới nơi này, Trương thị muốn bán trâm cài tóc để mua thuốc cho nàng, Chu thị biết được, liền bắt Trương thị mua cho bà chút Dưỡng Vinh Hoàn.

Bây giờ, Liên lão gia tử đã mất, không còn người có thể quản thúc Chu thị nữa. Trong tay Chu thị cũng rộng rãi, trừ ăn thịt ra thì phần lớn tiền của bà đều dùng để mua thuốc viên uống.

Ở thời đại này, thuốc quý hơn cả lương thực, nếu người nông dân không mắc bệnh rất nặng thì không nỡ mời lang trung bắt mạch. Chu thị thì ngược lại, động một chút lại muốn uống thuốc

Ở thời đại này, người giàu uống thuốc bổ quanh năm. Liên Mạn Nhi còn âm thầm nghĩ, chưa từng nghe nói Chu thị là người nhà giàu, trên người Chu thị cũng không có chút dấu hiệu nào. Mà lại không bệnh thích uống thuốc viên, còn thích Dưỡng Vinh Hoàn… Tính thích thuốc viên có thể coi như dấu hiệu đã từng là người giàu có không?

Nghĩ như vậy một lúc, Liên Mạn Nhi liền đỡ trán. Người giàu có rất nhiều thói quen, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một cái nào trên người Chu thị, thế mà bà lại học thói quen “tao nhã” là uống thuốc viên này, thật đúng là không nói được câu nào.

Nhưng tiền mua thuốc này, Chu thị không lấy từ chỗ Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín cũng không tán thành thói quen này của Chu thị, nếu Chu thị nói là không thoải mái, Liên Thủ Tín liền mời lang trung đến bắt mạch, sau đó kê đơn bốc thuốc. Đây vốn là cách làm của người bình thường. Nhưng Chu thị lại luôn không thích như vậy.

Chu thị thường đi mua thuốc viên, nhà Liên Mạn Nhi cũng biết. Liên Thủ Tín còn từng đi khuyên bảo, lại bị Chu thị mắng một trận. Chu thị nói dù sao cũng không tiêu tiền của Liên Thủ Tín, bảo Liên Thủ Tín không có lý do để đau lòng. Quá tam ba bận, Liên Thủ Tín cũng chẳng muốn chú ý nữa, chỉ biết vài loại thuốc viên Chu thị hay uống chỉ là mấy loại thuốc bổ thông thường hoặc thuốc tiêu hóa, trị không được bệnh nặng nhưng cũng không có hại gì, chỉ là tốn tiền, vì vậy cũng mặc kệ Chu thị.

Thật ra thì muốn quản cũng không được. Chu thị đã quyết định, nếu Liên Thủ Tín ngăn không cho bà uống thuốc viên, đó chính là xót tiền, chính là bất hiếu, thậm chí còn cho rằng muốn mạng của bà.

Sự kiên trì của Chu thị với việc uống thuốc viên này, cho dù là với người có tính cách như bà mà nói thì cũng có chút hiếm thấy. Cứ như những viên thuốc kia chính là mạng của bà vậy. Không cho bà uống thuốc viên chính là muốn mạng của bà.

Liên Mạn Nhi đã từng thảo luận với mấy người Trương thị, Triệu Thị, Liên Diệp Nhi, cuối cùng, mọi người nhất trí cho rằng, Chu thị như vậy là vì quá sợ chết.

Chu thị khác với Liên lão gia tử. Trong khoảng thời gian cuối cùng của đời mình, Liên lão gia tử chắc cũng cảm thấy thân thể mình không trụ được, ông cũng lo lắng. Điều Liên lão gia tử lo lắng chính là lợi ích và kế sinh nhai của mấy con cháu như Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ lúc ông không còn nữa.

Mà Chu thị, ai cũng không nhìn ra bà lo lắng chỗ nào. Đơn giản chỉ vì Chu thị sợ chết. Hiện tại Chu thị sống rất tốt, rất tùy tiện, bà sợ hãi thế giới sau khi chết. Bởi vì trong thế giới kia, có quá nhiều người bà không dám đối diện.

Nghĩ ra nguyên nhân Chu thị uống thuốc viên, cũng hiểu được rằng, dù là Liên lão gia tử sống lại hay thần tiên hạ phàm thì cũng không thể thay đổi sở thích này của Chu thị.

“Vẫn là Kế Tổ đi mua thuốc cho lão thái thái sao?” Trương thị hỏi Tưởng thị.

“Bây giờ không để cho hắn đi nữa, là để Nha Nhi đi, Nữu Nữu đi cùng.” Tưởng thị liền nói.

“Vậy à…” Trương thị ồ một tiếng, trao đổi ánh mắt với Liên Mạn Nhi. Chu thị mắc bệnh đa nghi rất nặng, bây giờ người Chu thị tin tưởng nhất chính là Liên Nha Nhi, người khác đều phải đứng sau.

“Vừa rồi nghe đại tẩu nói, lão thái thái uống thuốc viên như vậy, hình như cũng không có lợi ích gì, vẫn nên mời lang trung bắt mạch một chút, kê một hai đơn thuốc, có lẽ sẽ tốt hơn.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Tẩu cũng nói vậy.” Tưởng thị liền nói: “Nhưng lão thái thái đâu chịu nghe. Nói muốn mời lang trung thì cho rằng chúng ta rủa bà.”

“Không có bệnh thì tốt, nếu có bệnh tật dù gì cũng nên điều trị chứ.”

Nói đến đây, Liên Mạn Nhi cố ý ngừng lại một chút.

“… Dù không phải bệnh tật thì cũng không thể mặc kệ, đại tẩu là người tốt thế nào, cẩn thận ra sao.Chúng ta chưa bao giờ không yên lòng về đại tẩu.” Liên Mạn Nhi lại nói: “Đại tẩu nên dùng chút tâm. Người xưa có nói: lão hiếu, tiểu hiếu. Nếu để tùy tiện sẽ không tốt. Nếu cần quản thì phải quản.”

“Đúng vậy.” Trương thị cũng nói: “Tính tình của lão thái thái như thế nào, Tứ thúc của cháu, cả chúng ta cũng đều biết. Hàng xóm láng giềng trong thôn cũng hiểu trong lòng. Cháu không cần phải sợ hãi, việc chính đáng, nên làm thì cứ làm.”

Tưởng thị vội đồng ý, trong lòng cũng có phần hiểu ra.

Ba người lại nói chuyện một lúc, Liên Mạn Nhi cố ý chuyển hướng đề tài, không nói về Chu thị nữa.

“Tứ thẩm, còn có một việc, muốn bàn bạc với tứ thẩm.” đột nhiên Tưởng thị nói.

“Có chuyện gì, cháu cứ nói thẳng.” Trương thị liền nói.

“…. Có lái buôn ở trấn trên đến muốn thuê phòng, biết chúng cháu có phòng trống nên tới hỏi cháu.” Tưởng thị nói với Trương thị: “Cất đồ cũng không dùng hết bốn phòng phía Tây…. Chính là nghĩ tới, Tứ thúc, tứ thẩm đã từng ở đó, nhà mình ở hoặc để không thì không sao, cho người quen ở, Tứ thúc và tứ thẩm cũng không nói gì, chỉ là nếu cho thuê, cháu sợ Tứ thúc và tứ thẩm không thích.”

“Có gì không thích đâu.” Trương thị cũng không để ý chuyện này, cười nói: “Phòng xá chính là để người ở, để trống cũng hẳng được gì, nếu có người đáng tin muốn thuê, cháu cứ cho thuê, không cần nghĩ tới chúng ta…. Cháu cũng không cần phải hỏi ta.”

Dù đã từng ở nơi đó thì họ cũng đã dọn ra ngoài, Chu thị và Tưởng thị muốn làm gì, Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không ngăn cản.

Nghe Trương thị nói vậy, Tưởng thị liền cười.

“… Chỉ có vài mẫu, hàng năm cày cấy cũng đủ sống tạm. Cha Nữu Nữu… chao ôi, Tứ thẩm cũng biết cháu của người rồi đó. Trong nhà không có đường nào để kiếm tiền, cháu muốn cho thuê phòng, mỗi tháng cũng có thêm chút tiền, trợ giúp trong nhà. Giống như Tứ thẩm nói, bỏ trống cũng chẳng được gì.” Tưởng thị cười nói.

“Chuyện này cháu cứ nói với lão thái thái. Ta sợ bà không thích trong viện có người ngoài.” Trương thị liền nói.

“Chuyện này thì chắc chắn rồi. Sau khi cháu đến chào Tứ thẩm xong, trở về sẽ bàn với lão thái thái. Nếu lão thái thái không thích cũng cho qua.” Tưởng thị gật đầu.

“Còn một điều nữa, phải hỏi thăm xem mấy người kia có phải người có trách nhiệm hay không, tránh cho sau này ở cùng một viện lại xảy ra chuyện không hay.” Trương thị lại nói.

Đây là lời quan tâm ân cần, Tưởng thị cũng gật đầu.

“… Là một nhà bốn người, hai người lớn hai trẻ nhỏ. Hai đứa nhỏ đều là con gái, đều rất sạch sẽ, cháu nghe nói người cũng an phận.” Tưởng thị liền nói: “Dù sao thì sống ở thôn của chúng ta, các nàng cũng không phải người ngoài.”

“Cháu cứ chú ý là được.” Trương thị liền nói.

Tưởng thị lại nói một hai câu chuyện, thấy trời không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ.

“Đại tẩu, tẩu chờ một chút.” Liên Mạn Nhi gọi Tưởng thị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK