Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Huyên

Beta: Tiểu Tuyền

Hai gã sai vặt ngăn cản Liên Mạn Nhi, không cho nàng đi. Nếu như là người khác, thì bọn hắn sẽ không khách khí như vậy, trói trước rồi nói sau. Nhưng bộ dạng của Liên Mạn Nhi hào phóng, khí thế mười phần, hai gã sai vặt nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền bảo một trong hai tiểu nha đầu mau đi báo tin.

“ Nàng ta lén vào thư phòng của Lục gia, còn phải gọi người gì nữa, đem nàng ta trói lại trước đã. ” Một nha đầu mặt dài nhỏ đột nhiên nói.

Liên Mạn Nhi không khỏi nhìn nha đầu kia một cái, phát hiện nàng ta chính là người bị nàng làm đổ khay lúc nãy.

Hai gã sai vặt nghe nha đầu kia nói thì có chút thay đổi, ánh mắt càng tăng vẻ xem thường nhìn về phía Liên Mạn Nhi.

“ Ta là khách của phủ các ngươi, các ngươi dám bất kính với ta? ”

Liên Mạn Nhi cau mày. Cho dù cuối cùng không thể làm thế nào, nhưng nếu như để cho hai tên kia đến bắt nàng, thì nàng cũng không còn mặt mũi nữa rồi.

Trầm Lục sao còn chưa tới? Còn Trầm Khiêm và tiểu Thất, giờ này bọn hắn phải tan học rồi chứ, không thấy mình, bọn hắn nên đi tìm mới đúng chứ? Sao còn chưa tới a.

Mắt thấy hai gã sai vặt kia sắp đến gần, vươn tay thật sự muốn bắt nàng.

“ Dừng tay! ” Không biết từ lúc nào Trầm Lục đã xuất hiện ở ngã ba bên cạnh núi giả, theo sau lưng hắn là ba bốn vị tướng tá trẻ tuổi cường tráng, trong đó người đứng gần hắn nhất chính là người Liên Mạn Nhi quen biết Trương Thiên Hộ.

Thư phòng trong núi giả quả nhiên là có lối đi bí mật, Trầm Lục cuối cùng cũng đến giúp nàng giải vây.

Coi như là đến vừa kịp lúc, nhìn thấy Trầm Lục, Liên Mạn Nhi bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc đó, có tiếng bước chân hỗn loạn từ hướng khác truyền tới. Rất nhanh, Trầm Khiêm và tiểu Thất từ ngã ba khác xuất hiện. Hai đứa bé đang chạy lại, theo sau bọn hắn là đám người hầu bị bọn hắn kéo thành một đoàn lớn.

“ Mạn Nhi, đã xảy ra chuyện gì? ”

“ Tỷ, sao vậy? ”

Trầm Khiêm và tiểu Thất bước chân không đừng chạy đến bên cạnh Liên Mạn Nhi, hai đứa bé vừa hỏi nàng có chuyện gì vừa đứng trước Liên Mạn Nhi ra dáng vẻ bảo vệ nàng.

Liên Mạn Nhi không có trả lời ngay mà kéo tiểu Thất, đem hắn quan sát trên dưới một phen, xác định tiểu Thất không bị tổn thương gì nàng mới yên tâm. Quan tâm tất loạn, lời này nói không sai. Mặc dù đã đoán được Thải Tú nói tiểu Thất bị thương là gạt nàng nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy tiểu Thất an toàn, Liên Mạn Nhi vẫn không thể yên tâm.

“ Tiểu Thất, đệ không có chuyện gì là tốt rồi. ” Liên Mạn Nhi vươn tay ôm lấy tiểu Thất.

“ Tỷ, đệ không có chuyện gì đâu. Tỷ sao vậy?” Tiểu Thất sờ sờ đầu, có chút không hiểu nói, “ Tỷ, có người khi dễ tỷ sao?”

Lúc này Trầm Lục đem người chậm rãi đi tới.

“ Lục gia, ” hai gã sai vặt cùng hai nha đầu vội vàng hành lễ với hắn, một trong hai gã sai vặt bẩm báo, “ là … vị cô nương này tự tiện xông vào thư phòng, vừa lúc bị chúng tiểu nhân phát hiện …”

Hai gã sai vặt không quen biết Mạn Nhi nhưng nhìn nàng ăn mặc phú quý, cử chỉ hào phóng, cho nên không dám xem nhẹ, giờ nhìn thấy thái độ của hai vị Gia nhà mình, thì đối với Liên Mạn Nhi càng không dám coi thường.

“ Nói nhảm. ” không đợi tên sai vặt nói xong, cũng không chờ Trầm Lục lên tiếng, Trầm Khiêm liền cả giận nói, “ Ngươi ăn nói lung tung!”

Tên sai vặt vội cuối đầu xuống, lời định nói cũng không dám nói ra nữa.

“ Vừa rồi là ai nói muốn đem Mạn Nhi bắt lại?” Ánh mắt của Trầm Khiêm nhìn về phía hai tiểu nha đầu, “ Là ngươi? Hay là ngươi? Ai cho các ngươi lá gan dám đối xử với khách trong phủ như vậy? Các ngươi lại là ai, mà dám tự tiện ra lệnh hả? ”

Trầm Khiêm híp mắt, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Hắn cũng không cố tình phô trương thanh thế, hắn thật sự rất tức giận.

Hai tiểu nha đầu bị dọa vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu, cũng không dám nói chuyện, tiểu nha đầu mặt dài nhỏ nói muốn đem Mạn Nhi bắt lại trước lại càng sợ đến run run.

“ Được rồi.” Trầm Lục nhấc chân lên, dường như muốn đi về phía trước, nhưng hắn nhìn qua thấy Trầm Khiêm và tiểu Thất đứng sát bên Liên Mạn Nhi, bước chân hắn chậm lại, đổi thành hướng khác.

“Để cho Mạn Nhi nói xem, chuyện gì xảy ra. ” Trầm Lục ở trước mặt hai gã sai vặt và hai tiểu nha đầu thong thả bước hai bước, chậm rãi nói.

“ Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra … ” Nghe Trầm Lục hỏi như vậy, lòng Liên Mạn Nhi đã an tâm, Trầm Lục cuối cùng đã thuận theo ý của nàng, giả vờ mới đến, mà không phải đã gặp nàng ở trong thư phòng.

Liên Mạn Nhi đem chuyện xảy ra nói lại một lần.

“ … Đem ta đẩy vào trong, rồi nàng ta khóa cửa rồi bỏ chạy, ta gọi nửa ngày, cũng không thấy ai lên tiếng, vừa nghỉ một lát thì có người đến. ” Liên Mạn Nhi chỉ bốn người, “ chính là bọn họ, nói ta tự tiện xông vào thư phòng gì gì đó, còn nói đây là tội mất đầu, muốn đem ta đi giết. ”

Trong lúc kể, nàng cố ý bỏ bớt chi tiết nàng đã từng vào trong phòng, chỉ nói nàng luôn đứng ở trước cửa sổ. Như vậy nàng không thể gặp Trầm Lục càng không có khả năng nhìn xem trộm thư ở trên bàn.

Đương nhiên, lời nói của Liên Mạn Nhi cũng có sơ hở, ví như khi bốn người này phát hiện ra nàng, nàng từ phía sau tấm bình phong đi ra, nhưng mà lúc này đây nàng tin tưởng bọn họ không dám vạch trần nàng.

“ Ta thật không hiểu ra sao nữa, rõ ràng là tiểu Thất không có chuyện gì. ” Cuối cùng Liên Mạn Nhi cố ý khổ sở nói.

“ Tỷ, đệ không có chuyện gì, ta luôn ở cùng tiểu Cửu ca, vừa nãy mới từ chỗ Tiểu Sơn cư đi ra. Chúng ta chưa từng ra ngoài chơi. ”

“ Đúng vậy, Trầm Khiêm gật đầu xác nhận lời tiểu Thất nói, “ Hồi nãy vừa tan học, ta cùng tiểu Thất định đi Hà hiên tìm ngươi, nhưng giữa đường gặp tiểu nha đầu của Ngũ tỷ nói ngươi đã đi Tiểu Sơn cư tìm từ lâu rồi. Ta và tiểu Thất còn thấy lạ, sau đó nghe bên này xảy ra chuyện nên ta dắt tiểu Thất đến đây.

“ Lục ca, Thải Tú làm sao vậy?” Nói với Liên Mạn Nhi xong, Trầm Khiêm nghiêng đầu hỏi Trầm Lục.

“ Thải Tú? Có chứng cớ không? ” Ánh mắt Trầm Lục có chút bí hiểm, hắn nhìn thoáng qua Trầm Khiêm và Mạn Nhi. Ánh mắt hắn dừng ở trên người Liên Mạn Nhi lâu hơn một chút. Liên Mạn Nhi lúc này mất hết dáng vẻ đáo để khi vừa bước vào thư phòng. Là do ở trước mặt mọi người? Hay nguyên nhân là do có người cho nàng chỗ dựa?

Trầm Lục thu hồi ánh mắt, đưa tay lên sờ sờ cằm, ánh mắt không tự chủ được lại đặt ở trên người Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục nói đến chứng cớ liền vội lấy ra mảnh vạt áo mà nàng giật được trên người của Thải Tú.

“ Đây là mảnh vạt áo ta giật được khi nàng ta đẩy ta vào phòng.”

Trầm Khiêm nhìn nàng ánh mắt như muốn nói, “ Mạn Nhi, ngươi rất giỏi ” sau đó lấy mảnh áo trong tay Mạn Nhi, đi qua, đưa cho Trầm Lục.

Trầm Lục không cầm mảnh vải, chỉ nhìn một cái liền gật đầu với người bên cạnh. Trương Thiên Hộ chỉ đành phải đi lên, cầm lấy mảnh vải.

“ Lục ca … ” Trầm Khiêm gọi một tiếng.

Trần Lục cuối đầu nhìn Trầm Khiêm đã cao đến ngực hắn.

“ Yên tâm đi.” Trầm Lục nói.

“ Mời Mạn Nhi đến chỗ Ngũ cô nương ngồi nghỉ ngơi cho đỡ sợ.” Trầm Lục ngẩng đầu, nhìn Liên Mạn Nhi nói, “ Ta sẽ điều tra chuyện này rõ rang và cho ngươi một lời giải thích hợp lý. ”

Liên Mạn Nhi vội vàng nhún gối, vén áo thi lễ.

Liên Mạn Nhi bị kinh sợ, tiểu Thất dĩ nhiên là đi theo nàng đến Hà hiên, Trầm Khiêm nhìn hai người, hắn vừa lo lắng Liên Mạn Nhi vừa quan tâm chuyện xử trí Thải Tú bên Trầm Lục, cuối cùng hắn quyết định đưa Liên Mạn Nhi đến Hà hiên trước, thu xếp xong mới đi Thanh viên.

Trầm Khiêm vừa đưa Liên Mạn Nhi đi Hà hiên, còn chưa đi được bao xa đã gặp Trầm Cẩn đem một nhóm người đi tới.

Trong đó cũng có tiểu Khánh và tiểu Hỷ, từ xa nhìn thấy Liên Mạn Nhi, liền chạy tới.

“ Cô nương, có sao không? Làm cho chúng ta sợ chết đi được. ” Hai nha đầu đi lên dìu Liên Mạn Nhi, nhịn không được mà khóc lên.

Dĩ nhiên, các nàng đã biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

“ Được rồi, đừng khóc nữa, ta không sao. Chúng ta còn đang ở nhà của người ta đấy.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng khuyên.

“ Cô nương, đều là chúng ta không tốt, chúng ta ham chơi.” Tiểu Khánh lau nước mắt nói.

“ Cô nương, lần sau chúng ta sẽ không rời khỏi cô nương.” Tiểu Hỷ cũng nói.

“ Chuyện này không trách các ngươi được.” Liên Mạn Nhi thở dài nói, nhìn thấy đoàn người Trầm Cẩn sắp đến gần, liền vội nhỏ giọng nói, “ Đừng nói nữa. ”

Sắc mặt Trầm Cẩn có chút trắng bệch, đi lên nắm tay Liên Mạn Nhi, lòng bàn tay lạnh ngắt còn có chút ẩm ướt.

“ Làm ta sợ muốn chết, đều là ta không đúng.” Trầm Cẩn nắm lấy tay Liên Mạn Nhi lắc lắc, nói.

Tiểu nha đầu được phái dẫn đường đi Tiểu Sơn cư cho Liên Mạn Nhi, bị đẩy ra, phịch một tiếng quỳ xuống nền đá xanh dưới đất.

“ Cô nương, đều do nô tỳ sai, nô tỳ đáng chết.” Nha đầu dập đầu ra tiếng, nói.

“ Mau đứng lên.” Liên Mạn Nhi vội vàng để tiểu Hỷ đi qua đỡ nàng ta đứng lên, “Ai có thể biết trước mọi chuyện chứ, chỉ có mấy bước chân, không nghĩ đến lại … ”

Lúc Liên Mạn Nhi nói như vậy, không chỉ là nói Trầm Cẩn và mọi người mà còn nói bản thân nàng. Nàng hoàn toàn tin tưởng nàng sẽ an toàn ở trong vườn này, cho dù là bây giờ xảy ra chuyện nàng vẫn không biết tại sao.

“ Ngũ tỷ, chuyện không liên quan tới nha đầu này đâu, Ngũ tỷ nể tình ta mà tha cho nàng đi.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Cẩn.

Trầm Cẩn quay ra sau phất tay, ý bảo đem nha đầu kia đi.

“ Loại người vô dụng như vậy, đến cái gì nặng cái gì nhẹ cũng không biết. Mạn Nhi, nếu hôm nay muội xảy ra chuyện gì thì nàng ta chết mấy lần cũng không đủ. Muội còn tốt bụng nói giúp nàng … chỗ của ta sẽ không nuôi loại không có tiền đồ.” Trầm Cẩn vừa dắt Liên Mạn Nhi về Hà hiên, vừa nói.

Liên Mạn Nhi không nói gì nhưng trong lòng lại tán đồng quyết định của Trầm Cẩn. Nha đầu đó có ý xấu hay không không nói, chỉ không biết phân biệt nặng nhẹ thì không thể trọng dụng rồi. Không biết lần này Trầm Cẩn phạt nàng ta như thế nào, nhưng có thể thấy sau này nha đầu đó sẽ không có tương lai gì, có thể cả đời yên ổn làm nha đầu làm việc nặng là may mắn lắm rồi.

Về đến Hà viên, Trầm Cẩn sắp xếp cho Liên Mạn Nhi nằm trên giường nhỏ, lại gọi nhà bếp mang điểm tâm và trà an thần cho nàng.

“ Ngũ tỷ, tỷ nói xem, Thải Tú kia vì sao lại làm như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK