Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cớm Nắng Anh Tử mưu tính Liên ký, còn về nam nhân bị nàng uy hiếp, Liên Mạn Nhi nhíu nhíu mày, nghe ngữ điệu lười biếng, âm cuối kéo dài giống như tân lang hôm nay – Vương Ấu Hoài!

Hai người kia lúc nào thì thông đồng với nhau?

Hay là từ lúc một nhà Liên Mạn Nhi nhận được tin tức, nói trong thôn có người đánh chủ ý cửa hàng cũ của Liên ký, trong đó có nhà của Anh Tử. Chỉ là các nàng phòng bị nghiêm cẩn, tại trấn Cẩm Dương và Tam Thập Lý doanh tử có Vương Ấu Hằng, cùng người Ngô gia giúp đỡ, lại cùng Thẩm gia lui tới, cho nên những người kia đều không có chỗ xuống tay.

Gần đây, không còn tin tức như vậy truyền đến nữa, Liên Mạn Nhi còn tưởng rằng mấy gia đình kia thấy rõ, đều bỏ phần tâm tư này. Không nghĩ tới nhà Anh Tử còn không bỏ qua, lại uy hiếp Vương Ấu Hoài giúp nhà nàng đạt được mục đích.

Nghe ý tứ của Anh Tử, chuyện này nàng hẳn đã sớm yêu cầu với Vương Ấu Hoài. Liên Mạn Nhi cẩn thận hồi tưởng một lần, xác định bất luận là Vương Ấu Hoài, hay là một vị quản sự Vương gia, hoặc bất kỳ hạ nhân nào đều không để lộ ra ý tứ này, hay làm việc gì bất lợi với Liên ký.

Trái lại, nhà Vương cử nhân cùng nhà nàng hiện tại có xu hướng bình khởi bình tọa mà lui tới.

Anh Tử chắc hẳn thấy Vương Ấu Hoài hôm nay kết hôn, mà chuyện cửa hàng lại thủy chung không giúp nàng xử lý. Nàng sốt ruột nên mới tìm tới uy hiếp Vương Ấu Hoài .

Bởi vì liên quan đến cửa hàng nhà mình, Liên Mạn Nhi cũng bất chấp tất cả, chỉ nghiêng tai lắng nghe. Nàng muốn biết, Vương Ấu Hoài đến cùng có đáp ứng Anh Tử hay không, nếu như đáp ứng, hắn định dùng dạng thủ đoạn gì.

“Không phải đã nói với ngươi, chờ ta hết bận rộn rồi nói. Ta tìm Liên lão tứ nói chuyện. Chờ khế ước thuê mướn ở cửa hàng cũ nhà hắn hết rồi, các ngươi lại ở đó mở cửa hàng, như thế nào cũng có thể lấy đi một nửa công việc làm ăn của Liên lão tứ. Nhà hắn một tháng lợi nhuận năm mươi lượng, sau này sẽ là một nhà các ngươi lợi nhuận hai mươi lăm lượng. Tiểu ngoan ngoãn của ta, ngươi nếu có thể làm, chèn ép sập nhà các nàng, thì các ngươi sẽ tự mình độc chiếm năm mươi lượng.” giọng của Vương Ấu Hoài lười biếng nói.

“Phải đợi khế ước nhà hắn hết hạn, vậy không phải là đợi đến cuối năm sao? Còn hơn mấy tháng nữa kìa, cha ta sốt ruột đến con mắt đều đỏ . Ngươi lúc trước muốn thân thể người ta, thì nói với người ta như thế nào ah. Là để Liên gia đem cửa hàng tặng cho chúng ta. Ngươi hứa như vậy mà. Về sau thì nói đợi, đợi cửa hàng nhà người ta xây mới xây xong rồi thì mang cửa hàng cũ cho ta . Hiện tại lại phải đợi, đợi khế ước gì đó của nhà hắn hết hạn. Ngươi nói, ngươi…” giọng nói Anh Tử hàm chức tức giận mang theo oán trách .”Ngươi còn nói ngươi không sợ Liên lão tứ, nhà hắn có gì giỏi, còn không giống nhà chúng ta. Chẳng qua là Liên Hoa Nhi gả tiến vào Tống gia, Thẩm gia nể mặt Tống gia, nghỉ chân hai lần tại chỗ hắn, để xem chút mới lạ ở nông thôn, mà ngươi lại sợ một nông dân như hắn sao? Hoài đại thiếu gia, ngươi quả thật là không được mà.”

“Tiểu ngoan ngoãn, ngươi đừng vội, chờ ta đi nói cùng Liên lão tứ, bảo hắn đem cửa hàng cũ lập tức tặng cho các ngươi. Ta có được hay không, bảo bối ngươi không phải rõ ràng nhất à…”

Kế tiếp âm thanh trong phòng từ từ mơ hồ, hơn nữa dần dần có chút âm thanh khó nghe truyền tới. Anh Tử cũng không lại đề cập chuyện cửa hàng nữa, chỉ phát ra từng đợt âm thanh trầm mê trong dục vọng.

Liên Mạn Nhi rốt cuộc nghe không nổi nữa, lặng lẽ từ cửa nách đi ra, cũng đem cửa nách nhẹ nhàng đóng lại.

Tam Thập Lý doanh tử hơn 80% nhân khẩu đều họ Vương, Vương cử nhân ở bổn thôn, bổn trấn, thậm chí bổn huyện, đều có địa vị quan trọng. Nhất là tại Tam Thập Lý doanh tử, nói thí dụ như lần trước, ruộng đất gần ruộng của Nhà Vương cử nhân muốn bán, Nhà Vương cử nhân chưa nói không mua, người ta cũng không dám đi mua kia ruộng đất.

Nếu như, tại Tam Thập Lý doanh tử nhà Vương cử nhân muốn làm chuyện gì thì chuyện đó gần như là trăm phần trăm có thể thành.

Vương Ấu Hoài, với tư cách là con trai trưởng của Vương cử nhân, nếu quả thật hướng Liên Thủ Tín nói, bảo hắn đem cửa hàng cũ nhường lại. Liên Thủ Tín nếu cự tuyệt liền là không nể mặt Vương đại thiếu gia.

Tại Tam Thập Lý doanh tử, Liên Mạn Nhi cũng không muốn cùng nhà Vương cử nhân trở mặt.

Nhưng nếu Liên Thủ Tín đáp ứng Vương Ấu Hoài yêu cầu, để nhà Anh Tử ở chỗ cửa hàng cũ mở cửa hàng , cái này hoặc nhiều hoặc ít đều phân đi khách hàng của Liên ký. Nếu như nhà Anh Tử lại dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó thì đối với Liên ký nguy hại càng lớn.

Không thể để Vương Ấu Hoài hướng Liên Thủ Tín đề nghị chuyện này.

Vậy phải làm thế nào? Liên Mạn Nhi một bên trở về, một bên cực kỳ nhanh cân nhắc. Xem ra, vẫn phải tìm Vương Ấu Hằng. Thân đường đệ sức nặng, cũng phải vượt quá Anh Tử như vậy, với Vương Ấu Hoài Anh Tử tính là cái gì?

Vương Ấu Hoài đáp ứng Anh Tử đã lâu, nhưng một mực không hành động.

Nhưng mà, hiện tại Vương Ấu Hoài kết hôn, hắn nhất định cũng không hi vọng chuyện của Anh Tử lộ ra, cho nên vừa rồi mới có thể đáp ứng như vậy. Loại chuyện này, thân đường đệ thì có đủ trọng lượng hay không?

Bởi vì trong lòng cân nhắc sự tình, Liên Mạn Nhi không chú ý xem đường, thiếu chút nữa cùng đâm đầu đi tới cô nương đụng phải.

“Muội tử, nhà vệ sinh ở đâu vậy?” Cô nương kia hỏi Liên Mạn Nhi.

“Nhà vệ sinh ah ” Liên Mạn Nhi đánh giá trước mắt cô nương. Cô nương này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên thân là áo màu trắng nhạt, áo khoác xanh lá mạ, hạ thân váy màu trắng nhạt, trên đầu ngoại trừ trâm bạc, còn cài hai đóa hoa nhỏ màu hồng.

Lạ mắt, không phải là Tam Thập Lý doanh tử. Xem ra tựa hồ là cái nha đầu, lại cùng Vương gia nha đầu ăn mặc khác biệt. Hơn nữa, cô nương này nói chuyện khẩu âm cũng không giống người ổ trấn Cẩm Dương, ngược lại giống tiểu cô nương ban nãy cùng tiểu Thất nói chuyện.

Liên Mạn Nhi lập tức trong lòng khẽ động.

“Nhà vệ sinh hình như ở bên kia.” Liên Mạn Nhi đưa tay chỉ.

Nha đầu áo xanh lá mạ tựa hồ là vội vã đi vệ sinh, cũng không hỏi nhiều, theo hướng Liên Mạn Nhi chỉ nhanh chóng rời đi.

Chỗ đó có một lùm hoa mỹ nhân tiêu, vượt qua mỹ nhân tiêu, sẽ là cửa nách ban nãy Liên Mạn Nhi đi ra.

Nơi đây không nên ở lâu, Liên Mạn Nhi vội vàng tìm Liên Diệp Nhi. Đúng lúc Liên Diệp Nhi từ nhà vệ sinh đi ra, Liên Mạn Nhi kéo nàng, vội vã từ nội viện đi ra.

“Diệp nhi, thế nào rồi, bụng còn đau không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Mạn Nhi tỷ, không có gì. Bụng ta còn chút đau. Nhưng mà, không đáng ngại.” Liên Diệp Nhi nói qua loa, sắc mặt có chút lúng túng. Nàng đau bụng, nhưng không muốn bởi vì mình, mà ảnh hưởng tới Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất xem náo nhiệt.

Liên Mạn Nhi đúng lúc muốn sớm một chút ly khai chỗ này. Miễn cho một hồi, nếu như ầm ĩ, nha đầu kia nhìn thấy nàng. Thì thật không biết phải giải thích làm sao?

“Diệp nhi, muội đừng gượng gượng. Đi thôi, ta về nhà.” Liên Mạn Nhi không cho Liên Diệp Nhi nhiều lời, kêu tiểu Thất.

“Em gái ta đau bụng, chúng ta phải về nhà.” Liên Mạn Nhi tìm bà tử mà Vương Ấu Hằng đã dặn dò kia, nói với nàng.

Bà tử nghe xong, cũng không hỏi nhiều, ở phía trước dẫn đường, đưa các nàng ra Vương phủ. Liên Mạn Nhi lại dặn dò bà tử kia nói cho Vương Ấu Hằng là các nàng đi rồi, rồi mới mang Liên Diệp Nhi cùng tiểu Thất trở về nhà.

Liên Diệp nhi về nhà, lại chạy nhà vệ sinh hai lần, hơi bị mất nước, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vàng. Triệu thị sốt ruột, tìm Trương thị thương lượng. Trương thị lấy ra từ đám rau dại Ngũ Lang đào hai khỏa rau sam tươi, lại bảo Liên Mạn Nhi lấy hai lượng đường trắng, sắc thành hai chén nước lớn, cho Liên Diệp Nhi uống vào.

Liên Diệp Nhi lại đi một lần, rốt cục ngừng lại.

“Buổi tối lại uống một lần như vậy nữa, thì sẽ không có việc gì.” Trương thị nói.

Nhà nông dân bình thường tiêu chảy là như vậy, hoặc có chút đau đầu nhức óc gì đấy đều rất ít mời lang trung. Các nàng có tiểu phương thuốc đời đời truyền thừa, nguyên liệu thì lấy ngay tại chỗ, thuận tiện lại hiệu quả. Nhất là trời thu hay bị tiêu chảy, bình thường vì mùa hè ăn đồ lạnh, đến mùa thu phát tác ra, lúc này, dùng rau sam sắc lấy nước uống, liền thần hiệu.

Liên Diệp Nhi không có việc gì, Liên Mạn Nhi có tâm thần hồi tưởng chuyện vừa rồi. Cũng không biết về sau xảy ra chuyện gì, lúc các nàng đi ra, Vương gia vẫn gió êm sóng lặng.

Là nha đầu kia không phát hiện Vương Ấu Hoài cùng Anh Tử, hay là nàng phát hiện, lại giả vờ không thấy. Chỉ cần đẩy ra phiến cửa nách kia, liền không khả năng không nghe đến âm thanh. Mà nha đầu kia, tám chín phần mười là nha đầu của tân nương tử. Nàng nghe thấy được, nhìn thấy, cho dù tại chỗ không nói gì, sau đó cũng nên nói cho tân nương tử người bên đó mới đúng ah.

Đợi Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân đều trở về, Liên Mạn Nhi thử nói bóng nói gió, vẫn không đạt được tin tức nàng muốn, Liên Mạn Nhi có chút nhụt chí.

Nếu như một chiêu này không có kết quả, như vậy kế tiếp nàng nên làm thế nào bây giờ. Nàng thật sự không muốn để cho nhà khác phân khách với nhà nàng, nhất là giống Nhà Anh Tử như vậy, rõ ràng tâm thuật bất chính.

Ăn tối xong, mắt thấy mặt trời xuống núi, Liên Mạn Nhi đang nghĩ nên nói chuyện này như thế nào với người nhà, để cùng nghĩ biện pháp, thì vợ Xuân Trụ đến chơi.

Liếc mắt thấy vợ Xuân Trụ lúc vào cửa vẻ mặt hưng phấn đỏ lên, con mắt còn lóe lên ánh sáng, Liên Mạn Nhi liền hiểu, nàng nhất định mang đến tin đại bát quái.

“Tứ tẩu, ngươi nghe nói gì chưa?” vợ Xuân Trụ vừa mới đến liền nói ngay.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Trương thị cũng thoáng cái liền ngửi được hương vị đại bát quái, vội vàng hỏi.

“Là nhà Vương cử nhân, hôm nay không phải Hoài đại thiếu gia cưới vợ ư, nghe nói, Hoài đại thiếu phu nhân bộ dáng đoan chính, là đầu bài…” Lốp bốp, lốp bốp, Vợ Xuân Trụ bắt đầu nói về Hoài đại thiếu phu nhân mỹ mạo như thế nào, đồ cưới phong phú như thế nào.

“Thím, nhà Vương cử nhân xảy ra chuyện gì rồi?” Liên Mạn Nhi thấy vợ Xuân Trụ lạc đề, liền hỏi tới. Bình thường, nàng sẽ không như vậy. Nhưng hôm nay không giống, nàng muốn biết nhanh chút, nhà Vương cử nhân đã xảy ra chuyện gì.

“Gặp chuyện không may chính là Anh Tử, là nhà Lưu lão tứ Anh Tử.” Vợ Xuân Trụ lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK