“ Còn gom góp làm gì a, tiền của chúng con không phải đều ở trong tay của phụ thân mẫu thân sao?” Liên Thủ Lễ đường hoàng thành thực nói. Liên gia là do Lão gia tử và Lão thái thái làm đương gia, trong tay mấy nhi tử bọn họ một mống tài sản cũng không có.
Năm trăm lượng bạc không phải là số lượng nhỏ, đối với Liên gia thì càng có thể dùng từ “táng gia bại sản” để hình dung. Liên lão gia tử là người cẩn trọng, tại sao lại làm ra quyết định như vậy.
Lại nói, Liên lão gia tử ở trong thôn này được coi như là một nhân vật truyền kỳ.
Tổ tiên Liên gia đã không có người nổi danh, Liên lão gia tử là hai bàn tay trắng dựng nghiệp. Hắn từ nhỏ không có cha mẹ, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài làm học đồ. Bởi vì bản tính đối đãi người trung hậu chăm chỉ nên trong cửa hàng quan hệ rất tốt. Hắn lại là người có chí khí, đầu óc linh hoạt, học giỏi và đặc biệt có chí tiến thủ, so với những học đồ lười biếng, không có lý tưởng khác, hắn rất nhanh đã dốc lòng tính toán để quen thuộc,hơn nữa còn âm thầm luyện được chữ tốt. Trong chuyện này gian khổ không ai biết đến cuối cùng hắn cũng là một chưởng quỹ của một cửa hiệu ở mặt đường lớn.
Hơn hai mươi mấy năm làm chưởng quỹ, Liên lão gia tử cũng tích góp từng chút từng chút tiền bạc. Song trong lòng hắn những thứ này đều là lót đường, vừa làm ruộng vừa đi học mới là căn bản, chờ trong tay tích góp đủ tiền thì rời gia chủ trở về trong thôn, mua nhà, một lòng chăm lo nuôi dưỡng các con đi học, hy vọng có thể thay đổi môn hộ.
Liên lão gia tử trên phương diện nuôi dạy các con đi học rất chịu dùng tiền. Rốt cuộc, Liên gia lão Đại hai mươi tuổi đã khảo trúng tú tài, Liên lão gia tử mừng rỡ như điên từ đó lại càng toàn lực ủng hộ con lớn nhất. Chẳng qua là thiên ý trêu ngươi, từ đó về sau, lão Đại của Liên gia mỗi lần thi Hương đều rớt, hoặc là hàng năm thi cử thì cũng chỉ xếp hạng Trung đẳng. Lão Nhị là cùng lão Đại Liên gia cùng chung học thi thư, thực lực cũng là không kém nhưng ngay cả tú tài cũng không thể thi đậu. Hắn vốn cũng không thích học, sau lại đem bài vở và bài tập hoàn toàn bỏ quên.
Khi đó Liên gia đã có khá nhiều nhân khẩu, gia đình nông dân, chỉ có chút ít sản xuất bên trong ruộng, lão Đại cùng lão Nhị Liên gia lại nhàn rỗi, Liên lão gia tử vì chuyện lão Đại Liên gia đi thi Hương đã bán mất vài miếng đất, về sau Liên gia quang cảnh ảm đạm không ít. Đến phiên lão Tam cùng lão Tứ Liên gia thì chỉ là vào thôn học nhận biết mấy chữ rồi cũng là trở về nhà làm nghề nông.
Tuy là như thế, nhưng Liên lão gia tử vẫn hy vọng vào lão Đại Liên gia, một ngày nào đó sẽ thành công.
Trúng cử làm quan làm rạng rỡ một nhà, dâng giám sinh làm quan cũng là làm rạng rỡ dòng họ. Tuy là có chênh lệch nhưng lại hoàn thành tâm nguyện của hắn, cộng thêm đau lòng đứa con lớn nhất, nên Liên lão gia tử mới đưa ra quyết định này.
Liên Thủ Nhân, Cổ thị cùng Liên Hoa nhi coi như là nhìn đúng điểm yếu này của Liên lão gia tử.
“ Chúng ta bây giờ còn bao nhiêu bạc?” Liên lão gia tử hỏi Chu thị.
“ Chỉ có lão Đại mang về hai mươi lượng, còn có mấy lượng bạc vụn mà chúng ta dành dụm, nhiều nhất cũng chỉ có bốn mươi hai lượng.” Liên lão thái thái nói.
Bốn mươi hai lượng cùng so với năm trăm quả thật chênh lệch quá lớn.
“ Phụ thân, tiền này….Dương Thành Phong đang đợi ở trấn trên qua ngày mai sẽ đi.” Liên Thủ Nhân nhỏ giọng nói.
“ Trong nhà chỉ có ba mươi mẫu ruộng.” Liên lão gia tử thở dài nói.
Nói như vậy là muốn bán sao? Đây là sinh mệnh của cả nhà a.
“ Phụ thân, tiền này hẳn là do Đại ca đưa ra chứ!” Liên thủ Nghĩa nói.
“ Nhị đệ, ta không có phân ra ở riêng, chia ra cái gì ta và ngươi.” Liên thủ Nhân nói.
“ Vậy Tống công tử chẳng phải không phải Hoa nhi nhà chúng ta thì không lập gia đình sao?”. Hà thị chuyển động con ngươi một vòng, rồi nghĩ ra một ý kiến hay, “ Hoa nhi ngươi cùng Tống công tử nói một chút, không phải chỉ là năm trăm lượng bạc ư, đối với chúng ta là việc lớn nhưng đối với hắn thì chỉ cần búng ngón tay một cái là đủ rồi sao. Hoa nhi là một hoàng hoa đại khuê nữ, còn không đáng giá bằng năm trăm lượng bạc của hắn sao?”
Hà thị thô bỉ nói, làm Liên Hoa nhi xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng.
“ Nhị thẩm, còn không có thành thân cháu liền hướng nhà hắn lấy tiền thì sau này làm sao có thể ngẩng đầu lên làm người?”
“ Cháu sợ không ngẩng đầu lên được thì không nên khoe khoang đem Ngọc bội gia truyền nhà người ta đập nát.” Hà thị từ trước cho tới bây giờ ngoài miệng không bao giờ chịu thua ai nên lập tức phản kích nói lại.
“ Thẩm…” Liên Hoa nhi xấu hổ quay đầu gục vào ngực Liên Tú nhi nức nở.
“ Hài nhi, bá mẫu cháu nói không sai, Đại ca, những năm này ngươi ở tại trấn trên, có lương thực cấp cho tú tài, còn có tiền làm quan cũng không mang về một đồng nào, trong nhà mấy đứa cháu của ngươi ăn không đủ no, hàng năm kiếm được mấy đồng tiền thì cũng cầm cho ngươi đi trà rượu. Ngươi vốn nói chờ ngươi vào làm quan thì để cho huynh đệ cùng cháu của ngươi hưởng phúc. Phúc thì ta không thấy đâu chỉ thấy đất trong nhà đã bán hơn phân nữa. Còn dư lại mấy mẫu này, nếu bán nữa thì chúng ta cùng nhau đi uống gió đông bắc sống a.” Liên Thủ Ngĩa cười hì hì nói.
Theo lời nói của Liên Thủ Nghĩa đã gợi lên thù mới hận cũ trong lòng Hà thị. Cả nhà Lão Đại tính toán thật là tốt, muốn nàng giúp đỡ nói chuyện bán Liên Mạn nhi mới cho nàng cùng khuê nữ hai bộ xiêm y mới, nhưng hai bộ xiêm y này so ra còn không bằng một món đồ của Liên Tú nhi. Nếu không phải do một câu nói của Liên Mạn nhi, nàng sẽ bị một nhà lão Đại lừa mất.
Cái gì sau này được thơm lây, cả nhà lão Đại toàn nói mấy lời này nhưng đã khi nào thì thực hiện qua. Hồ ly tinh Cổ thị kia luôn dùng vài lời này đã nghĩ đuổi nàng đi.
“ Ai u, quả thật muốn lấy mạng người ta a.” Hà thị đột nhiên vỗ tay, gào thét lên, “ Năm trăm lượng bạc, các ngươi muốn có tiền mà không muốn đem lương tâm đi bán. Thôi thì các ngươi dứt khoát đem mẫu tử chúng ta cùng nhau bán đi, tiểu nha đầu Hoa nhi kia có đáng giá như vậy không, vậy thì Nhị lang nhiều lắm cũng không phải là cháu nội ruột mà là ta trộm nuôi thôi, hắn chết đói cũng không ai đau lòng….”
Liên Mạn nhi lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên nhìn thấy cái cảnh lăn lộn khóc lóc om sòm như vậy.
“ Nhị lang, tam lang, tứ lang, lục lang,…” Hà thị kêu lên một chuỗi tên, nàng là người sinh nhiều cháu trai cho Liên gia nhất, bình thường luôn dùng tên như thế, “ Mấy người các ngươi là đồ vô tâm vô phế, đã chạy đi đâu rồi, nếu các ngươi không trở lại chúng ta sẽ bị một nhà của Đại bá các ngươi bức tử a.Đại ca đại tẩu Đại lang nhà các ngươi chẳng những cưới vợ ngay cả hài tử cũng đều sinh. Đại lang nhà chúng ta đến tuổi nên lấy vợ rồi, vì đem tiền cho các ngươi mà đến bây giờ vẫn chưa cưới được vợ a….”
Giọng Hà thị càng khóc càng lớn, thì mặt của Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị càng ngày càng đen.
“ Lão Nhị, bảo vợ ngươi im miệng.” Liên lão gia tử quát lên, “ Ai nói bán, đất đó không bán.”
Liên lão gia tử vừa nói thế, thì cũng không cần Liên Thủ Nghĩa nói chuyện, Hà thị liền lập tức dừng khóc. (TT: giống diễn kịch quá =.=)
“ Phụ thân, vậy tiền kia từ đâu,… vay tiền sao?”
“ Nếu không mượn thì của Đại tỷ? Tiệm tạp hóa nhà nàng nghe nói một tháng cũng kiếm được vài lượng bạc.” Liên Thủ Nghĩa lập tức nói.
“ Ngươi nghe ai nói?” Chu thị lạnh lùng nói, “ Cuộc sống gia đình của Đại tỷ ngươi cũng trãi qua cũng khó khăn, làm gì có bạc. Ngươi dám đánh chủ ý vào gia đình Đại tỷ ngươi ta cắt đứt gân chân của ngươi”
Trong miệng Liên Thủ Nghĩa lầm bầm lầu bầu, không dám có ý hướng Đại tỷ vay tiền nữa.
“ Có chỗ để mượn mẫu thân không cho, vậy dứt khoát đem Hoa nhi đưa cho người ta đi, cũng có mấy trăm lượng bạc.” Hà thị nói.
Liên Hoa nhi bụm mặt, trong lòng thầm hận Hà thị. Nhưng lúc này cũng không dám ra mặt làm căng với Hà thị. Tính tình của Hà thị nàng biết rõ, nếu lúc này trở mặt, Hà thị sẽ đem chuyện tặng xiêm y để nàng giúp nói chuyện bán Liên Mạn nhi lấy bạc lộ ra ngoài, vậy coi như xong chuyện.
“ Phụ thân, bên Đại tỷ mẫu thân không cho đi, vậy, chúng ta chỉ có thể tìm lão Kim mượn.” Liên Thủ Nhân nói.
“ Lão Kim!” Liên Thủ Tín vẫn giữ một mực im lặng chợt ngẩng đầu, “Đại ca nói là lão Kim ở đầu thôn đông !”
Liên Mạn nhi ở trong lòng ồ lên một tiếng, lão Kim kia là ai mà để cho người đàng hoàng như Liên thủ Tín kích động như thế.