Người khác không có cách nào dỗ Chu thị, nhưng mà Cổ thị khẳng định có biện pháp.
Liên Mạn Nhi liền ở trong sân dạo qua một vòng, nhìn thấy Lục lang ngồi xổm ở góc tường cắn hạt dưa. Liên Mạn Nhi liền ngoắc gọi Lục lang vào trước mặt, dặn hắn vài câu.
“… Xem rồi, đến đưa tin cho ta, ta cho ngươi hai cái bánh bao.” Liên Mạn Nhi nói với Lục lang.
Chỉ cần đi nghe một chút việc, báo tin cho Liên Mạn Nhi, có thể đổi được hai cái bánh bao bình thường hắn không được ăn, Lục lang ước gì như thế, liền vui vẻ đi lên thượng phòng.
Liên Mạn Nhi quay về tây sương phòng, ở bên cạnh Trương thị, Liên Chi Nhi cùng nhau thu dọn đồ, một bên chờ tin tức của Lục lang.
“Mạn Nhi, con muốn làm gì?” Trương thị thấy Liên Mạn Nhi chạy vào chạy ra, lại hỏi.
“Không có gì.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị tự nhiên không tin.
“Mẹ, thật sự là không có gì. Chính là… Nghĩ rằng sau khi bà nội theo đại bá mẫu bọn họ đi rồi, bà nên lo chuyện của bà, đừng quan tâm, nhớ thương chúng ta là tốt.” Liên Mạn Nhi liền lại nói.
Đợi sau một lúc lâu, Lục lang kích động chạy tới Tây sương phòng.
“Đại bá mẫu cùng đại tẩu khuyên bà nội… đưa cho bà nội một đống vải…” Tài ăn nói của Lục lang không tốt, trí nhớ cũng bình thường, nói ra lắp ba lắp bắp, nhưng chỉ người nghe chịu khó kiên nhẫn một chút, là có thể hiểu rõ.”Bà nội hiện tại không tức giận nữa, đại bá mẫu cùng đại tẩu đã về tây phòng.”
“Hiện tại trong phòng, còn có ai không?” Liên Mạn Nhi nghe xong. Liền hỏi.
“Còn bà nội cùng lão cô.” Lục lang đáp. Liên Lão gia tử đã đi ra ngoài, hiển nhiên là muốn cùng cùng nhóm người quen biết lâu năm trong thôn, bào chữa cho việc ngày hôm nay.
Liên Mạn Nhi thực vừa lòng, liền lấy bánh bao từ trong tủ. Đưa cho Lục lang hai cái.
Lục lang thấy bánh, nước miếng lập tức chảy ra. Hắn nhận lấy bánh, từ trong phòng đi ra ngoài. Liền ngồi góc tường gian ngoài, lang thôn hổ yết ăn hai cái bánh, lại nâng tay dùng tay áo lau khô miệng, lúc này mới chịu đi.
“Lục lang cũng có ánh mắt.” Liên Mạn Nhi nói. Mấy đứa con Liên Thủ Nghĩa, trừ bỏ Nhị lang cùng Tam lang lớn tuổi, thì Tứ lang đứng đầu mấy đứa còn lại. Tứ lang lại là cái máng ăn, phàm là có đồ ăn ngon. Phần của Lục lang và Liên Nha Nhi phân hơn phân nửa đều bị hắn chiếm lấy.
Lục lang trước đây cũng theo đuôi Tứ lang, gần đây việc hắn âm thầm mật báo với Liên Mạn Nhi, là gạt Tứ lang, được đồ ăn, cũng đi tránh Tứ lang. Để tự ăn.
“Đứa nhỏ kia tâm nhãn chậm, lớn lên một chút cũng là người đa nghi.” Trương thị nói.
Tâm nhãn chậm theo như lời Trương thị, đại khái ý tứ chính là người này đầu óc chuyển chậm, có vẻ ngu ngốc, chỉ số thông minh không cao. Lục lang rất ngốc, cũng đang bởi vì dạng này, nên người Liên gia nói gì cũng không kiêng dè Lục lang.
Chu thị bị dỗ hết giận, hiện tại trong thượng phòng lại không có người khác, đúng là cơ hội tốt.
Liên Mạn Nhi đuổi Lục lang đi rồi. Liền hướng thượng phòng cất bước.
Trong thượng phòng, Chu thị cùng Liên Tú Nhi đang ngồi ở trên kháng, cầm trong tay một cây vải đỏ khoa tay múa chân. Hai người từ đầu đến chân đều đã thay đồ, không còn thấy bộ dạng chật vật lúc ở trong vườn nữa.
Chỉ là, cái mùi hôi kia thật sự là làm cho người ta ấn tượng khắc sâu, mặc dù các nàng đều thay đổi xiêm y sạch sẽ. Liên Mạn Nhi thấy các nàng, không biết tại sao, vẫn là cảm thấy không khí hô hấp có chút mùi.
“Bà nội, lão cô.” Liên Mạn Nhi cười chào hỏi.
Chu thị cùng Liên Tú Nhi thấy Liên Mạn Nhi đến đây, đều chỉ xoay qua nhìn nàng một cái, liền quay đầu đi, căn bản là không quan tâm Liên Mạn Nhi. Còn may mà vừa rồi Cổ thị cùng Tưởng thị đã tới, khuyên Chu thị cùng Liên Tú Nhi, bảo các nàng nhất thiết không thể lại phát hỏa với người hai nhà Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ. Bằng không, Chu thị đối với Liên Mạn Nhi, sẽ không là đơn giản không quan tâm như thế.
Liên Mạn Nhi cũng không tức giận, nàng cười tủm tỉm đi đến bên kháng ngồi.
“Cây vải này thật đẹp mắt, mặc trên người lão cô sẽ đẹp hơn.” Liên Mạn Nhi ngồi ở kháng, nói.
Liên Tú Nhi lại nhìn Liên Mạn Nhi liếc mắt một cái, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
“Bà nội, bà đi theo đại bá bọn họ nhận chức, về sau chính là lão thái thái quan gia, lão cô là đại tiểu thư quan gia. So với chúng ta ở lại trong thôn thì cường trăm bộ.”
Cường trăm bộ, là thổ ngữ của người Tam Thập Lý doanh tử thích nói, ý nói là mạnh hơn gấp trăm lần.
“Ngươi hiện tại nói lời hay gì cũng đã muộn, cường trăm bộ, cường ngàn bộ, cũng không mang ngươi đi theo.” Liên Tú Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nhịn không được cười thầm. Đừng nói nàng không muốn đi theo, đừng nói các nàng đã ở riêng đi ra, chính là không ở riêng, nàng muốn đi theo, thì những người này sẽ mang theo nàng đi sao? Đương nhiên, nếu muốn nha đầu chân to không cần trả tiền công, có lẽ, thật đúng là có thể mang nàng đi.
Nhà nàng hiện tại có cửa hiệu mặt tiền, có thế lực, nghiễm nhiên đã là tiểu địa chủ. Nàng cần gì trải qua ngày lành không chịu, lại đi lấy lòng các nàng để làm nha đầu, nàng là ngươi ngốc sao.
“Mang hay không mang cháu theo, lão cô nói không tính. Người chỉ biết nói cháu, chẳng lẽ cô nhất định có thể đi sao? Cháu thấy, thiếu chút nữa, cô đã không đi được. Cho dù là hiện tại, cô có thể đi hay không, còn chưa biết được a.” Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ở mặt ngoài Liên Mạn Nhi lại làm ra bộ dáng tức giận, bác bỏ lời Liên Tú Nhi nói.
Liên Tú Nhi lập tức liền nổi giận.
“Sao ta lại thiếu chút nữa không đi được ?”
Chu thị cũng buông tay, xoay qua, nhìn Liên Mạn Nhi có chút không thích.
“Đại bá đi nhậm chức, sao lại chọn ngày nhanh như vậy, không nói nhanh như vậy, chẳng lẽ không thể chờ thu hoa màu xong rồi lại đi, làm vậy là vì cái gì? Ai chẳng biết nói, trong lòng nội quan tâm đến hoa mầu. Ông nội nếu buông lỏng, ở lại trong nhà thu hoa mầu, sau đó muốn đi theo đại bá nhậm chức, ta thấy khó rồi.”
“Nông dân, giống chúng ta, ra sức rất lớn kiếm được chút tiền, còn chưa đủ Hoa nhi tỷ từ ngón tay lấy xuống. Hơn nữa mấy cây vải mà đại bá mẫu đưa cho, trong mắt Hoa nhi tỷ, cũng không tính là cái gì. Nhà của cháu vốn không có, bảo chúng ta mua, chúng ta không ăn không uống, cũng mua không được mấy cây. Đại bá mẫu tùy tay có thể lấy ra ngoài, thì Hoa nhi tỷ càng không cần phải nói.”
“Thật sự là cần dùng tiền, Hoa nhi tỷ là người có tiền thì không đi tìm, lại tìm chúng ta. Cái này không phải muốn tiền, đây là muốn gây chuyện a.”
Liên Mạn Nhi nói đến này, sắc mặt Chu thị lại càng âm trầm.
“Bà nội, chúng ta đều biết, việc này khẳng định là đại bá mẫu khuyến khích.” Liên Mạn Nhi vội vàng nói, nhìn sắc mặt Chu thị lại thay đổi, nàng lại bổ sung, “Đại bá mẫu thật khôn nha, chuyện như vậy, nàng không dám tới trực tiếp nói với bà, sợ bà nhìn ra âm mưu. Nàng khẳng định là lừa đại bá đi nói với bà. Đại bá mẫu làm thế, vì muốn bà cùng chúng cháu náo loạn lên a.”
“Chuyện giải quyết thế này, hiện tại tính ra còn may mắn. Nếu không phải đầu óc của bà nội phản ứng nhanh hơn đại bá mẫu, thì hiện tại bà nội khẳng định bị tức đến bệnh, sẽ không thể theo đại bá đi nữa. Nếu không thì nhà chúng cháu hoặc nhà tam bá bị buộc xảy ra chuyện gì đó, thì khẳng định ông nội cũng không thể bỏ mặc mà đi theo.”
“… Chúng ta có chuyện gì không tốt, thì đại bá mẫu người ta một chút việc cũng không dính vào, người ta sẽ theo ta đại bá đi nhận chức, làm đương gia phu nhân, lấy thúng úp voi gì đó. Đến lúc đó, đại bá còn nhớ bà và lão cô à, đại bá mẫu còn có thể nhớ tới đến mọi người sao?”
“Đại bá rất tốt, nhưng chỉ cần vừa rời nhà, thì cái gì cũng đều nghe đại bá mẫu cả.”
Chu thị vẫn không nói gì, chỉ có sắc mặt thay đổi theo lời nói của Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi vụng trộm dùng hai mắt đánh giá Chu thị, nàng biết, Chu thị đã nghe lọt lời của nàng.
Chu thị vốn là người đa nghi, cùng với Cổ thị cũng không phải quá hòa thuận. Ngay tại thời điểm nàng làm ầm ĩ, Liên Diệp Nhi nói nghe được Cổ thị sau lưng thầm oán nói đi theo Chu thị sống, bị tội, khi đó ánh mắt Chu thị có thể giết người.
“Ngươi nói bừa gì, ngươi không phải là trong lòng hận đại bá mẫu, nên nói bậy nàng sao?” Liên Tú Nhi nhíu mày, thay Cổ thị nói chuyện.”Mẹ, đại tẩu cũng không giống Mạn Nhi nói như vậy. Vừa rồi kia không phải đại tẩu đến, bảo ta đừng nóng giận, đỡ phải tức đến bệnh gì, nói mọi người nhất định cùng đi sao?”
Chu thị nhìn Liên Tú Nhi liếc mắt một cái, trong ánh mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
“Đại bá mẫu nói chưa nói, vậy có để cho bà nội quản gia? Liên Mạn Nhi lập tức lại hỏi.
Vừa rồi theo trong miệng Lục lang, Liên Mạn Nhi đại khái đã biết lời nói Cổ thị, Tưởng thị khuyên giải Chu thị, trong đó tuyệt đối không có nói đến sau khi đi qua, ai quản gia.
“Kia còn nói sao, khẳng định bà nội ngươi quản gia a.” Liên Tú Nhi không chút nghĩ ngợi, lập tức nói.
“Lão cô, ta đều là nghĩ như vậy, đối với ngươi đại bá mẫu liền không nhất định nghĩ như vậy.” Lại nhìn Chu thị liếc mắt một cái, Liên Mạn Nhi tiếp tục nói, ” Đại bá mẫu kia nhưng là chính mình quản gia, tại đây mới ở bao nhiêu trời ạ, đã nói điệu tỉnh lý.”
Chu thị trên mặt u ám.
“… Chuyện hôm nay, không biết người ngoài sẽ nói thế nào. Nhưng có một chút khẳng định đúng vậy, chính là đại bá mẫu không bị ảnh hưởng gì. Trong nhà này, đại bá mẫu vẫn là người tốt. Qua chuyện này rồi, nếu nói đến ai sẽ quản gia, thì tất cả mọi người đều hướng về đại bá mẫu rồi…”
“Không có chuyện này.” Liên Tú Nhi lập tức nói.
Trong đầu Chu thị liền ầm vang một tiếng, bà không ngốc như Liên Tú Nhi, cũng sẽ không lạc quan như Liên Tú Nhi. Lời nói của Liên Mạn Nhi, đả động bà thật sâu.
Hết thảy mọi chuyện đều là Cổ thị ở sau lưng giở trò quỷ sao? Nghĩ lại những hành động trước đây của Cổ thị, thì Cổ thị tuyệt đối làm ra chuyện như vậy.
Bà đã trúng âm mưu của Cổ thị, trở thành đao sai sử của Cổ thị.
Cho dù hiện tại bà có mang theo Liên Tú Nhi đi cùng Liên Thủ Nhân, đến bên kia, nói đến ai quản việc nhà, chỉ sợ bà cũng sẽ rơi xuống hạ phong. Không nói người bên ngoài sẽ nói gì, chính là trong nhà mình, Liên Lão gia tử sẽ bởi vì chuyện hôm nay, mà bất mãn đối với bà. Liên Lão gia tử sẽ hoài nghi năng lực quản gia của bà, sợ bà khống chế không được tính tình của chính mình. Cổ thị giỏi nhất là thu mua lòng người, mấy đứa con trai và cháu nội của bà, cũng không nhất định sẽ đứng ở phía nàng.
Chu thị cũng không phải một người hồ đồ, ngược lại, bà so với đại đa số lão thái thái đều thông minh hơn. Lão thái thái hộ nông dân người ta, trọng nam khinh nữ, có người đối xử với khuê nữ giống Chu thị vậy, cũng không nhiều.
Nhưng Chu thị đối với các cháu gái lại rất bình thường.
Chu thị làm như vậy, cũng không phải đơn giản là do yêu thương khuê nữ.
“Mạn Nhi, bà nội phải đi. Bà nội chuẩn bị ít đồ phân cho mấy đứa.” Chu thị đột nhiên nói.