Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Huyền Phạm Beta: Sakura Mọi người biết rõ Liên lão gia đây là muốn răn dạy Chu Thị, các nàng với tư cách tiểu bối, ở lại trong phong không khỏi cảm thấy xấu hổ, bởi vậy nguyên một đám liền lui ra ngoài. Liên Tú Nhi tự cao là con gái, liền không có lui ra. Liên Diệp Nhi đứng tại bên người Liên lão gia, cũng không có rời đi. Liên Mạn Nhi cũng không tiện lưu lại, cũng đi theo Liên Thủ Tín cùng Trương Thị ra cửa, bất quá nàng quay người lại, ghé vào cửa ra vào, ý định nghe lén.

Trương Thị đi hai bước, phát hiện Liên Mạn Nhi không có đi cùng, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Liên Mạn Nhi đem tiểu thân thể ghé sát cửa ra vào, còn dùng tay xốc một góc mành cửa lên, mắt không chớp nhìn vào bên trong. Trương Thị muốn kéo Liên Mạn Nhi rời đi, nghĩ nghĩ, liền cảm thấy Liên Mạn Nhi khẳng định không muốn rời đi, liền thôi.

Liên Mạn Nhi theo khe hở của màn cửa hướng trong phòng xem, Liên lão gia ngồi ở trên giường, lấy thuốc lá rời xoạch xoạch hút một hơi, Chu Thị cùng Liên Tú Nhi liên tiếp ngồi bên cạnh, Chu Thị đem lưng đẩy lên thẳng tắp, trên mặt biểu lộ cũng cứng nhắc.

Như vậy trầm mặc một hồi, Liên lão gia mới lại mở miệng.

“Ngươi nói, ngươi đều đã lớn tuổi rồi, cứ năm ba ngày, ngươi liền gây náo loạn. Ngươi không ngại mất mặt.” Liên lão gia tử đối với Chu Thị nói.

“Ta mất mặt cái gì, đều là từ trong bụng ta sinh ra… Đứa nào cũng khiến người ta lo lắng, nếu ta không làm như vậy, bọn hắn còn muốn lật trời.” Trong lời nói, Chu Thị chưa bao giờ chịu thiệt

“Ta xem cái nhà này, ngươi nên bớt lo đi. Ngươi nói xem chuyện ngày hôm nay, đó là chuyện gì mà ngươi làm ầm ĩ thành như vậy?” Liên lão gia tử cầm tẩu thuốc, chỉ vào Chu Thị nói.

“Ta như thế nào làm ầm ĩ rồi, ngươi thế nào không nói vợ lão tam tìm cái chết đấy, có nhà nào con dâu không bị mẹ chồng nói vài lời, nàng liền như vậy quý giá đi. Đi, một hồi ta đi nhận lỗi với nàng, dập đầu với nàng.” Chu Thị hung dữ nói. Nàng trông thấy Liên Diệp Nhi cùng Liên lão gia trở về, mà Liên lão gia vừa vào cửa, câu đầu tiên nói nàng có phải hay không muốn bỏ Triệu thị. Chu Thị liền biết rõ, Liên Diệp Nhi nhất định đã hướng Liên lão gia cáo trạng, bởi vậy nàng không cần Liên lão gia tử hỏi, đã đem sự tình nói ra, ý định muốn cưỡng từ đoạt lý.

“Ngươi còn mặt mũi nói.” Liên lão gia liền nổi giận. “Ngươi cái kia đều là vì chuyện gì? Cái chuyện chịu nhục kia không phải là ngươi không muốn là được đâu. Chuyện nhà lão Tứ là thế nào. Lão Tứ không phải ngươi sinh hay sao? Vợ lão Tam giúp nhà Lão Tứ làm việc, nàng có làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta không? Xét về gia đình, bọn hắn không phải là anh em huynh đệ à? Ngươi suy nghĩ thật kĩ xem, ngươi là mẹ của bọn chúng, thấy huynh đệ bọn chúng càng xa lạ, ngươi càng vui mừng ư?”

“Ngươi đừng thử ta, ta lúc nào lại để cho bọn hắn xa lạ.” Chu Thị giải thích.

“Ngươi đừng cho là ta không biết tiểu tâm tư của ngươi. Ngươi liền đợi đến lúc bọn nhỏ lạnh tâm, ngươi thì tốt rồi.” Liên lão gia vừa là tức giận, vừa là bất đắc dĩ.

“Ta nuôi bọn hắn lớn, bọn hắn đều cưới vợ liền quên mất mẹ.” Chu Thị nói xong liền khóc.

Liên Mạn Nhi bên ngoài nhìn vào, cảm thấy bàn về cãi nhau, Chu Thị cùng Liên lão gia đúng là lực lượng ngang nhau, lại nhìn thấy Chu Thị đột nhiên khóc, không phải là giả khóc mà là khóc thật.

Chu Thị thật sự thương tâm rồi. Là vì nàng cảm thấy các con nàng đều bị đám con dâu dạy hư mất rồi, đối với nàng bất hiếu, bất hòa, không một lòng vì nàng nữa rồi. Nàng muốn con của nàng đều phải cúi đầu nghe theo nàng, nàng nói cái gì thì là cái đó, bằng không chính là bất hiếu. Nay bọn chúng cưới vợ liền quên mất mẹ rồi.

Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài, đối với Chu Thị thật là bó tay rồi. Như vậy, mẹ chồng cùng với con dâu, bất luận là ở niên đại nào, đều khó có khả năng ở chung với nhau. Với tư cách là con trai của nàng, tốt nhất là không nên lấy vợ.

Liên lão gia nhìn Chu Thị khóc, một hồi cũng không nói lời nào.

“Ngươi đừng đem câu chuyện hướng sang hướng khác. Ta hỏi ngươi, vợ lão Tam đối đãi với ngươi thế nào, nàng là người thành thật, ngươi thế nào liền bắt nạt nàng, không để nàng yên? Ngươi không ngừng muốn hưu nàng, đó là việc ngươi nên làm sao. Ngươi thành tâm muốn giết chết nàng, cái dã tâm của ngươi sao lớn vậy? Ngươi làm cho thông gia sẽ nghĩ Liên gia chúng ta như thế nào?” Liên lão gia liên tiếp chất vấn.

“Ta cũng không phải là muốn nói đuổi a” Chu thị lên tiếng “Nếu không phải…”

Chu Thị liếc nhìn Liên Diệp Nhi. “Nếu không phải nàng làm ta tức giận lời kia ta cũng không nói ra.”

“Ngươi lại lạc chủ đề a.” Liên lão gia tức giận, Chu Thị lại quay lại chủ đề cũ. “Ta liền không nên ở nơi này giảng đạo lý với ngươi a.”

Liên lão gia đứng dậy, cầm tẩu thuốc chỉ vào Chu Thị.

“Chuyện này, nếu mẹ Diệp Nhi có mệnh hệ gì, chính ngươi xem xử lý ra sao. Về sau, nếu ngươi còn dám nói hưu mẹ Diệp Nhi nữa, ngươi nên cút ra khỏi Liên gia trước đi.” Liên lão gia nói xong liền nhấc màn cửa đi ra ngoài.

Chu Thị bị nghẹn, cả buổi không nói lên lời.

Liên Diệp Nhi buồn bực cũng không có lên tiếng, liền nhìn Chu Thị rồi cũng đi ra ngoài.

Chu Thị lại càng tức giận, lại bắt đầu kêu khóc. Lần này chỉ có Liên Tú Nhi ở bên động viên nàng, không còn có người nào tới. Chu thị cũng không có tái phát bệnh cũ mà ngất đi, chỉ là kêu gào một hồi liền dần dần ngừng lại. Không biết có phải hay không do biện pháp kia của Liên Mạn Nhi công hiệu, Chu Thị về sau trong thời gian dài đều không có tái phát bệnh cũ.

Bên này, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi trở về Tây sương phòng, đem lời của Liên lão gia nói lại cho mọi người nghe.

“Tam tẩu, tẩu về sau liền an tâm rồi a”. Trương Thị liền đối với Triệu Thị cười nói.

“Trước kia phụ thân cũng đã từng nói qua, ngươi vẫn còn lo lắng.” Liên Thủ Lễ cũng nói.

“Ta thế nào có thể không lo lắng.” Triệu thị liền thở dài, không có con trai, nàng trước sau đều cảm thấy địa vị tại Liên gia bất ổn, tùy thời đều có thể bị đuổi ra khỏi cửa.

“Tam thẩm, thẩm còn có Diệp Nhi a. Không phải nói con gái đều là áo bông của mẹ, thẩm hãy đối đãi với nàng thật tốt, về sau còn lo gì a.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

“Diệp Nhi là đứa trẻ ngoan, cùng ta chịu không ít khổ.” Triệu Thị nói.

“Tam thẩm, thẩm nên để Diệp Nhi chịu khổ ít đi chứ sao.” Liên Mạn Nhi nói.

Triệu Thị như trước thở dài.

Liên Mạn Nhi liền liếc nhìn Triệu Thị cùng Liên Thủ Lễ. Vợ chồng nhà này đều là người trung thực, thế nhưng Liên Mạn Nhi đối với bọn họ có chút không thích, cũng bởi vì thái độ của bọn họ đối với Liên Diệp Nhi.

Cũng không phải nói đôi vợ chồng này ngược đãi Liên Diệp Nhi, hay đối với Diệp Nhi không tốt. Mà là bọn họ đều muốn có con trai, đối với con gái liền không có để mắt đến, thậm chí là trong lúc vô tình, lại để cho Liên Diệp Nhi đối với giới tính của mình có cảm giác có tội.

Đây là một loại hành động ngu xuẩn, kết quả là một nhà ba người ai cũng không cảm thấy hạnh phúc.

Không có con trai thì càng nên quý trọng, đối xử tử tế với con gái. Vừa rồi, Liên Thủ Lễ lại bị Chu Thị bức muốn đánh Liên Diệp Nhi.

Liên Mạn Nhi liền quyết định muốn giúp Liên Diệp Nhi một chút.

“Cha” Liên Mạn Nhi giật giật áo Liên Thủ Tín “ Con gái không thể đánh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK