“… Bán một con heo đang nuôi ra ngoài, còn bán thêm mấy con gà.” Rất nhanh, Tiểu Khánh đã dò hỏi được tin tức, nàng chạy đến báo cho Liên Mạn Nhi biết.
Heo và gà là nguồn sinh bạc chủ yếu của gia đình người nông dân. Hơn nữa, heo và gà ở nhà người nông dân đều nuôi để dành bán nhân diệp lễ mừng năm mới hay lễ hội, có thể bán được giá tiền cao hơn. Lúc này Nhị Lang và La Tiểu Yến bán heo, gà, đương nhiên là muốn thêm trang cho Liên Chi Nhi.
Nguyên lai Nhị Lang và La Tiểu Yến thật sự không vay tiền người ta, mà là bán heo gà trong nhà mới đủ tiền đặt mua phần lễ thêm trang này.
“Người so với người a… ” Trương thị càm ràm với Liên Thủ Tín: “Muốn nói đến gia cảnh, Nhị Lang bọn họ không khấm khá bằng nhà cũ, ngay cả nhà Tam bá, cũng không có của cải nhiều bằng bên đó. Xem đồ người ta thêm trang, rồi lại xem đồ nhà cũ thêm trang mà…”
“Bất kể nói La Tiểu Yến thế nào, người ta cũng không hề keo kiệt, còn thành tâm thành ý để chuyện của Chi Nhi trong lòng.”
“Lần này lại còn bán heo bán gà, làm cho người ta thấy băn khoăn. Thật ra thì nàng không cần tiêu số tiền này, nhà mình có sẵn đồ gì chuẩn bị một hai món, có phần tâm ý kia là được rồi.”
Nhà cũ, nhà Liên Diệp Nhi, nhà Nhị Lang cùng La Tiểu Yến, ba phần lễ thêm trang, biểu thị ba loại thái độ với nhà Liên Mạn Nhi không giống nhau, cũng là ba loại đối xử không giống nhau.
Không nói nhà cũ, chỉ lấy hai phần thêm trang của nhà Liên Diệp Nhi và nhà La Tểu Yến ra so sánh, hai nhà đều đầy đủ tâm ý. Nhà Liên Diệp Nhi là lượng sức mà làm, mà La Tiểu Yến bên này làm cho người ta có chút băn khoăn.
“Mẹ, mẹ không cần băn khoăn.” Liên Mạn Nhi biết cách nghĩ của Trương thị, liền khuyên nhủ: “Chuyện gì cũng có qua có lại, sau này lựa dịp trả lễ lại cũng được mà. Chúng ta có thể để bọn họ chịu thiệt thòi sao.”
“Đúng là đạo lý này.” Trương thị nói. Đương nhiên bà hiểu đạo lý này, chẳng qua khó tránh khỏi phải so sánh thái độ thêm trang của hai nhà La Tiểu Yến và nhà cũ. “Mẹ chỉ nói người không thể so với người. Chúng ta cho Nhị Lang mấy thứ, còn tìm công việc cho Nhị Lang làm, nhưng chúng ta cho nhà cũ còn nhiều hơn a, sao mà đến một chút điểm tốt cũng không thấy tâm hơi. Biết rõ chúng ta không thể để cho bọn họ chịu thiệt thòi. Vậy mà còn cố ý đúng lúc này cho chúng ta thêm buồn phiền.”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Không phải mẹ cũng đã nói rồi ư, nhà cũ bên kia xưa nay đã như vậy rồi, đời này cũng không thay đổi được. Chúng ta cũng đừng để ý quá. Không phải mẹ còn phải khẩn trương giúp tỷ tỷ thu dọn đồ đạc sao.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.
Thật ra Trương thị cũng chỉ muốn càm ràm mấy câu với Liên Thủ Tín. Nghe Liên Mạn Nhi nói thế, liền nhanh chóng đi giúp sửa sang lại đồ thêm trang cho Liên Chi Nhi.
Tối đến, mọi người ăn cơm xong, ngồi vây quanh nói chuyện. Liên Mạn Nhi liền gọi Ngũ Lang qua một bên, hai huynh muội nhỏ giọng bàn chuyện. Tiểu Thất nhìn thấy cũng sáp tới, ở bên cạnh Liên Mạn Nhi nghe ca ca cùng tỷ tỷ nói chuyện.
“… Là cảm kích chúng ta cũng tốt, sau này có việc muốn chúng ta hỗ trợ cũng tốt, có thể đưa tặng một phần lễ như vậy, muội thấy người này cũng được, có thể dùng.” Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang.
“Rất quyết đoán.” Ngũ Lang liền nói.
Đối với một người dâu con nhà nông, lấy điều kiện gia đình nhà nàng, hành động lần này của La Tiểu Yến đã được xem là rất quyết đoán .
“Có tâm cơ, chỉ cần không phải ý xấu, vậy cũng không phải chuyện xấu. Nàng cứ như vậy, thứ nhất nói rõ nàng có quyết đoán, có thể làm nên chuyện. Thứ hai, cho thấy tối thiểu nàng cũng phân biệt được tốt xấu, biết nặng nhẹ. Chỉ cần nàng tôn trọng chúng ta, nàng có việc muốn cầu, có thể hướng chúng ta xin giúp đỡ.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Chỉ cần không phải tâm tư quá lớn, sau này nhà nàng bên kia, ta có thể giúp liền giúp.” Ngũ Lang gật đầu nói.
“Ca, nhà cũ bên kia, sớm muộn cũng có ngày phải tách ra. Sau này nếu ông nội không còn, thì càng không có ai quản thúc cha mẹ Nha Nhi. Những con cháu trong nhà, tỉ mỉ tiếp xúc với La Tiểu Yến, muội cảm thấy chỉ có nàng mới có thể quản.” Liên Mạn Nhi lại nhỏ giọng nói.
“Ừ! Cũng chỉ có nàng.” Ngũ Lang thật sâu chấp nhận.
“Hiệu quả và lợi ích hơi nhiều một chút, nhưng mà tâm nhãn coi như rất thành thực, là một người đứng đắn. Cho dù không cân nhắc chuyện sau này, chúng ta cũng có thể giúp một tay.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Mạn Nhi, muội đoán chừng lần sau nàng mở lời, sẽ là chuyện gì?” Ngũ Lang hỏi.
“Đây còn không phải quá rõ ràng rồi sao.” Liên Mạn Nhi liền cười.
“Đến lúc đó chúng ta nên đáp ứng không?” Ngũ Lang cũng cười cười.
“Đương nhiên là đáp ứng rồi. Cũng không tính là việc đại sự gì.” Liên Mạn Nhi liền nói. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, liền mỉm cười nói tiếp: “Không phải mợ cả cũng nói nàng có thể làm nên chuyện sao. Bà ngoại cũng nói qua nàng là người hiểu chuyện, so sánh với Triệu Tú Nga còn cứng cỏi hơn.”
Nói đến làm việc, Triệu Tú Nga so với La tiểu Yến cũng không kém. Nhưng La Tiểu Yến so sánh với Triệu Tú Nga lại nhiều hơn một phần chất phác, thật tâm. Đối với một nhà Liên Thủ Nghĩa này mà nói, La Tiểu Yến là một đứa dâu con không tệ. Dĩ nhiên, bởi vì gánh nặng gia đình La Tiểu Yến sẽ liên lụy Liên gia không ít, cho nên đại đa số người bên ngoài cũng sẽ không thừa nhận cách nhìn này.
Những ngày bận rộn trôi qua thật nhanh, Ngô gia chính thức mang sính lễ tới. Nhà Liên Mạn Nhi vô cùng tận hứng náo nhiệt hết một ngày. Sau đó, đảo mắt đã đến hai mươi bảy tháng mười một, đây là lúc Liên gia đưa gia cụ đến và trải tân phòng ở Ngô gia.
Ngũ Lang và Tiểu Thất là đệ đệ của tân nương, liền ăn mặc chỉnh tề, mỗi người cưỡi một con la khoác lụa hồng trên lưng, đi ở phía trước đội ngũ. Phía sau đi theo mấy cỗ xe ngựa không mui, mang theo đồ đạc đầy ắp, là đồ Liên gia cho Liên Chi Nhi làm của hồi môn cùng gia cụ mấy phòng. Trên mỗi chiếc xe tất cả đều dùng lụa đỏ thẫm trang trí, nhìn vào mang theo không khí vô cùng vui vẻ.
Mặt khác còn có hai chiếc xe ngựa có mui, ngồi bên trong là tân nương tử Liên Chi Nhi cùng mấy vị nữ trưởng bối, cũng chính là những người chịu trách nhiệm đi qua trải tân phòng.
Một nhà Trương Thanh Sơn vừa hừng sáng đã đến. Họ đã mời người giữ nhà hộ, sau đó một nhà tất cả đều tập hợp cùng đến. Trương Vương thị cùng Hồ Vương thị đều mặc quần áo mới tinh, ngồi trong một chiếc xe ngựa đi đằng trước, các nàng là nhân vật chính đi theo trải tân phòng cho Liên Chi Nhi.
Trừ hai người mợ này, bên Liên gia còn mời những người ở phân xưởng như vợ Xuân Trụ, vợ lão Hoàng cùng mấy nàng dâu mà trong nhà có cha mẹ khoẻ mạnh, vợ chồng cùng con gái song toàn, lại có giao hảo tốt cùng Liên gia.
Do quy củ ràng buộc, dù trong lòng Liên Mạn Nhi rất muốn đi theo, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể ở nhà. Cũng may Tam Thập Lý Doanh Tử cách trấn trên vô cùng gần, Tiểu Hạch Đào chạy qua chạy lại truyền tin cũng dễ.
Đến tối muộn, sau khi mọi người ăn cơm, lên giường ngủ, Trương thị đi đến Tây phòng. Đêm nay là đêm cuối, trước khi Liên Chi Nhi xuất giá, Trương thị sẽ ngủ cùng Liên Chi Nhi để truyền thụ cho nàng một chút đạo làm vợ.
Vốn dĩ Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân ngủ cùng Liên Chi Nhi trong một phòng, nhưng tối nay, Lý thị bảo hai nàng ra ngoài, ngủ chung với bà ở phòng ngoài. Trong lòng hai tiểu cô nương đều biết rõ, cười hì hì xấu xa ở lỳ trong phòng không chịu đi, còn nói muốn cùng Trương thị và Liên Chi Nhi ngủ chung một chỗ. Liên Chi Nhi xấu hổ đỏ mặt là chuyện không cần phải nói, Trương thị đối với hai nàng không còn cách nào, cuối cùng vẫn là Trương thị nhìn thời gian không còn sớm, vừa cười vừa mắng đuổi hai tiểu cô nương ra khỏi phòng.
Nằm vào trong ổ chăn, Trương Thải Vân cùng Liên Mạn Nhi cũng không đi vào giấc ngủ ngay. Ngày mai Liên Chi Nhi đã xuất giá, các nàng cũng theo kích động đến không ngủ được. Trương thị ở phòng trong nhỏ giọng nói chuyện với Liên Chi Nhi. Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân nghe câu được câu mất, càng không nghe được giọng Liên Chi Nhi nói gì.
Trương Thải Vân không nghe thấy lời nào, liền chui vào chăn khúc khích cười, thấy Liên Mạn Nhi không cười, nàng vươn tay chọt chọt Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi không cười nổi, nàng đang than thở, nhưng lại biết, đây không phải lúc nên than thở, hơn nữa thở dài cũng không nên. Cửa hôn sự này của Liên Chi Nhi tuyệt đối hoàn mỹ vô khuyết, là một hôn sự như ý vẹn toàn. Liên Mạn Nhi thấy vui thay Liên Chi Nhi nhưng lại có chút không nỡ.
Không nỡ để Liên Chi Nhi xuất giá.
Nhưng dù không nỡ cũng phải để nàng đi. Thời gian như nước chảy, sẽ không vì bất luận kẻ nào mà dừng lại. Tiểu cô nương, tiểu thiếu niên rồi sẽ có một ngày phải lớn lên, tựa như tổ chim yến dưới mái hiên đầu hè, huynh đệ tỷ muội mấy hôm trước vẫn còn cùng nhau chen chúc trong một ổ, tựa hồ năm tháng mãi kéo dài. Nhưng đến lúc chúng trưởng thành, nhất định phải rời đi.
Liên Mạn Nhi cũng không có phát ra tiếng thở dài. Trương Thải Vân vẫn khúc khích cười. Chỉ có Lý thị ngủ bên cạnh, tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của Liên Mạn Nhi. Lý thị liền vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Liên Mạn Nhi an ủi.
“Không nỡ rời xa tỷ tỷ đúng không, những ngày này luôn như thế, là chuyện tốt.” Lý thị nhỏ giọng an ủi: “Rồi cũng phải đến ngày này, một lứa rồi lại một lứa… tỷ cháu gả ở gần, sau này dù không thể được như trước kia, nhưng cũng không khác lắm. Lúc nào muốn gặp đều có thể gặp. Tỷ muội nghĩ tới nhau, dù ở cách xa mấy cũng không sợ. Chờ tỷ cháu sinh cháu ngoại trai, lúc đó cháu sẽ vui mừng không thôi cho coi…”
Vốn Liên Mạn Nhi có chút không nỡ, nỗi buồn ly biệt cứ dai dẳng, được Lý thị an ủi, liền không nhịn được cười một cái. Lời Lý thị nói có tiết tấu, nghe vào rất có tác dụng trấn an. Rất nhanh Liên Mạn Nhi đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, người một nhà đều dậy từ sớm. Liên Mạn Nhi nhanh tay thu thập thỏa đáng, tranh thủ ăn một ít đồ ăn nhẹ, liền cùng Trương Thải Vân, Liên Diệp Nhi tụ lại chỗ Liên Chi Nhi. Đợi đến lúc kiệu rước dâu tới, trong tiếng nhạc thúc dục liên tục vang lên, Liên Chi Nhi đột nhiên bật khóc, làm cho Trương thị đi theo vừa khóc vừa cười.
Liên Mạn Nhi, Trương Thải Vân cùng Liên Diệp Nhi cũng đi bên cạnh rấm rứt nước mắt.
Nồng đậm vui mừng cùng nồng đậm nỗi buồn ly biệt, cuối cùng vẫn là vui mừng lấn át. Liên Chi Nhi ngồi lên kiệu Ngô gia tới đón. Chú rể Ngô Gia Hưng cưỡi la đi trước, theo sau là Ngũ Lang và Tiểu Thất, tất cả đều cưỡi la. Tiếp đó là bốn chiếc xe ngựa chứa đồ cưới. Còn mời gánh hát diễn tấu sáo, trống. Đoàn xe từ cửa nhà Liên gia xuất phát, qua khỏi cổng chào ngự tứ, quẹo vào đường lớn, cứ thế thẳng hướng đến trấn Thanh Dương.
Phía trước xe ngựa chậm rãi diễu hành, phía sau Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Mạn Nhi, mấy người Trương gia cùng đám thân bằng quyến thuộc rối rít lên xe ngựa, xuất phát đến trấn Thanh Dương.
Đại môn Ngô gia đã sớm treo đầy những dải lụa hồng, khách nhân vây chung quanh xem náo nhiệt chen chúc ba tầng trong ba tầng ngoài. Đoàn xe tân nương mới vừa xuất hiện ở đầu phố, tiếng pháo đã đì đùng vang lên.
Với tư cách thân nhân của tân nương, hôm nay một nhà Liên Mạn Nhi cũng không có quá nhiều việc cần phải bận tâm. Chờ Liên Chi Nhi cùng Ngô Gia Hưng bái lạy thiên địa ở chánh đường xong xuôi, Liên Mạn Nhi, Trương Thải Vân cùng Liên Diệp Nhi liền đi theo dìu tân nương vào tân phòng.
Quy củ cưới hỏi của người nhà nông, hôn lễ nhất định phải cử hành trong buổi trưa, tiệc cưới cũng tổ chức trong buổi trưa. Phòng tiệc chính ngay tại chánh đường, ngồi vào là trưởng bối hai họ. Liên Thủ Tín cùng Trương thị an vị ở một bàn, bởi vì Liên gia không còn người thân trong gia tộc, Liên lão gia tử bệnh không thể tới, Chu thị cũng sẽ không ra cửa dự tiệc, nên mọi người liền thương lượng mời Trương Thanh Sơn, Lý thị, Liên Thủ Lễ đến ngồi cùng một bàn này.