Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày qua bán cá, đài sen và củ ấu tươi, nhà Liên Mạn Nhi kiếm được tổng cộng chín mươi lượng bạc. Hơn nữa đoán rằng đến cuối thu, lúc thu hoạch cuối cùng, số tiền này sẽ gấp lên mấy lần. Cả nhà tất nhiên rất cao hứng, nhiệt tình.

Trong những sản vật của ao cá và hồ sen nhà Liên Mạn Nhi, cá còn có thể mua ở chỗ khác chứ củ ấu và đài sen tươi chỉ mình nhà nàng có. Tuy trồng để mưu lợi nhưng Trương thị thường tặng một ít cho những nhà thân quen để nếm thức ăn mới lạ.

Nhà Ngô Gia Hưng, Vương Ấu Hằng, nhà Vương Cử nhân đều không cần nói, nhất định sẽ có. Kể cả trong thôn, Trương thị cũng chọn tặng mấy nhà.

Qua trưa nay, mặt trời không chói chang như trước, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi cùng ngồi ở chỗ râm mát trong viện thêu thùa may vá thì Trương thị xách rổ trở về.

“Mạn Nhi, con dừng tay một lát.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi, “Đem chỗ củ ấu này tặng cho nhà dì cả của con đi.”

Trương thị vừa nói vừa đưa nửa rổ đầy củ ấu tươi mới hái cho Liên Mạn Nhi.

Hai ngày nay nghe nói bà nội Nhị Nha thân thể không thoải mái, ăn không ngon do trời quá nóng. Củ ấu lột vỏ này, thêm một ít cháo gạo nấu nhừ, mùi thơm ngát hấp dẫn, có thể giải nhiệt, có lợi cho cơ thể.

Liên Mạn Nhi vâng một tiếng, thả kim chỉ xuống hộp, cầm rổ trong tay Trương thị đi ra ngoài. Liên Chi Nhi vì lớn tuổi hơn, đã đính hôn rồi, hơn nữa trời sinh tính nàng yên lặng, không hướng ngoại như Liên Mạn Nhi nên nếu có việc phải chạy ra ngoài sẽ để Liên Mạn Nhi đi làm.

Liên Mạn Nhi cũng không phản đối việc này, cho dù không có những nguyên nhân kể trên thì Liên Chi Nhi thêu thùa may vá giỏi hơn nàng, để Liên Chi Nhi có nhiều thời gian yên ổn thêu thùa may vá, nàng cũng bằng lòng. Hoa văn tinh xảo trên giày thêu nàng đang đi chính là do Liên Chi Nhi thêu.

Đi qua khóa viện, Đại Mập và Nhị Mập liền sủa gâu gâu chạy lại. Hai con chó chạy tới trước mặt Liên Mạn Nhi, ngoe nguẩy đuôi, ngẩng đầu gầm gừ làm nũng với Liên Mạn Nhi. Nếu như người đứng đây là tiểu Thất, chúng nhất định sẽ nhảy bổ lên người. Mỗi ngày tiểu Thất tan học, hai con chó này đều lăn qua lăn lại trên người tiểu Thất một vòng mới chịu đi xuống.

Thật ra thì mới đầu, chúng cũng làm vậy với Liên Mạn Nhi nhưng bị Liên Mạn Nhi liên tục ra tay độc ác trấn áp vài lần, chúng mới ngoan ngoãn “văn minh” hơn.

Những loại sinh vật kiểu như chó này rất thích cọ xát thân thể với chủ nhân.

Liên Mạn Nhi liền vươn tay, xoa hai cái đầu xù lông của Đại Mập và Nhị Mập.

“Ngoan. Tối có xương thịt ăn.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên Mạn Nhi buông tay, Đại Mập và Nhị Mập cũng không chạy đi, chúng đều dùng đầu cọ Liên Mạn Nhi. Đây cũng là thói quen Liên Mạn Nhi tập cho chúng, nếu như nàng xoa đầu chúng, chúng mới dám dùng đầu cọ lên người nàng.

“Nhị tiểu thư định ra ngoài sao?” Đứa ở lão Trương cười hỏi. Đại Mập và Nhị Mập vốn ở bên ao cá, theo lão Trương trở lại lấy đồ.

“Vâng, vào trong thôn một chuyến.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Nhị tiểu thư có việc gì thì sai bảo một tiếng. Bọn ta cũng đang rảnh rỗi.” Lão Trương liền nói.

“Không cần đâu, bác cứ đi làm việc của bác đi.” Liên Mạn Nhi đi ra khỏi sân, Đại Mập và Nhị Mập đều lưu luyến theo sát.

Vậy thì dẫn theo đi, Liên Mạn Nhi nghĩ.

“Ta dẫn chúng nó đi cùng.” Liên Mạn Nhi nói với lão Trương rồi dẫn theo Đại Mập và Nhị Mập ra ngoài.

Trên đường vào thôn, Liên Mạn Nhi chậm rãi đi. Đại Mập và Tiểu Mập chạy xung quanh nàng, thỉnh thoảng còn chạy tới trước mặt nàng muốn được vuốt ve.

Đi qua cửa nhà cũ của Liên gia, Liên Mạn Nhi thấy cửa nửa đóng nửa mở, liền nhìn vào bên trong.

Liên Diệp Nhi đang bê một thùng thức ăn cho heo ra cửa, chắc là định đi cho heo ăn.

Đại Mập và Nhị Mập đều đã tới nhà cũ, cũng biết một nhà Liên Diệp Nhi nên đều sủa lên. Liên Diệp Nhi nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, nhìn thấy Liên Mạn Nhi.

“Mạn Nhi tỷ…” Liên Diệp Nhi vội gọi.

“Diệp Nhi, muội cứ làm việc đi, tỷ tới nhà dì cả, lát nữa trở về tìm muội chơi.” Liên Mạn Nhi vẫy vẫy tay với Liên Diệp Nhi.

“Vâng.” Liên Diệp Nhi nhanh chóng đồng ý.

Đi qua cửa nhà cũ sẽ tới một ngã tư. Đi về phía bắc tới phố phía sau, đồng thời có thể tới nhà Nhị Nha, mà đi về phía tây là nhà Anh Tử.

Cha Anh Tử đang ngồi trên một tảng đá lớn trước nhà, phanh ngực áo hóng mát.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy cũng chỉ nhíu mày, coi như không thấy. Từ sau lần cha và mẹ Anh Tử tới nhà nàng muốn tiếp khách ăn cơm, nổi lên xung đột với Liên Hoa Nhi, sau bị nàng gọi mấy đứa ở tới đuổi đi, cha Anh Tử còn tìm gặp Liên Thủ Tín một lần, hơn nữa còn bảo mẹ Anh Tử tìm gặp Trương thị.

Trương thị không gặp mẹ Anh Tử, Liên Thủ Tín cũng không khách khí với cha Anh Tử. Không thể lợi dụng cơ hội, hơn nữa có lẽ chưa tiêu hết tiền Anh Tử cho nên hai người này cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy cha Anh Tử, cha Anh Tử cũng nhìn thấy Liên Mạn Nhi.

“Con gái, ông con có gửi thư không?” Cha Anh Tử ngồi trên tảng đá hét to.

Liên Mạn Nhi cũng biết, cha Anh Tử cố ý lớn tiếng không phải để nàng nghe thấy mà là để hàng xóm trong thôn nghe thấy. Chỉ để lặp lại rằng hắn và Liên gia có quan hệ không tầm thường.

Liên Mạn Nhi cũng không lên tiếng, chẳng qua chỉ giậm chân, chỉ vào cha Anh Tử, huýt một tiếng sáo.

Đại Mập và Nhị Mập đều sủa vang, hùng hổ chạy về phía cha Anh Tử. Không sai, vừa rồi một tiếng huýt kia của Liên Mạn Nhi chính là phát lệnh tập kích với hai con chó.

Nàng và tiểu Thất nuôi chúng lớn như vậy, cũng không để chúng ăn không ngồi rồi. Nuôi chúng là để giữ nhà hộ viện. Vì điều này mà Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng tốn không ít công phu.

Mới đầu, chuyện huấn luyện như trò cười trong mắt mọi người, ngày qua ngày, cuối cùng cũng có thành quả.

Giống như hiện tại, Đại Mập và Nhị Mập nghe thấy hiệu lệnh công kích, cũng không chần chờ liền nhảy bổ vào cắn mục tiêu.

Đừng thấy chúng chưa lớn lắm, thân thể cường tráng, hàm răng bén nhọn trắng như tuyết, còn có tiếng sủa hung hãn đều là thứ người bình thường không dám đối mặt. Cha Anh Tử nhìn thấy Đại Mập và Nhị Mập chạy về phía hắn, kêu mẹ ơi một tiếng, nhảy dựng lên, chạy về phía cửa.

Cũng may chỗ hắn ngồi ngay gần cửa, nếu không hắn cũng không chạy thoát. Hắn vừa chạy qua cửa liền đóng cửa tre, Đại Mập và Nhị Mập đã đuổi tới.

Hai con nhào lên cổng tre, vừa dùng chân trước cào cổng tre, vừa sủa cha Anh Tử ở bên trong.

Móng vuốt chó cào cổng xoạt xoạt, nghe rất rợn người, hơn nữa dưới sức nặng của hai con chó, cổng tre kia sắp không chịu nổi, lung lay sắp đổ.

Cha Anh tử đứng ở trong cổng tre sớm bị dọa đứng không vững, miệng lắp bắp không nói được câu nào.

Liên Mạn Nhi thấy cũng đến lúc, mới huýt lớn một tiếng, gọi Đại Mập và Nhị Mập về.

Nhìn vào bên trong cửa tre đã không còn thấy cha Anh Tử, chắc là đã bị dọa đến nằm sấp rồi, Liên Mạn Nhi cười thầm nghĩ.

“Làm tốt lắm.” Liên Mạn Nhi xoa đầu Đại Mập và Nhị Mập.

……

Đến nhà Nhị Nha, bà nội và mẹ Nhị Nha đều ở nhà.

“Mẹ cháu nghe nói dì cả không thích ăn cơm, mới hái được ít củ ấu, bảo cháu đưa tới đây. Cũng để thúc, thím nếm thử.” Liên Mạn Nhi đưa rổ sang nói.

“Chao ôi, sao lại đưa đồ đắt tiền như vậy, nhà các cháu còn phải bán lấy tiền chứ.” Vợ Ngô Ngọc Xương vội nhún nhường nói.

“Đâu có, ta chỉ giảm chút cân mùa hè thôi, cũng đâu phải là bệnh, qua hai ngày thì tốt rồi. Nhọc công mẹ cháu quan tâm.” Bà nội của Nhị Nha cũng nói.

“Dì cả, giảm cân mùa hè nên ăn cái này. Dì cả, thím, mọi người cũng đừng khách khí với chúng cháu.”

Khách sáo một lúc, vợ Ngô Ngọc Xương mới nhận củ ấu.

“Nhà các cháu cũng đã đứng dậy rồi.” Bà nội của Nhị Nha tán gẫu với Liên Mạn Nhi, “Cha mẹ cháu có thể làm việc, người tốt sẽ được báo đáp. Mấy người các cháu cũng lớn, anh của cháu lại thi cử, nhà các cháu quả thật cái gì cũng có, sống cuộc sống không ai sánh bằng.”

Còn nói đến củ ấu.

“Vật này, khi còn bé bà từng thấy một lần, đã phơi khô rồi, có người từ phương Nam mang tới. Khi đó, Chu gia cũng sống sung túc.” Nói đến đây, bà nội Nhị Nha thở dài một hơi, “…Không mẫu mực, đều tiêu xài hết…”

Nghe nàng nói đến nhà mẹ đẻ của nàng, hai mẹ con vợ Ngô Ngọc Xương và Nhị Nha ai cũng không chen vào.

Liên Mạn Nhi chăm chú lắng nghe. Chu thị cũng không hướng về nhà mẹ đẻ như bà nội Nhị Nha, chưa bao giờ nói đến nhà mẹ đẻ. Những điều Liên Mạn Nhi biết đều từ đôi câu mọi người nói ra.

Nhà mẹ đẻ của Chu thị vốn giàu có, vô cùng giàu có, nhưng bắt đầu suy tàn từ đời ông nội của Chu thị, nguyên nhân vì ông nội Chu thị ăn uống chơi gái đánh bạc, thua cả gia nghiệp to lớn.

Ngô gia ở trấn Thanh Dương cũng coi như nhà giàu, lúc cha Ngô Ngọc Xương cưới vợ cũng là địa chủ, nhà có không ít phòng ốc và đất đai, chẳng qua là sau này cũng suy tàn. Nhưng hiện tại nhà Ngô Ngọc Xương sống cũng tốt hơn người khác nhiều. Mà lúc Liên lão gia tử cưới Chu thị cũng là lúc cuộc đời thuận lợi nhất, làm việc xuôi chèo mát mái ở cửa hàng, tích cóp từng chút bạc một trong tay.

Bởi vậy có thể thấy được, khi đó dù Chu gia thua cả gia nghiệp nhưng vẫn còn vốn liếng nên hai chị em họ này mới có thể gả vào Ngô gia và Liên gia.

Tướng mạo của Ngô Ngọc Xương không hề giống bà nội của Nhị Nha, có thể đoán rằng cha Ngô Ngọc Xương khá tuấn tú. Mà lúc Liên lão gia tử còn trẻ, nhất định cũng là nam nhân cao lớn anh tuấn.

Liên Mạn Nhi chưa từng nghe nói Chu thị có đồ cưới gì, với tính tình của Chu thị, nếu có đồ cưới danh giá, nhất định sẽ thường xuyên nhắc đến, nói cách khác, lúc Chu thị gả tới là không có đồ cưới.

Ở niên đại này, nếu kết hôn cũng phải xem điều kiện tương đương. Chu thị có thể gả cho Liên lão gia tử, chỉ có tướng mạo của nàng không xấu cũng không đủ, nàng hẳn là còn một điều kiện khác hấp dẫn Liên lão gia tử.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK