Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Thương Bảo Dung thêu hoa trên bao gối và mặt giày, Liên Mạn Nhi và Trương thị đã sớm thấy được. Ở trong viện làm việc cắt vải may vá cùng mấy cô con dâu trẻ và các cô nương. Thương Bảo Dung có đãi ngộ giống như những con dâu, các cô nương khác khi làm ở trong khóa viện. Trong lúc đó, hai mẹ con Trương thị, Liên Mạn Nhi cũng cùng các nàng ở chung làm việc may vá. Chỉ có điều Mẹ con hai người vì đặc biệt làm riêng cho Trầm Lục mấy món đồ dùng trong đó có cái bao gối, giày đi… Không chỉ sử dụng những chất liệu vải khác nhau, mà còn làm cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ.

Thương Bảo Dung không những nhìn thấy còn đã từng hỏi qua, Liên Mạn Nhi và Trương thị dĩ nhiên sẽ không nói cho nàng biết là đặc biệt làm riêng cho Trầm Lục, chỉ có thể nói lấp lửng dấu diếm đi qua

Trừ mỗi ngày sẽ tới khóa viện giúp đỡ làm việc may cắt cùng mọi người ra, Thương Bảo Dung còn mang về nhà một chút ít việc để làm. Nên mỗi lần nàng đến hậu viện nhà Liên Mạn Nhi chơi, sẽ mang theo những chuyện lặt vặt như thêu thùa may vá này đến, vừa cùng Liên Mạn Nhi, Trương thị các nàng làm việc vừa tán gẫu.

Liên Mạn Nhi và Trương thị cũng từng thảo luận qua chuyện này.

Ngày trước Liên Mạn Nhi chỉ cảm thấy Trương thị cưng chiều con gái, thật ra thì, cẩn thận nghiên cứu cùng quan sát, đó không phải là cưng chiều, mà là bao dung. Trương thị tính tình hòa ái rất dễ bao dung người khác, không chỉ là đối với con gái bao dung, đối đãi với người khác, cũng bao dung giống vậy.

Đối với chuyện Thương Bảo Dung thêu hoa lên đồ dùng để đưa đến quân doanh, theo ý Trương thị thì coi như không nhìn thấy, Thương Bảo Dung muốn thêu cái gì thì cứ để nàng thêu đi.

“Hiện tại chúng ta cũng không thiếu nhân thủ, vốn cũng không trông cậy vào một người như nàng làm việc, người ta lại không cần tiền công. Cô nương trẻ tuổi, yêu thích xinh đẹp, nàng muốn thêu cho nó xinh đẹp liền để nàng thêu xinh đẹp đi. Nàng làm những thứ kia xong, cuối cùng nàng thích giữ lại liền giữ lại, nếu nàng không lấy, ta sẽ giữ lại.” Trương thị nói như thế với Liên Mạn Nhi.

Nói trắng ra là, cũng không phải thật sự mời Thương Bảo Dung tới phụ giúp, mà chỉ coi nàng như là một đứa bé cùng đi theo tham gia náo nhiệt thôi. Rất có thái độ và tư thái dung túng .

Nhưng Trương thị cũng biết, những thứ đồ nàng thêu hoa tinh sảo không tiện đem xen lẫn trong các món đồ mà mọi người làm ra đồng nhất để đưa đến biên quan.

Trong lòng Liên Mạn Nhi không quá đồng tình, nhưng cũng không nói gì. Có điều hôm nay nàng không nhịn được cho Thương Bảo Dung “Nói ra lời cảnh tỉnh”. Mà Ngô Vương thị lại là một người thông minh nhanh lẹ, lập tức tiếp nhận được ý trong lời Liên Mạn Nhi nói ra, hơn nữa còn nói chuyện chỉ điểm Thương Bảo Dung hai câu.

Đối đãi với thân phận đặc thù như Thương Bảo Dung, cũng chỉ có thể làm được như vậy.

“Ta, ta chính là thói quen, ta. . . . . . cái này thêu xong, ta liền không thêu hoa nữa.”. Nghe mọi người nói như vậy. Thương Bảo Dung tựa hồ có chút ngượng ngùng nói.

“Ta thấy cái này tên là bệnh ngứa nghề.” Ngô Vương thị liền cười nói, “Câu này là ta nghe Chi Nhi đọc trên sách nói như vậy.”

“Chi Nhi còn đi học sách biết chữ sao?” Thương Bảo Dung kinh ngạc hỏi lại.

Đề tài lúc này liền chuyển hướng. Ai cũng không có nhắc lại chuyện Thương Bảo Dung thêu hoa nữa.

Gần tới buổi trưa, Liên Diệp Nhi từ nhà cũ đã trở lại.

“Diệp Nhi, mau lên kháng ngồi.” Liên Mạn Nhi chào hỏi Liên Diệp Nhi, bởi vì Thương Bảo Dung cũng có mặt ở đây. Nên nàng không tiện lập tức hướng Liên Diệp Nhi hỏi thăm chuyện nhà cũ.

Liên Diệp Nhi nhìn thấy Thương Bảo Dung. Cũng do dự mà làm ra vẻ như bình thường vào nhà, không lập tức mở miệng nói ra tin tức.

“Như thế nào rồi, bên kia mọi chuyện có tốt không ?” Vẫn là Trương thị không nhịn được mở miệng hỏi.

Một nhà Thương Hoài Đức cùng Tiểu Chu thị là người quen của nhà cũ, coi như là Liên lão gia tử không có mời Thương Hoài Đức đến nhà, giúp đỡ làm người hoà giải, nhưng bọn họ cũng có thể đã sớm biết sự tình từ đầu đến cuối. Cho nên, có một số việc, vẫn có thể nói ở trước mặt Thương Bảo Dung.

“Cháu cũng không biết là tốt, hay là không tốt.” Liên Diệp Nhi liền nói. “Cháu nhìn thấy bên đó muốn ăn cơm, cháu liền trở lại. . . . . . dượng ba cũng có mặt ở nhà cũ làm người hoà giải.”

Liên Diệp Nhi vừa nói chuyện. Vừa len lén cho Liên Mạn Nhi một ánh mắt.

Liên Mạn Nhi lập tức hiểu rõ, Thương Hoài Đức là người không được mời đến, nhưng cũng đi nhà cũ làm người hòa giải.

Nhớ tới Liên lão gia tử mơ hồ để lộ ra cảm tình đối với Thương Hoài Đức không tốt, Liên Mạn Nhi cảm thấy trong chuyện này chắc là có ẩn tình.

“Mẹ không còn sớm nữa, nên dọn cơm trưa thôi.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.

“Cũng đến lúc ăn cơm trưa rồi.” Trương thị nhìn ra ngoài cửa số một chút, liền gật đầu đáp ứng, vừa phân phó người làm dọn cơm.

Thương Bảo Dung đang muốn đi xuống đất về nhà, thì đám người Trương thị đương nhiên sẽ không để cho nàng đi như vậy.

“. . . . . . Cũng không chuẩn bị cái gì, chỉ là ít thức ăn trong nhà có sẵn. Hơn nữa không phải ngoại nhân, muội cứ ở lại nơi này ăn cơm đi, đừng trở về nữa.”

“Cha muội nhất định là ở nhà dì Hai ăn cơm buổi trưa, trong nhà chỉ còn lại mẹ muội và đệ đệ thôi, muội phải nhanh đi về, giúp mẹ muội nấu cơm. . . . . . . để hai người ăn cơm với nhau, cũng rất buồn.” Thương Bảo Dung liền nói, “. . . . . . buổi sáng muội nói là tới dây chơi, đã nói trước với mẹ muội rồi, buổi trưa sẽ trở về nhà cùng ăn cơm.”

“Để ta sai người qua nhà mời Dì ba cùng đệ đệ muội đến đây ăn cơm. Nếu không, thì đưa chút ít thức ăn qua đó, dè đặt hai mẹ con các nàng lại nổi lửa nấu cơm.” Trương thị liền nói.

Thương Bảo Dung vừa nói tạ ơn, vừa kiên trì phải về nhà ăn cơm.

“. . . . . . Chị dâu nói phải, chúng ta không phải là người ngoài, nhà cũng ở gần. nghĩ gì thì gì lâu lâu cũng phải cùng nhau tụ tập ăn bữa cơm, không phải chỉ ở nơi này ăn một bữa thôi.”

Thấy Thương Bảo Dung kiên trì, mọi người cũng không mạnh mẽ giữa lại.

” Nha đầu Bảo Dung này, thật hiếu thuận mẹ nàng.” Mọi người thấy thế đều nói.

Tiễn Thương Bảo Dung đi ra ngoài, mọi người cũng không có lập tức liền ăn cơm, mà là trước tiên liền hướng Liên Diệp Nhi hỏi thăm về chuyện mà các nàng quan tâm nhất, nhà cũ bên kia đến tột cùng là như thế nào rồi.

“Không phải nói không có mời cha Bảo Dung làm người giúp đỡ hòa giải sao? Đây là có chuyện gì?” Trương thị trước hết hỏi.

“. . . . . . Lúc cháu đi qua, ông ấy đã ở đó rồi. Cháu còn trộm hỏi cha cháu, cha cháu nói ông nội không có mời ông ấy. Là ông ấy tự tới, vào nhà rồi liền không có đi, cuối cùng ở lại cùng làm người hòa giải.” Liên Diệp Nhi liền nói.

“Hôm nay chuyện nhà cũ muốn bàn, ông ta nhất định là biết rõ.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Thương Hoài Đức rõ ràng biết nhà cũ hôm nay có chuyện gì, hơn nữa, Liên lão gia tử cũng không có mời ông ta mà ông ta còn giả ngu đúng dịp đi qua nhà cũ chơi “Nhân tiện có chuyện liền ở lại”. Chuyện xảy ra đã rõ ràng như ban ngày, Thương Hoài Đức cố ý.

“Cũng không nghe nói hắn là người không có Mạc Nhi a.” Ngô Vương thị liền nói.

Không có Mạc Nhi, đây là một câu thổ ngữ nông thôn, ý tứ đại khái chính là không biết tiến thối, không phân hoàn cảnh.

Chuyện của hai người Tứ Lang và Ngân Tỏa, vốn cũng không phải là chuyện tình quang minh chính đại gì cho cam. Liên lão gia tử muối mặt chịu mời Ngô Ngọc Xương đến giúp đỡ làm người hòa giải, là do vô cùng tín nhiệm Ngô Ngọc Xương. Ông không chịu mời Thương Hoài Đức, chính là không hy vọng Thương Hoài Đức tham dự vào.

Nhưng Thương Hoài Đức cố tình lại muốn làm ngược lại còn vội vàng tự mình tham dự.

Không thể không nói là không có Mạc Nhi, đó còn là hành động khiến mọi người phản cảm kia?

Mọi người ai mà chẳng có năm ba loại ngôn ngữ nói chuyện. Trong lòng Liên Mạn Nhi có loại dự cảm sâu sắc, Liên lão gia tử hôm nay, nhất định là tương đối phiền muộn .

“Chuyện đó nói ra làm sao rồi?” Trương thị lại quay qua hỏi Liên Diệp Nhi.

Liên Diệp Nhi liền làm bộ mặt khổ qua, đem chuyện nàng chứng kiến ở nhà cũ nhất nhất nói ra. Mặc dù mời người tới hòa giả, nhưng là không khí hào giải lại cũng không phải là hòa hảo. Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Lan Nhi ai cũng bảo thủ cố chấp, nói ra đủ các loại đạo lý, từ buổi sáng vẫn nói nhao nhao đến buổi trưa.

Liên Lan Nhi lên tiếng phủ nhận là không phải do nàng truyền nhàn thoại quấy nhiễu hôn sự của Tứ Lang, nàng còn ngụy biện, chuyện Tứ Lang làm mai, nhà cũ còn chưa đưa tin cho nàng, nàng ở trong thành, căn bản là không biết Tứ Lang đã làm mai rồi, còn việc quấy nhiễu hôn sự của Tứ Lang thì nàng càng không thể nào có liên quan đến.

Liên Lan Nhi nói như vậy, thì ngay cả Liên Thủ Nghĩa bọn họ đã sớm dự liệu đến. Tung lời đồn, truyền nhàn thoại loại chuyện này, vốn là không dễ vạch trần nhất.

Tứ Lang liền nhắc tới Liên Lan Nhi ở trong thành tung lời đồn, phá hỏng danh tiếng hắn. Có chuyện trước kia như vậy, mọi người tự nhiên có lý do chính đáng hoài nghi Liên Lan Nhi, Tứ Lang thậm chí còn nói một câu, “Trừ cô ra, còn có ai?” , hiển nhiên nhận định là do Liên Lan Nhi là người động thủ.

Chuyện lần trước Liên Lan Nhi ở trong thành phá hỏng danh tiếng Tứ Lang, bị Liên Thủ Tín đụng phải nhìn thấy, vì vậy rất khó phủ nhận. Liên Lan Nhi không dám không phủ nhận, nhưng nàng vẫn không chịu thừa nhận, mà lập tức khóc nói đến chuyện cũ Tứ Lang phá hỏng danh tiếng của Ngân Tỏa.

Liên Thủ Nghĩa ở bên này yêu cầu Liên Lan Nhi bồi thường cho Tứ Lang, Liên Lan Nhi cũng hướng Liên Thủ Nghĩa yêu cầu bồi thường Ngân Tỏa.

Như thế, song phương đều giằng co, mặc cho Ngô Ngọc Xương cùng Thương Hoài Đức nói lời khuyên nhủ, ai cũng không chịu nhượng bộ một bước.

“Cây kim so với cọng râu, ai cũng không phải là kẻ dễ dàng bị bắt nạt, dễ dàng bị chiếm tiện nghi, ai cũng không chịu ăn thiệt thòi.” Trương thị nghe Liên Diệp Nhi tự thuật, chỉ lắc đầu than thở, “Cái này thật đúng là làm khó người khác.”

“Vậy cuối cùng cũng không có ra kết quả gì sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Muội cũng không biết cái này có tính là kết quả hay không?” Liên Diệp Nhi liền nói.

Người hòa giải thấy không hiệu quả, cuối cùng là Liên lão gia tử đưa ra biện pháp giải quyết. Mà cái gọi là đưa ra biện pháp giải quyết của Liên lão gia tử chính là, Liên Thủ Nghĩa và Liên Lan Nhi hai phe đều có chỗ không đúng, cả hai đều bị hại như nhau, chuyện đến đây chấm dứt. Sau này, song phương phải dùng thái độ đối xử với nhau như trước kia, ai cũng không được phép mang thù, cũng không ai được phép nhắc lại chuyện này.

“Ta đã đoán sẽ thành như vậy mà.” Liên Mạn Nhi liền nói. Loại phương thức giải quyết này, là cách làm điển hình của Liên lão gia tử .

“Vậy Nhị đương gia, còn có cô cả bọn họ chịu sao?” Triệu thị liền nói.

“Cha mẹ Ngân Tỏa thì không nói gì, nhưng cha mẹ Nha Nhi và Tứ Lang nói gì cũng không chịu được sỉ nhục này. Còn nói nhao nhao lên, nói nếu cha mẹ Ngân Tỏa đã tới đây, mà không chịu đáp ứng bồi thường cho Tứ Lang, thì đừng nghĩ đến chuyện sẽ được rời đi.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Sau đó Bà nội không ngồi yên được mắng cho bọn họ một trận, nói nếu còn nhao nhao lên như thế liền để cho Tứ Lang cùng bọn họ tất cả đều cút.”

Chu thị cường thế tham dự vào, điều kiện nghiêng về phía ai thì đã rõ. Nếu lúc đó Liên Thủ Nghĩa bọn họ không đồng ý không truy cứu, còn muốn tiếp tục dây dưa Liên Lan Nhi nữa, thì bà sẽ đem bọn họ đuổi ra khỏi nhà. Liên gia ở riêng cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng lần này cái gì cũng không có, nhất định là mình không bị đuổi ra khỏi nhà.

Chu thị như vậy, một nhà của Liên Thủ Nghĩa đương nhiên bất mãn, nhưng khí thế lại bị đè xuống không ít. Ngay sau đó, Liên lão gia tử mở miệng hòa giải, rèn sắt khi còn nóng.

Liên lão gia tử nói chuyện không trực tiếp giống như Chu thị, mà thái độ mềm dẻo cùng bao hàm quả quyết. Nếu Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang bọn họ không đồng ý quyết định của Liên lão gia tử, liền lập tức phân ra ở riêng. Hơn nữa còn ám hiệu, hiện tại ra ở riêng, tài sản mà nhà Liên Thủ Nghĩa được phân chia vô cùng có hạn, trừ Đông sương phòng bọn họ hiện tại đang ở ra, cũng chỉ thêm vài mẫu ruộng, đồ vật khác này nọ đều không có. Liên lão gia tử thậm chí còm ám hiệu, bởi vì Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang không nghe lời như vậy, thì sau này Tứ Lang cũng không cần đi cửa hàng làm việc nữa.

“Ai u, cái. . . . . . thật ác độc.” Trương thị im lặng một hồi lâu liền nói.

“Ngày hôm qua ông nội đã lộ ra ý tứ này rồi.” Liên Mạn Nhi nói cho Trương thị biết. Ngày hôm qua chỉ có người trong nhà, Liên lão gia tử đã nói như vậy, có lẽ trong lòng bọn Liên Thủ Nghĩa còn ôm một tia may mắn. Nhưng hôm nay Liên lão gia tử làm trò trước mặt người khác, đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền, Liên lão gia tử lần này hạ quyết tâm phải làm như vậy.

Liên Thủ Nghĩa, Hà thị cùng Tứ Lang dù thế nào đi nữa cũng không thể chối cãi, không thể gây chuyện, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, mặc dù trong lòng bọn họ nhất định sẽ tích tụ càng nhiều oán khí.

“Vậy bọn Tứ Lang, nhất định là đáp ứng đúng không?” Triệu thị liền nói.

“Chưa nói không đáp ứng, Tứ Lang quay thân bỏ đi, cha Nha Nhi liền quỳ gối dập đầu với ông nội cùng bà nội, còn không quên giương miệng rộng gào thét, làm mai cho cháu trai, so ra kém cháu gái gì gì . . . . . .” Liên Diệp Nhi liền nói.

“Cái thù này, kết sâu như vậy không biết đến lúc nào mới giải!” Trương thị thở dài nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK