Liên lão gia tử chỉ xoành xoạch hút lấy thuốc, mà Chu thị thì ngồi trên giường, trong tay loay hoay một đống vải lẻ. Thần sắc của hai vợ chồng già, thoạt nhìn đều có chút khó đoán.
“Cha mẹ đương nhiên cũng cùng đi ah.” Liên Thủ Nghĩa đương nhiên nói, “Đại ca, huynh không phải định bỏ lại cha mẹ chỉ mang theo chị dâu cùng bọn Kế Tổ đi nhậm chức chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Liên Thủ Nhân lập tức phủ nhận, sau đó nhìn Liên lão gia tử cùng Chu thị.
Chu thị liếc nhìn Liên lão gia tử, Liên lão gia tử rũ mắt, tựa hồ không nghe, không thấy. Chu thị tiếp tục loay hoay đống vải lẻ kia, không nói gì.
“Cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, từ đây đi phủ Hà Gian hơn ngàn dặm. Để cha mẹ đi cùng, vất vả dọc theo đường đi không phải lão nhân gia có thể chịu được. Lão Nhị ngươi nhẫn tâm, nhưng ta không đành lòng. Vạn nhất có việc gì không may, ta cả đời này cũng không thể an tâm.” Liên Thủ Nhân lên tiếng.
“Đại bá định để đại bá mẫu ở lại chiếu khán ông nội bà nội con sao?” Liên Mạn Nhi đúng lúc này vừa cười vừa nói. Nàng nguyên bản không định nói, nhưng nhịn không được, bởi vì nàng thật sự muốn để Liên lão gia tử cùng Chu thị đi cùng Liên Thủ Nhân.
Nàng không tin Liên Thủ Nhân. Với tính tình của Liên Thủ Nhân mà đi ra ngoài làm quan, nàng sợ hắn ăn hối lộ làm trái pháp luật, tạo ra tai họa. Có Liên lão gia tử đi theo ngày đêm giám sát Liên Thủ Nhân mới có thể đem nguy cơ này hạ xuống mức thấp nhất.
Cổ thị cực kỳ nhanh lườm Liên Mạn Nhi, ánh mắt có chút bất thiện.
Liên Mạn Nhi cũng không để ý. Vừa rồi Cổ thị cùng Tưởng thị quở trách Triệu Tú Nga, hiển nhiên cho rằng thời điểm mấu chốt đến, tận sức đạt thành mục tiêu của mình. Liên Mạn Nhi cũng có mục tiêu của mình, nàng cũng không sợ đắc tội Cổ thị. Nàng nói như vậy, vì chắc chắc Cổ thị nhất định muốn đi theo Liên Thủ Nhân. Cổ thị là con dâu trưởng, chiếu cố cha mẹ chồng là trách nhiệm của nàng. Nàng không muốn ở lại, vậy chỉ có thể đem Liên lão gia tử cùng Chu thị đều mang theo.
Liên lão gia tử cùng Chu thị đi cùng, Liên Thủ Nghĩa bọn họ cũng có cớ đi theo. Đối với nàng cũng không có gì ảnh hưởng. Hơn nữa nàng tin tưởng, Liên Thủ Nhân căn bản không thoát khỏi Liên Thủ Nghĩa.
Liên Thủ Nhân cũng lườm Liên Mạn Nhi, để lại Cổ thị, hết thảy vấn đề sẽ dễ dàng giải quyết, trong lòng hắn, không phải không muốn. Nhưng Cổ thị nhất định phải đi. Hắn có thể làm quan là nhờ có Tống gia, mà việc này Cổ thị có công lao lớn nhất. Hắn đi phủ Hà Gian, không thiếu việc còn muốn nhờ Tống gia giúp đỡ. Tống gia vì cái gì giúp hắn, không phải bởi vì Hoa Nhi ah.
Cổ thị kiên trì cùng hắn đi, lời nói bỏ lại Cổ thị, thật sự khó có thể mở miệng.
Vừa rồi ở tây phòng, hắn và Cổ thị thương lượng. Cổ thị đã từng nói qua, chỉ cần thuyết phục Liên lão gia tử cùng Chu thị ở nhà. Như vậy bọn hắn liền có biện pháp thoát khỏi Liên Thủ Nghĩa. Nhưng lời nói của Liên Mạn Nhi lại khiến bọn họ lâm vào cục diện bế tắc.
“Đúng vậy, đại bá mẫu là con dâu trưởng, nhất định phải hầu hạ lão gia tử và lão thái thái. Ta cũng biết, quan lại người ta, chú ý nhất là cái này. Đại bá mẫu không phải sợ mất mặt, không phải sợ người khác cáo trạng ư, sao còn muốn bỏ lại lão gia tử, lão thái thái, để cho người khác hầu hạ?” Triệu Tú Nga được gợi ý, vừa cười vừa nói.
“Ta cũng không nói ta không chăm sóc lão thái gia, lão thái thái. Việc này còn phải xem lão thái gia cùng lão thái thái nói thế nào.” Tâm tư bị nói toạc ra khiến Cổ thị vô cùng xấu hổ. Chỉ phải mặt dày, làm như không phát hiện. Nàng muốn Liên lão gia tử cùng Chu thị chủ động ở lại, nhưng không yêu cầu nàng ở lại hầu hạ.
“Núi cao sông dài, ai biết trên đường như thế nào, huyện Thái Thương nghe nói cũng được, nhưng chúng ta ai cũng chưa đi qua. Thực tế như thế nào rất khó nói. Ta thấy không nên khiến lão thái gia lão thái thái vất vả.” Cổ thị cười cười, dùng ngữ khí nhu hòa nói, “Ta cũng nên vì lão thái gia cùng lão thái thái ngẫm lại. Cố thổ khó cách, ta ở đây còn có đại gia nghiệp, đây là gốc gác của Liên gia ta ah. Mắt thấy sắp thu hoạch vụ thu, lão gia cùng ta, đó là bất đắc dĩ phải đi, người khác không tất yếu như vậy.”
Cổ thị đối với việc lưu lại Liên lão gia tử cùng Chu thị vẫn có chút nắm chắc. Nàng rất hiểu Liên lão gia tử cùng Chu thị, Liên lão gia tử luyến hương, luyến quê, khẳng định không nỡ để lại nhà cũ, không nỡ bỏ lại hoa màu đang đợi gặt. Chu thị là người không muốn đi ra ngoài nhất, không gian hoạt động của Chu thị chỉ ở nhà cũ đầu giường gần lò sưởi cùng sân trước sân sau. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước kia các nàng ở trấn trên nhiều năm như vậy, Liên lão gia tử cùng Chu thị không nghĩ tới muốn đi trấn trên ở.
“Có bao xa, cũng không phải để cha mẹ đi bộ, ta không biết mướn xe ngựa sao?” Liên Thủ Nghĩa lên tiếng, “Nhà cửa chúng ta, còn có hoa mầu, ta đi cũng không cần để ý, không phải có lão Tam cùng lão Tứ sao? Để bọn họ thu hoạch rồi đưa qua phủ Hà Gian, chuyện nhỏ ah.”
Liên Thủ Nghĩa lời nói vô cùng có thứ tự, căn bản không cần nghĩ, hiển nhiên những điều này, hắn đã sớm suy nghĩ đến, chuẩn bị từ trước. Liên Mạn Nhi nghĩ. Hơn nữa, theo suy nghĩ của Liên Thủ Nghĩa, người đi nhậm chức không có lão Tam Liên Thủ Lễ. Người thành thật như Liên Thủ Lễ, vĩnh viễn bị người ta bỏ qua. Hoặc chính xác hơn là, có chuyện tốt, hắn nhất định bị bỏ qua mà nếu có việc cần người đi làm, hắn lại bị nhớ tới đầu tiên.
Liên Thủ Nhân một phương, cùng Liên Thủ Nghĩa một phương, tuy trên mặt đều cười, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại đối chọi gay gắt, bọn họ đều muốn thu phục đối phương, đồng thời cũng thuyết phục Liên lão gia tử cùng Chu thị làm theo ý mình. Chỉ là, song phương đều có chuẩn bị, ai cũng không nói được ai.
Liên lão gia tử cùng Chu thị còn không tỏ thái độ.
Mà Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa ai cũng không dám cẩn thận truy vấn, sợ hai vợ chồng nói ra đáp án bọn hắn không muốn. Bọn hắn đều nghĩ bác bỏ đối phương, như vậy Liên lão gia tử cùng Chu thị cũng chỉ có thể theo ý của bọn hắn.
Liên Mạn Nhi đánh giá một chút, cảm thấy Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa song phương giằng co, hiện tại bên Liên Thủ Nghĩa đang chiếm được ưu thế. Mà Liên lão gia tử cùng Chu thị, hôm nay đặc biệt bảo trì bình thản, không biết bọn họ trong lòng định thế nào.
Liên Mạn Nhi đang nghĩ như vậy, thì Liên lão gia tử đột nhiên buông tẩu thuốc, không rên một tiếng từ trên giường bước xuống, đi ra ngoài cửa.
“Cha.” Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa đều lắp bắp kinh hãi, trăm miệng một lời kêu lên, “Cha, cha làm gì vậy?”
“Các ngươi nói tiếp đi, ta đi ra ngoài hít thở không khí.” Liên lão gia tử nói, xốc màn cửa, đi ra ngoài.
Liên lão gia tử tâm tình thật không tốt, Liên Mạn Nhi lập tức hiểu. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa cũng nhìn ra, nhưng bọn hắn hiện tại chẳng quan tâm Liên lão gia tử.
“Đại ca, huynh mang theo đại tẩu cùng Kế Tổ đi hưởng phúc, bỏ lại cha mẹ hòa huynh đệ, đại ca, huynh làm như vậy thật không có đạo lý ah . Ta nếu không cẩn thận, nói lộ ra cái gì, đại ca, chức quan này của huynh sợ là làm không ổn ah.”
“Lão Nhị, sao đệ lại như thế. Ta đi nhậm chức, đó chuyện vất vả, nào có phúc hưởng cái gì. Đệ yên tâm, huynh ở lại chiếu khán cha mẹ, ta không bạc đãi huynh.”
Chu thị buông vải lẻ trong tay, lôi kéo Liên Tú Nhi từ trên giường gạch bước xuống, cũng đi ra bên ngoài.
“Mẹ,mẹ đây là muốn làm gì?”
“Ta đi cho gà ăn.” Chu thị tức giận nói, vén rèm liền đi ra ngoài.
Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa rốt cục ý thức được sự tình không đúng, đình chỉ cãi lộn.
Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ hai nhà yên lặng từ trong nhà đi ra.
“Lão gia tử đi đâu rồi?” Liên Thủ Tín thấy Liên lão gia tử không ở trong sân, lại hỏi.
“Ông nội đi hậu viện.” Lục Lang không biết từ nơi nào chui ra, đáp. Từ khi cùng Liên Mạn Nhi đạt thành hiệp nghị bánh bao đổi tin tức, Lục Lang trở nên càng thêm xuất quỷ nhập thần.
“Ta đi gặp lão gia tử.” Liên Thủ Tín lên tiếng, hắn sợ Liên lão gia tử nghẹn khuất trong ngực , luẩn quẩn trong lòng.
“Cha, con đi với cha.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Liên Mạn Nhi theo Liên Thủ Tín đi hậu viện, ở bên luống cải trắng tìm được Liên lão gia tử. Liên lão gia tử đang cầm cái cuốc làm cỏ.
“Cha, cha nghỉ ngơi một chút, để con làm cho.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
“Không cần, ta hoạt động gân cốt một chút.” Liên lão gia tử nói.
Liên Thủ Tín hiểu Liên lão gia tử trong lòng có việc, mượn làm việc để phát tiết, cũng đứng ngay bên cạnh luống rau.
“Cha, đại ca cùng nhị ca tính tình cũng không phải ngày một ngày hai, cha cũng đừng để trong lòng.” Liên Thủ Tín vắt hết óc, an ủi Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử thở dài, không nói gì.
“Nội, nội rốt cuộc có muốn cùng đại bá đi, hay là muốn ở lại trong thôn ah?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Lão Tứ, việc này conthấy thế nào?” Liên lão gia tử dừng cuốc, hỏi Liên Thủ Tín.
“Việc này, làm thế nào đều được. Cha nguyện ý làm thế nào liền làm thế đó.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
Liên Mạn Nhi ho khan một tiếng.
“Nhưng đại ca tính tình như thế, đi xa nhà làm quan, không người giám sát, ta cũng không yên tâm.” Liên Thủ Tín lập tức lên tiếng.
“Đúng vậy a, nội. Đại bá con đi làm quan phụ mẫu, trong tay giữ sinh tử của lão bá tính. Nội, nộo cũng nói, ta đại bá tai nhuyễn. Nếu đi qua bên kia, đại bá quen biết người xấu, vậy chẳng phải nguy to sao?” Liên Mạn Nhi nói.
Kỳ thật Liên Mạn Nhi muốn nói nếu Liên Thủ Nhân làm chuyện xấu gì thì nguy rồi, nhưng xét thấy đối tượng nàng nói chuyện là cha ruột của Liên Thủ Nhân, nàng chỉ có thể nói úp mở, uyển chuyển.
Liên lão gia tử lại thở dài một tiếng. Không cần Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi nhắc nhở, ông đã nghĩ chuyện phát sinh một năm qua. Không đi theo giám sát Liên Thủ Nhân, ông xác thực lo lắng.
Bất quá, ông đồng dạng cũng không yên lòng, không nỡ xa nhà, không nỡ xa từng cọng cây ngọn cỏ ở đây. Liên lão gia tử bản chất là nông dân, hắn quyến luyến mảnh thổ địa dưới chân.
“Ông nội, nội đi giám sát đại bá vài năm. Chờ đại bá có thể làm cho nội yên tâm, nội hãy trở lại. Thôn này, phòng ở này lại không mọc ra chân, nó không chạy được.” Liên Mạn Nhi nhìn ra Liên lão gia tử không nỡ, liền khuyên nhủ, “Nội, nội không phải thường nói, chuyện gì cũng phải phân nặng nhẹ sao, hiện tại, giám sát đại bá là việc trọng yếu nhất.”