Trong đoàn người Liên Mạn Nhi thì Trương Vương thị và Hồ thị là mua nhiều nhất. Thôn Thêu Oa cách huyện thành rất xa nên hai chị em dâu này ít khi có cơ hội tới đây. Lần này tới xem hội, hai nàng tính toán phải mua nhiều một chút mới cam lòng. Nhìn hai mợ mình ríu ra ríu rít, thấy cái gì mới lạ cũng mua khiến Mạn Nhi âm thầm buồn cười. Không trách được ban đầu mọi người dứt khoát để cho mấy nữ hài tử dắt tay Tiểu Hổ, Tiểu Long, nhìn hai người kia bộ dáng chăm chú như vậy, bây giờ cho dù có nhi tử đi theo bên người chắc cũng chẳng quan tâm. So sánh với họ thì Trương thị cùng nhà mẹ đẻ của hai nàng dâu có vẻ yên tĩnh một chút. Dù sao thì năm ngoái nàng đã mang khuê nữ của mình đi mua sắm rất nhiều đồ rồi. Ngô Vương thị cũng mua không ít đồ nhưng so sánh với Trương Vương thị và Hồ thị thì vẫn còn thua xa. Ngô Vương thị dành tinh lực còn lại của mình để đi theo nói chuyện với Lý thị ở phía trước. Trương thị không có ý định mua gì cả, nhưng nàng vẫn để ý tới đồ dùng cho Lý thị và Trương Thanh Sơn, nếu cái nào hợp ý nàng sẽ dừng lại, Lý thị cũng thích thì nàng sẽ bỏ tiền ra mua.
Ngược lại mấy tiểu cô nương thì mua không nhiều, Liên Mạn Nhi tiêu xài rất khoa học, Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi thì đều là những người tiết kiệm. Còn về phần Trương Thái Vân và Ngô Gia Ngọc, chỉ cần các nàng thích cái gì thì nương của các nàng sẽ mua cho. Các tiểu cô nương chỉ cần vui vẻ đi ngắm đèn là được rồi. Còn Tiểu Thất, Tiểu Hổ, Tiểu Long đã được Liên Mạn Nhi đưa cho mỗi đứa một túi tiền nhỏ, đủ để chúng nó có thể mua mấy đồ chơi mà chúng nó thích. Ba nam hài đều là những đứa trẻ khỏe mạnh, kháu khỉnh. Vừa ra tới ngoài đường chúng đã vui mừng chơi đùa chạy nhảy, tinh lực dư thừa làm cho người ta nhức đầu. Nhất là Tiểu Long và Tiểu Hổ, ở nhà đã quen lên núi, xuống sông, nay lại ở chung chỗ với đứa trẻ nghịch ngợm nhất Liên gia là Tiểu Thất khiến cho mấy đứa cứ như cá lâu ngày gặp nước vậy. Thật may là hôm nay ra ngoài mang theo nhân thủ nhiều, nếu không thật không biết là phải làm thế nào để trông chừng mấy đứa nhỏ này nữa.
Nữ nhân cùng bọn nhỏ rất sung sướng, các nam nhân ở bên ngoài cũng không hề dễ dàng gì, may là họ cũng cảm thấy thích thú. Trong đó Lỗ tiên sinh dạo chơi tương đối nhãn nhã, đi cùng Ngũ lang quan sát hoa đăng, bình luận các dạng đố đèn được treo lên. Hai thầy trò cũng tham gia giải đố, vì mọi người mà thắng được không ít giải thưởng. Còn Ngô Gia Hưng lại phải chịu nhiều mệt nhọc nhất khi phải trông chừng mấy hài tử. Không chỉ có Tiểu Thất, Tiểu Long, Tiểu Hổ, ai kêu một tiếng Gia Hưng ca, muốn hắn giúp đỡ cái gì thì hắn đều vui vẻ đến làm. Chỉ duy nhất đôi mắt của hắn không thể không đảo quanh Liên Chi Nhi. Hôm nay Liên Chi Nhi mặc một bộ đồ màu hồng đào, thêu hoa dọc theo thân áo, phía dưới là chiếc quần mỏng cùng màu, trên chân là đôi giày da hươu. Vóc người nàng đã dần trưởng thành, ở dưới ánh đèn lại càng làm nổi bật vẻ duyên dáng, yêu kiều, khuôn mặt kiều diễm như hoa đào. Liên Chi Nhi dung mạo xinh đẹp, hơn nữa bình thường nàng lại đọc nhiều thi thư hơn so với các cô nương khác vì vậy cử chỉ vừa ôn nhu lại đoan trang. Khi đứng giữa các cô nương con nhà giàu tầm thường kia, tự nhiên Liên Chi Nhi hấp dẫn không ít ánh mắt. Vì vậy, cũng không có gì lạ khi Ngô Gia Hưng không thể dời mắt khỏi nàng.
Mấy nữ hài tử dừng chân ở một cửa hàng bán đồ trang sức, Liên Mạn Nhi chọn lấy một chuỗi ngọc trai, Trương Thái Vân chọn một chiếc trâm nhỏ, Ngô Gia Ngọc cũng lấy một chiếc trâm, Liên Diệp Nhi lựa chọn hồi lâu, cuối cùng cũng mua một chiếc nhẫn nhỏ. Liên Chi Nhi cầm lấy một chiếc vòng ngọc màu xanh, đánh giá hồi lâu, cuối cùng vẫn bỏ xuống. Nàng đã có vài chiếc vòng ngọc rồi, chỉ có điều chiếc vòng thanh ngọc này giá tiền có hơi cao một chút.
Mấy nữ hài tử rời chân khỏi cửa hàng trang sức, mọi người cùng nhau đi về phía trước. Ngô Gia Hưng tìm cớ tách ra, quay trở về cửa hàng trang sức hồi nãy, mua chiếc vòng ngọc mà Liên Chi Nhi đã cầm hồi lâu kia, cất vào trong tay áo, vui rạo rực quay trở lại. Người khác không để ý, nhưng Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhìn thấy, hai tỷ đệ thì thầm trao đổi to nhỏ, lại nhìn Ngô Gia Hưng cười cười, cười đến khi Ngô Gia Hưng dựng hết cả lông mao lên, Trương thị tới lên tiếng bênh vực thì hai tỷ đệ mới xoay người tiếp tục cuộc vui. Ngô Gia Hưng cực kỳ thông minh, chạy đi mua một gói thịt khô lớn mà Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất thích ăn nhất, cuối cùng cũng khiến cho hai tỷ đệ nhà này không nhìn hắn mà cười nữa. Mọi người đi dạo tới tửu lâu của Liên Ký, chưởng quỹ của tửu lâu là Vương chưởng quỹ chạy ra đón mọi người vào.Vương chưởng quỹ đã dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya, mọi người đi dạo hồi lâu, vừa lúc mệt mỏi có thể đừng chân nghỉ ngơi và ăn khuya. Món ăn khuya nổi danh nhất ở Liên Ký chính là bánh bao, còn có món mà Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất thích ăn nhất là bánh trôi nước.
Liên Ký tửu lâu cũng chuẩn bị vài khung pháo hoa, thấy Đông gia tới liền mang ra trước lầu chuẩn bị đốt pháo. Ngũ lang, Ngô Gia Hưng mang theo Tiểu Thất, Tiểu Long, Tiểu Hổ xuống lầu xem pháo hoa, những người còn lại thì an vị ở trong lầu nhìn pháo hoa qua cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Tết Nguyên Tiêu muốn có chỗ quan sát pháo hoa tốt nhất ở huyện Cẩm Dương thì chỉ có lên ngọn tháp chín tầng, đó là nơi có kiến trúc cao nhất huyện Cẩm Dương. Nhưng ngọn tháp chín tầng đó không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, nhất là lúc này. Bởi vì lúc trước đã có kế hoạch tới đây xem hội, nên Ngũ lang đã đả thông mọi mối quan hệ, chỉ cần chờ mọi người ở Liên Ký tửu lâu ăn khuya và xem pháo hoa xong thì sẽ đi tới ngọn tháp chín tầng, và ngắm nhìn toàn cảnh hội hoa đăng.
Liên Mạn Nhi ở trên tửu lâu ăn điểm tâm và uống một chén canh hạt sen xong mới từ trên lầu đi xuống. Nàng đi tới cửa, đứng ở trên bậc thang vừa lúc Ngũ lang sai người đem khung pháo hoa cuối cùng ra đốt. Đây là một đoạn pháo hoa Thiên Nữ Tán Hoa, pháo hoa sẽ được treo lên cao, sau khi đốt sẽ hóa thành các đóa hoa đủ mọi màu sắc bay khắp nơi, giống như những ngôi sao từ từ rơi xuống. Đám hài tử Tiểu Thất vừa nhảy vừa vui mừng la hét, vây quanh cũng có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt. Liên Mạn Nhi đứng ở trên bậc thang, không lập tức đi xuống, nàng ở nơi này ngắm nhìn những đóa hoa rực rỡ ấy. Trong đám người đứng ngoài kia, có một người đặc biệt khiến người khác chú ý, mà người này lại đang hướng phía nàng cười cười. Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, trong lòng nàng nghĩ, ở đâu ra thiếu niên anh tuấn lại có một đôi mắt hồ ly như vậy. Nhìn bộ dạng hắn cười với nàng rất quen, hơi ngẩn người một lúc nàng mới nhận ra kẻ đang ngồi cười trên lưng ngựa kia chẳng phải là Trầm Khiêm hay sao. Lúc này Ngũ lang cùng Tiểu Thất đã tới, Trầm Khiêm cũng lập tức nhảy xuống, ba người hàn huyên vài câu rồi cùng đi về phía Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi muội tử.” Trầm Khiêm nhanh chân tới trước, tay chắp quyền chào hỏi Liên Mạn Nhi, một đôi mắt nhẹ nhàng cười.
Liên Mạn Nhi cũng vội vàng vén áo thi lễ. Nhìn Trầm Khiêm gần hơn, nàng mới nhận ra sự biến hóa to lớn của hắn. Người gầy đi không nói, vóc dáng hắn cũng cao hơn rất nhiều. Trừ làn da vẫn giống như trước, mặt, mày hắn cũng dài ra và mở rộng hơn.
Người ta vẫn nói khi con gái lớn lên thì mười tám lần thay đổi, Liên Mạn Nhi cảm thấy những lời này áp dụng cho nam nhân thì đúng hơn. Trần Khiêm này đâu chỉ thay đổi mười tám lần. Hơn nữa, bộ dáng hắn lúc này hoàn toàn khác xa với những tiên đoán của nàng. Trầm Khiêm có vẻ như sẽ không có khả năng trở thành một Trầm Đại Mập, mà khi trưởng thành cũng sẽ không giống như mong đợi của hắn là trở thành một Trầm Lục khác. Nhìn kỹ Trầm Khiêm và Trầm Lục giống nhau sáu, bảy phần, nhưng hai người lại có sự khác biệt rất lớn nhất là ở ánh mắt. Đôi mắt phượng kia là đôi mắt mà Liên Mạn Nhi nàng đã mong muốn. Tại sao mắt Trầm Khiêm lại dài như mắt hồ ly vậy? Phải nói rằng, đôi mắt này đã phá vỡ hình tượng tốt đẹp của Trầm Khiêm trong suy nghĩ của nàng.
Sau khi vén áo thi lễ, Liên Mạn Nhi đứng thẳng người dậy, đánh giá Trầm Khiêm. Nàng tin chắc, Trầm Khiêm bây giờ phải cao hơn nàng cả nửa cái đầu, mà đôi mắt hồ ly kia cũng không thể nào biến thành mắt phượng được, thậm chí sau này có thể trở thành một đôi mắt híp….
“Tiểu Mập” Miệng Liên Mạn Nhi so với đầu óc nàng thì nhanh hơn một bước, giống như là nếu nàng gọi như vậy Trầm Khiêm sẽ biến thành kẻ đã từng thấp hơn nàng vậy.
Trầm Khiêm híp mắt cười, có chút bất đắc dĩ.
“Mạn Nhi, phải gọi là Cửu ca.” Ngũ lang cười nói.
Muốn gọi Trầm Tiểu Mập là Cửu ca, đời này sợ là không thể rồi, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nàng không phục.
“Tiểu Cửu, sao cậu lại tới đây?” Trong lòng nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi lập tức đổi đề tài. Nhưng mà lần này mở miệng cũng không gọi hắn là Tiểu Mập nữa, đổi thành Tiểu Cửu.
“Trong nhà cũng không có việc gì làm, nghe nói huyện Cẩm Dương có hội hoa đăng rất đẹp nên ta liền tới.” Trầm Khiêm đáp, một đôi mắt cười tập trung trên mặt Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, nàng … cao hơn chút rồi.”
Hoa đăng huyện Cẩm Dương khá đẹp nhưng cũng làm sao bằng ở phủ thành, Trầm Khiêm muốn xem hoa đăng đẹp đáng lẽ ra phải tới kinh thành mới đúng, chứ không phải tới một huyện Cẩm Dương nho nhỏ như thế này. Nhưng câu nói phía sau của Trầm Khiêm thật ra khiến Liên Mạn Nhi rất vui vẻ. Trầm Tiểu Mập có vẻ như có mắt nhìn hơn rồi đấy. Mặc dù vậy, nàng vẫn ghen tỵ với Tiểu Mập, hắn so với nàng lớn nhanh hơn rất nhiều, mới vậy mà đã cao hơn hẳn nàng rồi.
“Tiểu Cửu ca”, vốn Tiểu Thất gọi Trầm Khiêm là Cửu ca, sau nghe Liên Mạn Nhi gọi là Tiểu Mập, nhóc cũng đổi cách gọi, gọi là Tiểu Cửu ca. Tiểu Thất không giống Liên Mạn Nhi, nó không ghen tỵ vì Trầm Khiêm cao nhanh hơn, chẳng qua là cảm thấy gọi Tiểu Cửu ca sẽ thân thiết hơn. “May mà hôm nay huynh tới, nếu huynh tới sớm một ngày hay chậm một ngày thì không thể gặp bọn đệ được rồi.”
“Đúng vậy, thật may là đúng dịp.” Trầm Khiêm vừa cười vừa nói, lúc tới hắn vẫn ôm hy vọng may mắn, dù sao hắn cũng biết nhà Liên Mạn Nhi đã đặt mua sản nghiệp ở huyện thành.
Nếu như hôm nay Liên Mạn Nhi không tới xem hội, hắn cũng đã tính toán hết rồi, dù sao ba mươi dặm cũng không xa xôi lắm. Đến lúc đó sẽ nói là muốn tới chơi, nhân tiện thỉnh giáo học vấn với Lỗ tiên sinh, rồi gặp mặt Ngũ lang với Tiểu Thất, hẳn là cũng không thành vấn đề.
Bọn họ đang nói chuyện ở dưới lầu, Liên Thủ Tín và Trương thị từ trên lầu đi xuống.
“Ngũ lang, đã tới giờ chưa?” Liên Thủ Tín đầu tiên nói với Ngũ lang, sau mới phát hiện ra Trầm Khiêm, nhất thời vừa mừng vừa sợ.
Đương nhiên, lúc này không thể thiếu một màn hành lễ, hàn huyên. Trầm Khiêm mặc dù thân phận bất phàm nhưng cũng không kiêu ngạo, đối với Liên Thủ Tín và Trương thị vẫn sử dụng lễ của vãn bối, điều này khiến cho hắn chỉ trong một chốc đã lấy được lòng của tất cả mọi người. Biết mọi người muốn đi tháp chín tầng, Trầm Khiêm cũng không cưỡi ngựa, chỉ cho người hầu dắt theo phía sau, một tay dắt theo Tiểu Thất, sóng vai với Liên Mạn Nhi mà đi.