Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mọi người tới, ta gặp tất cả sao?” Liên Thủ Tín liền hỏi.

“Vậy thì cứ gặp tất cả đi.” Trương thị gật đầu, nhìn Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi.

Cả nhà thương lượng hai câu, Trương thị và Liên Mạn Nhi đi Tây phòng trước, nói với Lý thị mấy câu. Sau đó một nhà bốn người liền tới tiền viện. Mới vừa ra tiền sảnh đã thấy mấy người Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Nhị Lang, La thị và La Tiểu Ưng được quản sự dẫn từ cửa vào.

Liên Thủ Tín thấy mấy người này, liền nhíu mày, bước chân hơi dừng lại.

Trương thị, Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang cũng không nhịn được cau mày.

Mấy người đang đi vào, đi đầu là Liên Thủ Nghĩa. Chỉ thấy hắn mặc quần áo rách rưới, phía trên có mấy miếng vá, lại có hai nơi rách ra nhưng không được vá lại, sợi bông lòi ra ngoài. Cái quần phía dưới cũng bám đầy bụi, bên hông chỉ dùng dây quấn hai vòng.

Từ lúc ở Thái Thương về, lúc gian nan chật vật nhất, Liên Thủ Nghĩa cũng chưa từng mặc trang phục như thế. Hơn nữa, trên đầu Liên Thủ Nghĩa quấn dày đặc mấy vòng băng gạc, băng gạc kia sớm đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, chỉ là một đống đỏ đen. Bên má Liên Thủ Nghĩa còn dán hai miếng thuốc dán đen như mực.

Trang phục toàn thân này của Liên Thủ Nghĩa thể hiện hắn bị hành hạ, bị đánh no đòn.

Theo sát phía sau Liên Thủ Nghĩa là Hà thị. So với trang phục của Liên Thủ Nghĩa, trang phục của Hà thị đẹp hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là một chiếc áo cũ rách nát, phía dưới mặc một cái quần bám đầy bụi đất, quần thắt lại, đầu tóc cũng rối bời. Không đeo bất cứ đồ trang sức nào. Nhìn lại, so sánh với lúc ở Tam Thập Lý doanh tử thì quả thật là một trời một vực.

Chỉ với bộ dáng của hai người này, cũng không cần mở miệng nói chuyện nữa. Đó là bức họa của cha mẹ chồng bị con dâu ngỗ nghịch bất hiếu kiểm soát, bị giày vò, gặp tai họa.

Cũng chẳng trách cả nhà Liên Thủ Tín đều cau mày.

Ba người Nhị Lang, La thị và La Tiểu Ưng đi sau hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, ba người này đều ăn mặc chỉnh tề. Nhị Lang và La Tiểu Ưng cùng mặc áo choàng ngắn màu xám tro từ vải bố, quần màu xanh và giày vải. Đây là trang phục của hai người lúc làm ở khách điếm xe ngựa. Hiển nhiên là hai người này vừa mới về tới nhà, còn chưa kịp thay quần áo bình thường đã tới đây.

La thị mặc một bộ váy áo màu chàm còn mới bảy tám phần, búi tóc trên đầu chải cực kì gọn gàng, cài một chiếc trâm bạc. Chỉ là từ La gia tới đây, đi hơi vội vàng, lại bị gió thổi nên tóc mai có chút tán loạn.

Chiếc trâm bạc kia, Liên Mạn Nhi nhận ra, là do Trương thị cho La thị.

Mấy người này vào cửa, biểu hiện trên mặt khác nhau. Nhưng có thể nhìn ra, đều không được thoải mái cho lắm. Liên Thủ Nghĩa đi đầu, ngẩng đầu lên liền thấy Liên Thủ Tín. Hắn vốn đang sải bước đi nhanh tới, vừa nhìn thấy Liên Thủ Tín, bước chân của hắn liền thay đổi.

“Liên Tứ lão gia. Lão tứ à, huynh đệ ruột thịt của ta,” Liên Thủ Nghĩa một tay vịn đùi, một tay đưa về phía trước, vừa khập khễnh chạy tới chỗ Liên Thủ Tín, vừa gào khóc, “Có thể thấy được đệ rồi, Nhị ca nhớ đệ muốn chết. Lão Tứ à, Nhị ca ta bị giày vò rồi, thiếu chút nữa đã không gặp được đệ nữa…”

Hà thị đi theo phía sau cũng gào khóc.

Sắc mặt Liên Thủ Tín ngày càng khó coi, giận dữ tích tụ giữa lông mày.

Liên Mạn Nhi đi phía sau, bị quần áo của Liên Thủ Nghĩa làm cho kinh hãi. Dù không thấy sắc mặt của Liên Thủ Tín nhưng nàng có thể đoán ra tâm tình hiện giờ của hắn.

Nếu không phải đã biết trước nội tình thì sự xuất hiện này của Liên Thủ Nghĩa thật sự có thể khiến cho họ nghĩ rằng hắn bị hành hạ.

Một bộ trang phục này, một kế khổ nhục này, quả thật Liên Thủ Nghĩa đã “hạ vốn gốc”, dùng bất cứ giá nào. Chỉ là trên đoạn đường hắn tới đây, không biết đã tặng thêm bao nhiêu đề tài nói chuyện cho hương thân.

“Mau đỡ Nhị lão gia!” Ngũ Lang liền sai một gã sai vặt hầu hạ trong viện.

Hai gã sai vặt đi tới, một trái một phải đỡ Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nghĩa bị đỡ, còn cách Liên Thủ Tín khoảng ba bốn bước.

“Đều vào nhà đi, có việc gì vào nhà rồi nói.” Liên Thủ Tín nói, không cho mấy người mới tới này chút sắc mặt tốt nào.

Đối với vẻ mặt lạnh lùng của Liên Thủ Tín, trên mặt Liên Thủ Nghĩa và Hà thị có chút đắc ý, Nhị Lang, La thị và La Tiểu Ưng lại nhìn nhau một lúc, cả ngoài mặt lẫn trong lòng đều có chút sợ hãi.

Mọi người vào nhà, chào hỏi lẫn nhau, Nhị Lang, La thị và La Tiểu Ưng hành đại lễ với Liên Thủ Tín và Trương thị, người hầu tới đỡ, bọn họ mới đứng lên, mọi người cùng ngồi xuống.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã an vị rồi, Nhị Lang, La thị và La Tiểu Ưng cũng không dám ngồi, chỉ đứng ở bên cạnh.

Liên Thủ Nghĩa ngồi xuống, thấy mấy người La thị không dám ngồi, mặt càng đắc ý. Hai con mắt như hạt ngọc của hắn đảo vòng vòng, liền cũng đứng dậy, lê chân tới trước mặt Liên Thủ Tín. Không chờ Liên Thủ Tín kịp phản ứng, Liên Thủ Nghĩa liền nửa quỳ nửa ngồi trước mặt hắn, hai tay ôm đùi Liên Thủ Tín, gào khóc, mở miệng ngậm miệng lại kêu một tiếng huynh đệ.

“Huynh đệ,” Đầu tiên Liên Thủ Nghĩa gọi Liên Thủ Tín, sau quay đầu gọi Ngũ Lang, “Mọi người nên phân xử cho ta! Ta bị hành hạ rồi, con đàn bà ngỗ nghịch bất hiểu, nhẫn tâm này, lừa gạt cả Nhị Lang.”

Liên Thủ Nghĩa liền chỉ vào La thị.

“Lúc các ngươi còn ở đây, nàng còn nhân khuông nhân dạng, giả vờ giả vịt. Các ngươi về đi, nàng liền lật mặt…. Không chỉ không hiếu kính với ta mà còn ngược đãi ta khắp nơi, ta ăn không được ăn, mặc không được mặc, muốn uống một ngụm nước còn phải cầu xin nửa ngày, cũng chỉ uống được nước cha mẹ nàng uống còn thừa… Ta ra ngoài gặp bằng hữu, nói hai câu, nàng đuổi ta qua hai con phố, đánh ta, dùng toàn đao thương gậy gộc, đánh ta thương thích đầy mình, các ngươi xem, các ngươi xem.”

Liên Thủ Nghĩa chỉ vào đầu, mặt và chân của mình, để Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi xem vết thương.

“Em dâu và cháu gái ở đây, không tiện cho mọi người xem, trên người ta không có một chỗ nào lành lặn.” Liên Thủ Nghĩa vừa thêm một câu như vậy vừa khóc vừa gào thét, lại còn giả vờ lau nước mắt.

“…. Thiếu chút nữa phải đi gặp Diêm Vương. Về sau may mà chưa chết. Nàng lại dùng kế sách ác độc hơn,…. Không biết tìm đâu ra một đám gian phu, lấy tiền của ta, mang đi cho cả nhà nàng tiêu, lại đánh ta một trận. May mà ta mạng lớn, chưa chết, nàng còn muốn hạ độc trong thức ăn của ta, độc chết ta….”

Liên Thủ Nghĩa nói vậy, miệng còn kêu gào lung tung cái gì mà Thanh Thiên đại lão gia, Hà thị cũng đi nói theo, kêu la theo. Liên Mạn Nhi ngồi một bên nghe nhìn, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

“Oan uổng quá, cháu không có. Đều không có. Cháu không dám nói gì cha chồng, cháu chỉ tự mình hiểu. Tứ thúc, Tứ thẩm, cháu dám thề, mặt trời trên cao, nếu thật sự cháu làm những việc này sẽ bị thiên lôi đánh….” La thị mấy lần muốn mở miệng, chỉ là nhìn sắc mặt Liên Thủ Tín mà không dám, chờ tới lúc Liên Thủ Nghĩa thở hổn hển, nàng cuống quýt quỳ xuống. Vừa quỳ xuống là chỉ trời mà thề, kêu oan.

Nhị Lang và La Tiểu Ưng cũng quỳ theo.

“Tứ thúc, mẹ bọn nhỏ không phải người như vậy. Tứ thúc và Tứ thẩm đừng nghe người nói lung tung.” Nhị Lang nghiêm mặt đỏ hồng nói.

“Tỷ của cháu không có đánh đại bá,…. Đồ ăn trong nhà đều nấu từ một nồi…” La Tiểu Ưng cũng thanh minh thay La thị.

Trừ La thị thề nặng, sự giải thích của Nhị Lang và La Tiểu Ưng so sánh với vẻ làm bộ của Liên Thủ Nghĩa, rõ ràng là yếu ớt hơn nhiều.

Trên mặt Liên Thủ Nghĩa hiện lên vẻ đắc ý, nhưng hắn che giấu rất nhanh, đổi sang bộ dáng muốn chết không muốn sống nữa.

“…. Con đàn bà này, nhất định phải đuổi nàng. Ban đầu chọn nàng, ta đã không tán thành. Lão Tứ, đệ phải làm chủ cho người Liên gia. Không thể chỉ đuổi nàng, với đức hạnh này của nàng, phải bắt nàng đi diễu phố, ngồi tù, cả nhà nàng không có một ai tốt đẹp!”

La thị quỳ gối, mặt đỏ lên, nàng nhìn Trương thị một cái, định mở miệng nói chuyện nhưng thấy sắc mặt Liên Mạn Nhi không tốt, lời nói đến môi vẫn không dám nói ra, chỉ len lén nháy mắt với Nhị Lang bên cạnh, để Nhị Lang nói chuyện.

“Tứ thúc, thật sự không có chuyện như vậy. Là mẹ bọn không cho cha cháu đánh bạc,” Nhị Lang còn định nói tiếp, Liên Thủ Tín liền khoát tay với hắn, không cho hắn nói.

“Mau đỡ Nhị lão gia dậy?” Lúc này Liên Mạn Nhi liền sai người hầu trong phòng.

“Đúng, ngươi đứng lên mà nói, nhìn xem hiện tại giống cái dạng gì” Liên Thủ Tín cũng nói.

Hai gã sai vặt bước tới, đỡ Liên Thủ Nghĩa dậy. Liên Thủ Nghĩa cũng không giãy dụa, được đỡ sang một bên ngồi xuống. Đây là hắn thấy một tràng diễn xuất của mình có hiệu quả, cũng vui vẻ thoải mái ngồi xuống. Dù cho trong phòng này có ấm áp thì giữa mùa đông, hắn mặc không dày, ngồi dưới đất như vậy cũng không vui vẻ gì.

Liên Thủ Tín chỉ nói một câu như vậy, liền bắt đầu trầm ngâm.

Trương thị sai người đỡ Nhị Lang, La thị và La Tiểu Ưng dậy. Nhị Lang và La Tiểu Ưng đều đứng lên, chỉ có La thị dù có nói gì cũng không chịu đứng lên, chỉ quỳ ở đó.

Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang trao đổi ánh mắt.

“Nhị tẩu, tẩu cứ đứng lên trước đi.” Liên Mạn Nhi nói với La thị, “Bọn muội mới về nhưng chuyện này cũng nghe nói qua rồi.”

La thị nghe lời này của Liên Mạn Nhi, ánh mắt tỏa sáng, không còn u ám như vừa rồi nữa. Lúc chuyện xảy ra, dù mấy người Trương thị không có nhà nhưng nàng vẫn lập tức tới đây, kể lại chuyện cho hai người Lý thị và Triệu thị nghe, cũng tính toán cho tin tức truyền tới tai đám người Trương thị, để Liên Thủ Tín và Trương thị có thể hiểu rõ nội tình, hiểu được nỗi khổ tâm của nàng.

Bây giờ, dù sắc mặc Liên Thủ Tín không tốt nhưng ánh mắt của Trương thị và Liên Mạn Nhi nhìn nàng vẫn như cũ. Hơn nữa, có một câu nói kia của Liên Mạn Nhi, trái tim của La thị cũng ổn định hơn rồi.

“Chuyện này, cha muội và bọn muội cũng đang muốn hỏi. Như vậy đi, trước tiên tẩu theo Nhị Lang ca vào thôn một chuyến, thăm lão thái thái. Thay bọn muội dập đầu trước mặt lão thái thái, nói với lão thái thái là nhà muội đang định đi thăm bả thì gặp chuyện vướng chân. Hỏi bà xem lúc nào thuận tiện để nhà muội tới thỉnh an.” Liên Mạn Nhi nói với La thị.

Mới đầu La thị sửng sốt, sau đó liền vội vã bò dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK