Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu thị gào thét “bớ người ta giết người…giết người…”, rồi bắt đầu mắng chửi làm cho nước miếng văng tung tóe. Sắc mặt Liên lão gia tử tái xanh, dứt khoát mang giày xuống đất, cúi đầu chắp tay sau đít đi ra ngoài tránh né. Liên Lan Nhi nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi, vội vàng nâng tinh thần, tiến lên trấn an Chu thị.

“Nương, nương. . .” Liên Lan Nhi vội đi tới bưng kín miệng Chu thị, che lấp những lời mắng chửi của bà, một bên tránh né mọi người, một bên ngầm nháy mắt với Chu thị.

“Mạn Nhi a…con xem, những lời mắng chửi này của bà nội con vẫn còn hồ đồ hỗn loạn, đây là bà chửi cô cả đó, không liên quan gì đến các con đâu. Để bà nghỉ ngơi một chút, ta nghĩ sau khi bà nằm nghỉ một lát là có thể khỏe lại rồi”. Liên Lan Nhi nghiêng đầu về phía Liên Mạn Nhi lấy lòng cười nói.

Mặc dù bị thân khuê nữ lôi kéo, Chu thị vẫn giãy dụa lợi hại như trước, miệng cũng không chịu nhàn rỗi. Cho dù bà khua tay múa chân loạn xạ nhưng cũng không hề đụng đến trên người Liên Lan Nhi hay là giáng xuống mặt nàng ta cái bạt tay nào.

Liên Lan Nhi bận rộn đổ một thân đầy mồ hôi, cuối cùng cũng làm cho Chu thị an tĩnh lại. Lúc này Liên Lan Nhi mới buông bàn tay đang nắm Chu thị ra, để Chu thị nằm ngang trên giường đất.

Liên Mạn Nhi âm thầm líu lưỡi, nếu nói nhẫn tâm, Liên Lan Nhi mới đích thật là tàn nhẫn a. Nhìn dáng vẻ kia của Chu thị, rõ ràng là bị Liên Lan Nhi che miệng đến nghẹt thở, thiếu dưỡng khí mà ngất đi. Liên Mạn Nhi biết rõ bây giờ Liên Lan Nhi đang nghĩ cái gì, bất quá là sợ Chu thị đắc tội với nàng, thì không thể cứu trượng phu và nhi tử ra được đi.

Thực ra Liên Lan Nhi rất giống Chu thị, hai người luôn lấy mình làm trung tâm, hơn nữa đặc biệt vô cùng hiểu rõ phải thân cận với ai, xa lánh ai.

Chu thị đã an ổn trở lại, Liên Lan Nhi nghĩ phải nói tiếp chuyện cũ với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi không để ý tới Liên Lan Nhi, mà đi tới ngồi xuống bên người đại Chu thị, nói chuyện với bà và Nhị Nha.

“Bà nội cả, trời đang nóng gay gắt thế này, người tự mình đến đây làm gì? Nếu bà muốn gặp bà nội con, nói cho nhà con biết một tiếng, nhà con đã đi đón bà qua đây rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói với đại Chu thị.

“Lúc này cũng mới đầu hè mà, nhà cũng gần, đi vài bước là đến, vả lại còn có Nhị Nha đỡ ta tới.” Đại Chu thị cười nói với Liên Mạn Nhi. Đường gần như vậy đâu cần người đón xe đưa, Liên Mạn Nhi nói như vậy chính là lời khách khí. Nhưng dù đó là lời khách khí đi chăng nữa, là ai cũng đều thích nghe.

Liên Lan Nhi thấy Liên Mạn Nhi nói chuyện với đại Chu thị cũng liền bu lại, vội vàng kêu đại Chu thị “dì cả”, tiếp lời.

“Đại nha đầu, hôm nay con cũng trở về sao?” Đại Chu thị hỏi Liên Lan Nhi.

“Trước buổi trưa con đã về tới rồi ạ.” Liên Lan Nhi đáp, vừa nói vừa khóc, một bên khóc một bên đem chuyện cha con Kim Tỏa bị bắt lên huyện nha, nàng phải quay về nhà mẹ đẻ nhờ giúp đỡ nói ra.

“Nãy giờ ta ngồi đây, chuyện tình của các ngươi như thế nào ta cũng nghe được một hai.” Đại Chu thị lời ít ý nhiều nói với Liên Lan Nhi, “Chuyện này của con đúng thật là khó khăn, con về nhà mẹ đẻ tìm người hỗ trợ cũng không sai. Nhưng con cũng phải thay lão nhân ngẫm lại một chút.”

“Dì cả…?” Liên Lan Nhi giật mình nhìn đại Chu thị.

“Con kêu ta một tiếng dì cả thì cũng xem như là người trong nhà. Hiện tại mẹ con cũng đã trở thành cái bộ dáng này, có mấy lời, ta phải nói với con. Đại nha đầu a, một năm con cũng không trở về được mấy lần, cha mẹ con bây giờ cũng đều đã có tuổi, thân thể không còn được như trước nữa, không chống đỡ được chuyện tình gì nữa đâu!”

Đại Chu thị nói đến đây liền thở dài một hơi.

“Lời gì nên, lời gì không nên, thì dì cũng đã nói hết rồi, cần phải hiểu như thế nào, trong lòng con hẳn là đều biết. Con năm nay cũng không nhỏ nữa, việc này còn chờ người khác nhắc nhở con nữa sao? Từ nhỏ, mẹ con đã thương con nhất. Con nên xin lỗi mẹ con.”

“Tính tình mẹ con như thế nào, con còn không biết sao?! Đó là tính khí nóng nảy gây chuyện, còn chịu được ai châm ngòi thổi gió sao?” Đại Chu thị nói đến đây, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Liên Lan Nhi.

Lúc này Liên Lan Nhi có chút chột dạ, nhãn thần bắt đầu co rúm lại.

“Dì cũng là nghe người trong thôn nói, những lời này quả thật rất khó nghe. Nhưng để tốt cho con, dì đành phải nói cho con biết. Hơn nửa năm này, con trở về đây cũng được mấy lần, tới khi con vừa đi, mẹ con lại tìm huynh đệ con, cũng không phải chuyện lần một lần hai. Lúc này lại la ó ầm ĩ, hai lão nhân lại còn đánh nhau, con xem hình dạng bây giờ của mẹ con, lòng con có thể vui vẻ được sao?”

“Dì cả… ” Liên Lan Nhi muốn nói nàng bị oan. Tất cả mọi người đều biết tính tình Chu thị ra sao. Coi như nàng không quay về, nàng không xúi giục, Chu thị liền ít tìm nhi tử, con dâu gây chuyện sao? Chu thị sẽ giống như Liên lão gia tử đối với ai ai cũng tương kính như tân được sao? Còn chuyện đã xảy ra hôm nay, cũng không phải do nàng a, đây còn không phải là bởi vì Trương thị không chịu về nhà cũ nghe Chu thị sai sử sao?

Nhưng những lời này, Liên Lan Nhi một câu cũng không thể nói ra. Nếu như nàng nói, chính là hạ thấp Chu thị, vạch trần Chu thị. Lúc này, nàng cũng không dám nói nửa câu bậy bạ đụng tới Trương thị.

Ai nàng cũng không thể trêu vào. Hiện tại nàng trở thành người mà ai ai cũng có thể giẫm lên.

Liên Lan Nhi cúi đầu, vừa cầm khăn tay lau nước mắt, vừa len lén nhìn sang Liên Mạn Nhi bên kia.

Liên Mạn Nhi và Nhị Nha lần lượt ngồi hai bên trái phải đại Chu thị, nàng đã phát hiện ra ánh mắt Liên Lan Nhi, thoáng quay đầu rồi lại quay đi.

Liên Lan Nhi như bị than lửa nóng đụng trúng, cuống quít thu hồi tầm mắt. Trong nháy mắt sau, Liên Lan Nhi cảm thấy vô cùng giá lạnh. Nàng đột nhiên ý thức được, đây là đại Chu thị cố ý giáo huấn nàng. Liên lão gia tử và Chu thị sẽ không nói những lời đó, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa bọn họ càng không có tư cách nói. Đại Chu thị là đường tỷ của Chu thị, là người ngoài cuộc, lại là trưởng bối, hoàn toàn có thể nói như vậy với nàng.

Chỉ trích nàng bất hiếu, chỉ trích nàng chỉ lo cho bản thân, không để ý cha mẹ, trách móc nàng xúi giục Chu thị đối phó nhi tử và con dâu, những lời trách mắng phát ra từ miệng đại Chu thị có uy lực kinh người.

Đại Chu thị và Chu thị mặc dù là đường tỷ muội, nhưng tính cách một người trên trời, một người dưới đất. Tính cách đại Chu thị ôn hòa, không thích dính vào chuyện gì.

Đại Chu thị được người ta mời đến để giáo huấn nàng đây mà!

Rất nhanh Liên Lan Nhi đã rút ra được kết luận này, về phần là ai mời đại Chu thị tới thì càng không cần phải nói.

Suy nghĩ rõ ràng sự tình trước sau, làm cho Liên Lan Nhi có chút sợ hãi. Rõ ràng Liên Mạn Nhi muốn xuống tay với nàng. Liên Mạn Nhi có thể thu nạp cả người trong nhà lẫn ngoài thôn vào tay, nhiều người như vậy đều muôn miệng một lời, đem tội danh của nàng định xuống. Như vậy, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đối với chuyện này cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn, làm cho chuyện này hợp tình hợp lý, phù hợp với lòng người. Nàng sẽ không chỉ mất đi trượng phu và nhi tử, mất đi gia đình, mà nàng còn có thể mất đi cả nhà mẹ đẻ.

“Dì cả, con biết con sai rồi, những chuyện con đã làm quả thật là lòng dạ hồ đồ xảo trá, ngu dốt. Con đáng chết!” Liên Lan Nhi từ giường đất đứng lên, quỳ gối trước mặt đại Chu thị, giơ tay tự mình tát vào mồm hai cái, “Sau này con sẽ không bao giờ …như vậy nữa. Nếu con lại ti tiện, lại hồ đồ như vậy nữa thì hãy để thiên lôi đánh xuống, biến thành heo chó…”

Liên Lan Nhi thề thốt, xong sau đó liền làm bộ dáng đau đớn ôm đầu.

Đại Chu thị không nhìn nổi cảnh tượng này, trên mặt đã lộ vẻ không đành lòng.

Liên Mạn Nhi nháy mắt với Liên Diệp Nhi.

“Cô cả, cô đây là làm gì vậy? Cô như vậy đã làm cho bà nội điên điên ngây ngốc, bệnh cũ của ông nội cũng bị cô làm cho suýt tái phát rồi. Nếu cô còn như thế sẽ làm bà nội cả sợ đó.” Liên Diệp Nhi cao giọng nói.

“Ta cần phải trở về.” Đại Chu thị liền nói.

Liên Mạn Nhi giúp Nhị Nha đỡ đại Chu thị xuống kháng đi ra ngoài.

“Đại nha đầu, con đó, suy nghĩ cho thật kỹ, làm người phải dựa vào lương tâm. Ai, tiêu tan ngày lành yên tĩnh a…” đi tới cửa, đại Chu thị dừng chân, quay đầu lại nhìn Liên Lan Nhi đang ngốc lăng ngồi trên giường đất, nói một câu.

Đưa đại Chu thị đi, Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi cũng dự định đi.

“Một hồi lão thái thái tỉnh, thay con nói với bà một tiếng, bọn con sẽ còn quay về nhiều lần nữa để hầu hạ bà uống thuốc. Cha không ở nhà, mẹ con lại tới không được, con sẽ thay cha mẹ chăm sóc bà.” Lúc gần đi, Liên Mạn Nhi đứng trong phòng nói với mọi người.

“Mẹ con nói rằng rất muốn tới, nhưng thực sự tới không được nên trong lòng đặc biệt bất an. Mẹ còn nói chờ mẹ khá hơn một chút sẽ tới đây thăm lão thái thái.” Trước khi ra cửa, Liên Mạn Nhi lại nói một câu.

Tưởng thị tiễn Liên Mạn Nhi ra cửa chính, Liên Lan Nhi cũng không đi theo tiễn Liên Mạn Nhi, mà lưu lại bên người Chu thị.

Liên Mạn Nhi mang theo Liên Diệp Nhi về đến nhà, vừa vào cửa, biết không có ngoại nhân ở đây, Liên Diệp Nhi liền cười không ngừng, vừa cười vừa đáp lời những người trong phòng.

“Gặp chuyện tốt gì sao, sao lại cười thành như vậy?” Trương thị, Triệu thị và Liên Chi Nhi nhìn Liên Diệp Nhi như vậy đều thấy ngạc nhiên.

Liên Diệp Nhi ngay cả lúc nói cũng khoa tay múa chân, đem sự tình vừa xảy ra ở nhà cũ đều nói với cả nhà một lần, trọng điểm đương nhiên là Chu thị giả bộ bệnh thế nào, thế nào bị đổ thuốc.

“Thuốc kia vừa nấu ra, con đã nếm thử một miếng rồi, ai nha…con chỉ mới dùng đầu lưỡi nếm một miếng như vậy, đã thấy đắng muốn chết.” Trong giọng nói của Liên Diệp Nhi mang theo ý cười, “Đắng y chang như túi mật vậy đó!”

“Thuốc đắng dã tật, trên đời này làm gì có thuốc nào ngọt miệng.” Trương thị nói.

“Trước đây Lý lang trung toàn cho thuốc ngọt như chè, không thì cũng là chè sơn tra.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Người ta cũng phiền chán mà” Trương thị liền nói, “Không bệnh lại giả bộ bệnh, một mạch luôn cứ tìm nhà người ta, người ta cũng là người có tính tình tốt, còn nhìn mặt mũi của cha con, nếu không thì đã sớm phủi tay không làm rồi.”

Không ít lần Liên Thủ Tín bồi lời tán dương Lý lang trung, lần này Liên Thủ Tín không ở đây, chỉ có Liên Mạn Nhi, hôm nay Lý lang trung liền kê đơn hoàng liên cho Chu thị. Lý lang trung kỳ thật cũng là một người tuyệt diệu.

“Ừ! Đúng vậy.” Triệu thị gật đầu.

“Mạn Nhi tỷ, lúc tỷ nói muội đi rót thuốc, muội mới nếm thử. Trong lòng muội đã suy nghĩ, nếu như thuốc kia còn là chè, muội liền bỏ vào một nắm muối, để cho bà bị giày xéo, ăn thật nhiều đau khổ cho biết.” Liên Diệp Nhi hướng Liên Mạn Nhi nói.

“Các con đó… lá gan lớn thật ha!!!” Trương thị cũng không có trách cứ Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi.

“Mẹ, mẹ chưa thấy đâu, sau khi rót hết chén thuốc đó, lão thái thái bắt đầu phá công. Bà như vậy, ai cũng nhìn ra căn bản bà không có ngây dại.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Mạn Nhi tỷ, tỷ nói xem bà uống hết lần thuốc này, ngày mai còn có thể tiếp tục giả bộ nữa không?” Liên Diệp Nhi hỏi Liên Mạn Nhi.

“Sẽ không.” Liên Mạn Nhi mười phần khẳng định nói, “Chờ đi, tối nay bà sẽ khỏi bệnh cho xem. Ngày mai các nàng sẽ qua đây, làm cho mẹ tỷ vừa lòng.”

“Các nàng sửa đổi dừng tay yên tĩnh được một ngày, ta đã niệm Phật cầu phúc, không cần chi các nàng ấy phải qua đây, ta không cần các nàng làm vừa lòng.” Trương thị liền nói.

“Mẹ, nhất định phải làm như vậy.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Mẹ muốn chính là các nàng có thể thật tâm sửa lỗi, mẹ có hài lòng hay không thì cũng vậy. Mẹ không vui thích gì khi thấy người khác hướng mẹ cúi đầu, không có ý nghĩa.” Trương thị nói, “Dù cho lúc này các nàng cúi đầu, qua đi rồi, cũng sẽ kiếm chuyện bù trở lại, lại thêm phiền toái.”

Liên Mạn Nhi âm thầm lắc đầu, trước đây bị Chu thị gây khó dễ, tất nhiên là do Chu thị bá đạo, mà một phần nguyên nhân cũng là do tính cách không tưởng của Trương thị.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi. Trải qua lần này, các nàng sẽ không có khả năng tái phạm lại nữa.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK