Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngọc Hân Beta: Tiểu Tuyền Đám người Hà gia bị lục soát khắp người, sau một thời gian, liền có kết quả.

Trên người ba hài tử đều không có tiền, nhưng trên người vợ Hà lão lục lại tìm thấy hai mươi văn tiền.

“Hai mươi văn tiền này là ở đâu ra?” Gọi vợ Hà lão lục đi vào, Liên Mạn Nhi hỏi.

“Ở. . . . . .ở. . . . ” Vợ Hà lão lục bị lục soát người, nhưng không có làm ầm ĩ như lúc nãy, một bên ấp a ấp úng, một bên lén đưa ánh mắt cho Hà thị.

Hà thị liền quay mặt đi, không đối mặt với vợ Hà lão lục.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh tự nhiên sáng tỏ, sợ là vợ Hà lão lục muốn nói tiền này là Hà thị cho nàng. Nhưng mà phòng trên của Liên gia, tất cả tiền bạc vật chất đều do Liên lão gia tử cùng Chu thị nắm giữ, nếu hai mươi văn tiền này ở trên người Hà thị thì sẽ không giải thích được nguồn gốc.

Hơn nữa, nếu như Hà thị thực sự thừa nhận. Như thế, khó tránh khỏi phải nhận một phen cuồng phong bạo vũ của Chu thị.

Đối với Hà thị, Chu thị sẽ không mắng một chút coi như xong. Phạt nhịn ăn, đây là khẳng định. Mà Cổ thị lại mất tích, mỗi ngày xay gạo nhào bột, còn có toàn bộ việc nặng trong viện này, không giao cho Hà thị thì có thể giao cho ai.

Hà thị cũng sẽ không phải là vì vợ của huynh đệ nhà mẹ đẻ, mà hy sinh chính mình.

“Là ở đâu ra, ngươi thẳng thắn nói ra, ta cũng không có thời gian dây dưa với ngươi. Ngươi không muốn nói ở đây, vậy cho ngươi đổi nơi khác, đưa ngươi lên thị trấn thì thế nào?” Liên Mạn Nhi cau mày hỏi.

Cái gọi là dưa lên thị trấn, chính là muốn đưa vợ Hà lão lục đi huyện nha.

Thời điểm vợ Hà lão lục tới Liên gia là trên người không có một xu, ăn chùa uống chùa ở Liên gia, cũng không có bất kì chỗ nào có thể phát ra thu nhập. nay bà ta đi gặp quan.

“. . . . . hai mươi văn tiền này, từ trong kẽ ngón tay của cô nương rỉ ra còn nhiều hơn thế này. Cái này đâu thể tính là chuyện lớn, lại còn đi nha môn cái gì. Tiền này, ta, ta không cần nữa còn không được sao?” vợ Hà lão lục cũng có chút sợ hãi.

Bởi vì người khác có tiền. Là ngươi có thể trộm sao? Bởi vì chỉ trộm một chút tiền, thì không phải là trộm sao? Trộm đồ, rồi bị người ta phát hiện. Nói không cần nữa, thì có thể thoát tội sao?

Thật không biết đây là vô tri, hay là quá vô sỉ!

“Không muốn đi huyện nha, thì phải thành thật nói, tiền trộm được như thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Không, không có . . . .. ” Vợ Hà lão lục úp úp mở mở nói.

“Còn nữa, tại sao chỉ có hai mươi văn tiền. Vậy hơn một trăm văn tiền còn lại đâu?” Liên Mạn Nhi lại hỏi, “Ngươi không nói trộm được tiền như thế nào, lại không lấy ra được hơn một trăm văn tiền tới đây, vậy chỉ có thể đưa ngươi đi huyện nha. Đến chỗ đó, tự nhiên sẽ có cách để ngươi nói thật.”

“Tiểu Hỉ.” Liên Mạn Nhi gọi Tiểu Hỉ, “Mang theo vài người làm, cầm thiếp mời của ta, đưa các nàng đi nha huyện, phải truy hỏi cho được tung tích của số tiền.”

“Đừng, đừng nóng vội.” Vợ Hà lão lục vội xua tay nói, “Chúng ta, chúng ta không phải trộm. Chúng ta, chúng ta, chỉ cần hai ngày thôi. Khẳng định có thể đem số tiền này trả lại hết, còn trả gấp bội. Như vậy còn không được sao, cũng không phải là người ngoài.”

Liên Mạn Nhi cũng không để ý tới vợ Hà lão lục, mà đem ánh mắt rơi vào trên người Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị.

Theo tính cách của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, mấy người Hà gia ăn trộm này nọ, bọn họ sẽ làm như thế nào? Một trăm hai mươi sáu văn tiền nhưng trên người vợ Hà lão lục chỉ có hai mươi văn tiền, còn một trăm lẻ sáu văn tiền kia, có phải là ở trên tay Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hay không?

Khả năng này khá nhỏ, Lien Mạn Nhi nghĩ, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị dường như cũng không thể đưa ra điều kiện đầy đủ hấp dẫn, khiến cho mấy người Hà gia đem phần lớn tiền bạc trộm được giao cho bọn họ. Nhưng mà, Liên Mạn Nhi vẫn nghi ngờ, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, hoặc ít nhất là Hà thị, còn có đồ vật mấy người Hà gia trộm.

Muốn mượn cơ hội này, để châm biếm Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị hay không?

Đương nhiên là muốn.

“Ông nội, cháu thấy tiền nhà Diệp Nhi chính là bọn họ trộm. Nhưng mà, bây giờ mới tìm được có hai mươi văn tiền, còn hơn một trăm văn tiền kia không biết là ở đâu. Một lúc nữa đưa người đến nha môn, người của nha môn chắc chắn có thể hỏi được.” Liên Mạn Nhi bảo Tiểu Hỉ đem mấy người Hà gia ra bên ngoài, sau đó nói với Liên lão gia tử, “Ông nội, ông xem, cháu đưa thư cho nha môn, nghĩ xem có biện pháp nào, có thể tìm về hơn một trăm văn tiền kia trở về không?”

Liên lão gia tử vẫn không nói chuyện, trong lòng cũng đoán được tung tích của một trăm lẻ sáu văn tiền kia, ánh mắt hoài nghi của ông cũng rơi vào trên người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Thật sự là không nên chứa chấp mấy người Hà gia này. Hiện tại tốt rồi, danh tiếng tốt một chút cũng không thấy, cũng bởi vì mấy người Hà gia ăn trộm, làm cho hàng xóm oán thán khắp nơi. Nếu là bởi vì mấy người Hà gia, mà dẫn ra đầu mối là Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cũng có phần phân chia đồ trồm được, đó mới làm cho người ta phiền lòng.

Lời của Liên Mạn Nhi nhắc nhở ông, nếu một lúc nữa vợ Hà lão lục đến huyện nha khai ra Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, thì mặt mũi của phòng trên, thật sự mất hết rồi.

“Hai ngày này mấy người Hà gia cũng không thể chạy được, phỏng chừng một trăm lẻ sáu văn tiền kia còn ở trong viện. . . . .Hay là chúng ta tự mình tìm xem.” Liên lão gia tử cân nhắc.

“Lão Nhị, con và vợ con hãy giúp đỡ tìm xem.” Liên lão gia tử nhìn về phía Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, trong mắt tràn ngập cảnh cáo, “Nếu tìm không ra, đến lúc đó vợ Hà lão lục khai ra người nào, nên ngồi trong nhà tù thì đi ngồi trong nhà tù đi, còn muốn có người cứu thì không có đâu.” Cha, cha nghi ngờ con sao?” Liên Thủ Nghĩa hiểu được ý tứ trong lời nói của Liên lão gia tử, “Cha, con tuy là người không có tiền đồ, nhưng chuyện trộm cắp này, con chưa bao giờ làm đến. Cha không tin con sao?”

“Lão Nhị, ta bảo con đi làm ít chuyện sao con còn nói nhiều như vậy. Người có nghe hay không, thì nói một câu, con đừng nói những lời vô nghĩa này với ta.” Liên lao gia tử lạnh lùng thốt, “Mấy người Hà gia ăn ở tại viện này, thì tìm từ phòng của mấy đứa đầu tiên, bắt đầu tìm trong phòng mấy đứa đi.”

“Không muốn để cho người khác tìm được, vậy thì tự mình lấy ra.” Liên lão gia tử rũ mắt xuống, tựa hồ không muốn nhìn thấy Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, hướng hai người phất phất tay áo nói.

Trong phòng đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng xe ngựa ngoài cổng.

Một chiếc xe la đứng ở cổng Liên gia nhà cũ, Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng một trước một sau bước xuống xe. Ngay sau đó, hai người lại cung kính nâng hai người trong xe đi ra ngoài.

Hai người kia, rõ ràng là Cổ thị và Liên Đóa Nhi đã mất tích một ngày một đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK