“Lúc trưa muội có gặp Nhị Nha.” Liên Diệp Nhi không hạ giọng, không chỉ Liên Mạn Nhi mà mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy. “Nhị Nha nói cho muội biết một chuyện. Chẳng phải bà nội sang nhà nàng chơi khá lâu, còn ăn trưa ở đấy sao? Nhị Nha nói với muội, bà nội và bà nội ba nói xấu chúng ta.”
Tỷ muội họ hàng nhiều năm không gặp, giờ vừa gặp lại không hàn huyên tâm tình mà lại nói xấu các nàng. Việc này… việc này thật sự đúng là sắc thái riêng của Chu thị.
Khóe miệng Liên Mạn Nhi không khỏi co rút.
“Nói những gì về chúng ta thế, chắc chắn là nói về tỷ, cả mẹ tỷ đúng không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Còn nói không ít về mẹ muội.” Liên Diệp Nhi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Liên Mạn Nhi, nhưng tất nhiên đáp án đúng như dự đoán của Liên Mạn Nhi.
“.. Quở trách chúng ta đều bất hiếu, xấu tính, không giúp đỡ bà làm việc để một mình bà vất vả, cãi lại bà, còn nói mẹ muội không sinh được con trai khiến cha muội tuyệt tự nữa.” Liên Diệp Nhi thở phì phì nói.
“Thảo nào” Liên Mạn Nhi bừng tỉnh: “Thảo nào lúc ở nhà cũ ánh mắt bà nhìn chúng ta không vừa ý.”
Liên Mạn Nhi liền kể lại chuyện ánh mắt tiểu Chu thị nhìn nàng sắc nhọn như thế nào cho mọi người nghe.
“Còn cố ý hỏi về mẹ tỷ, nghe ý tứ bà ta làm như mẹ tỷ không đi nhà cũ cùng chính là bất hiếu.”
Hóa ra thái độ không muốn trông thấy bọn họ của tiểu Chu thị chính là do Chu thị nói xấu. Sau một hồi nói chuyện, nhớ đến những lời Chu thị thường mắng các nàng, chắc là theo lời Chu thị thì Trương thị, nàng, thậm chí cả Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều trở thành loại người tội ác tày trời.
“Chỉ nói xấu hai nhà chúng ta thôi sao, còn hai nhà kia thì sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Liên Diệp Nhi.
“Trong miệng bà thì trừ bà ra còn người nào tốt sao?” Trương thị không nhịn được mà nói một câu. Thật ra Trương thị rất hiểu Chu thị. Dù sao cũng sống chung nhiều năm như vậy, có nói ra ngoài hay không là một chuyện, trong lòng chắc chắn không thể không để ý.
“Dạ phải” Liên Diệp Nhi gật đầu: “Cũng nói xấu cả mẹ Nha Nhi, nói là bà ta lôi thôi, bẩn thỉu, lười biếng. Còn nói bả xấu tính, xấu tính y chang chúng ta.”
“Vậy mẹ Đóa Nhi thì sao? Cả đại tẩu nữa?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Chưa nói đến mẹ Đóa Nhi, đại tẩu cũng không được tốt hơn, bà nội nói với bà nội ba là đại tẩu gian trá. Trước mặt và sau lưng nghĩ khác nhau, không phải thứ tốt đẹp gì.” Liên Diệp Nhi kể chi tiết.
“Phì…ha ha…” Liên Mạn Nhi phì cười: “Quả thật trừ bà ra chẳng ai tốt đẹp cả.”
Chu thị là người không may đến mức nào chứ. Liên Mạn Nhi không nhịn được mà tưởng tượng. Một người hoàn mĩ không tỳ vết như đóa sen trắng vậy mà phải vật lộn cả đời trong hang hùm miệng sói. Hơn nữa người lương thiện như bả còn có thể quản lý những kẻ lòng lang dạ sói kia chặt chẽ, bả nói một không ai dám nói hai.
Đây là cảnh giới gì chứ?
Đây chính là cảnh giới có thể đổi trắng thay đen, tự biên tự diễn!
“Chẳng trách bà ta nhìn thấy Đại Nữu Nữu cũng không vui.” Liên Mạn Nhi nói, hóa ra dù Tưởng thị có chu đáo, khéo léo ra sao thì Chu thị vẫn có thể bôi nhọ nàng sau lưng.
“Vừa rồi ta còn nói Thương gia tới Tam Thập Lý Doanh Tử cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta. Giờ xem ra phải nghĩ lại.” Trương thị nói với Triệu thị: “Với tính tình kia của lão thái thái trong thôn này chẳng có tỷ muội tốt nào để nói chuyện, duy chỉ có một mình Dì cả. Nhưng những năm này ta thấy hai người họ một chút cũng không thân.”
“Tính tình hai người không giống nhau nên nói chuyện không hợp chứ còn sao nữa.” Liên Mạn Nhi chen vào một câu. Tính tình của đại Chu thị khá dịu dàng, luôn không ra khỏi cửa lớn không bước qua cửa nhỏ, không tham gia vào những chuyện thị phi. Mà trong nhà, đại Chu thị và con dâu khá hòa hợp, bà đã sớm giao quyền quản lý gia đình ra, mọi chuyện đều cho con trai và con dâu quyết định. Bà đối xử với cháu trai, cháu gái cũng vô cùng từ ái, không đánh không mắng.
Đại Chu thị như vậy tất nhiên không có tiếng nói chung với Chu thị.
“Chính bởi vì chuyện này. Giống như chuyện hôm nay lão thái thái lén nói xấu chúng ta, bình thường bà có bao giờ nói với Dì cả đâu. Dì cả không phải người như vậy, bà muốn nói lung tung cũng không được.” Trương thị gật đầu: “Giờ thì tốt rồi, bà đã tìm được người nói chuyện.”
Không phải Chu thị chưa từng nói xấu con dâu, thậm chí cả các cháu gái với đại Chu thị, nhưng đại Chu thị chưa bao giờ đồng tình với Chu thị, ngược lại còn thường xuyên khuyên bảo. Hiện tại có tiểu Chu thị giống hệt tính tình bả. Sau này hai người qua lại với nhau có thể có chuyện náo nhiệt để xem.
“Con thấy bà nội rất khinh thường bà nội cả.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Con chưa bao giờ thấy bà gọi bà nội cả là tỷ tỷ.”
“Bà chướng mắt bà nội cả con. Bà nói dì cả tính tình mềm yếu, không có chính kiến.” Trương thị liền nói.
So với Chu thị, tính tình đại Chu thị hiền hòa, không gây khó dễ, không đánh chửi con dâu, còn sớm cho con dâu quản gia. Chu thị tự xưng kiên cường, giỏi giang, trong mắt bà đại Chu thị chẳng phải là người dễ tính, không có chủ kiến sao.
Chắc chắn tiểu Chu thị giống hệt Chu thị, cũng kiên cường, giỏi giang.
“Con trai bà ta qua hai năm nữa đã có thể kết hôn, nghe nói muốn tìm vợ ở vùng quanh đây.” Trương thị liền nói.
“Ây da má ơi…” Triệu thị thở dài đầy khó hiểu.
Mọi người than thở theo, dù không ai nói rõ nhưng trong lòng đều đồng tình, không biết cô nương nhà nào xui xẻo vào Thương gia làm con dâu của tiểu Chu thị.
“Lúc đầu ta còn muốn giúp, nghĩ con gái và con trai của bà chẳng phải sắp đến tuổi sao, bọn họ chưa quen với nơi này, ta quen biết nhiều, có thể giúp đỡ giới thiệu cũng tốt. Hiện tại thì ta không dám nữa.” Trương thị liền nói.
Mọi người nói chuyện ở bên này, Liên Thủ Tín chỉ im lặng ngồi bên cạnh.
“Cha, lúc ở nhà cũ cha có thấy ánh mắt bà nội ba nhìn con không?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói với Liên Thủ Tín: “Ánh mắt bà nhìn Đại Nữu Nữu giống vậy đó, rất dọa người. Lúc nhìn Tiểu Thất còn đỡ hơn một chút. Cha, cha có nhìn thấy không?”
Ánh mắt tiểu Chu thị nhìn Liên Mạn Nhi không tốt, Liên Thủ Tín không chú ý tới. Ông vốn muốn nói tiểu Chu thị là người như vậy, nhìn Liên Mạn Nhi và Đại Nữu Nữu như vậy có lẽ cũng không có ý gì. Nhưng mà nghĩ một lúc, ông lại không nói ra những lời này nữa.
“… Người có cá tính riêng.” Liên Thủ Tín đắn đo một lúc rồi nói: “Bà ra sao cũng không ảnh hưởng tới chúng ta. Có phải ông bà nội các con đâu… Sau này ít qua lại là được.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng muốn nghe những lời này của Liên Thủ Tín.
Đúng như Liên Thủ Tín nói, Thương gia và nhà nàng cách nhau không chỉ một tầng quan hệ. Dù có là Liên lão gia tử và Chu thị cũng không thể bắt buộc các nàng, huống chi là tiểu Chu thị của Trương gia.
“Chỉ là thân thích bình thường, hợp nhau thì chăm qua lại, không hợp thì ít tới lui.” Trương thị nghe Liên Thủ Tín nói vậy thì nói thêm một câu.
“Dạ phải” Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Cha con đang ở nhà sao?” Liên Thủ Tín hỏi Liên Diệp Nhi.
“Cha con đi nhà cũ rồi ạ.” Liên Diệp Nhi trả lời.
Lúc ăn tối nhà cũ tặng sủi cảo, hơn nữa biết cả nhà tiểu Chu thị sẽ ở nhà cũ một tối, Liên Thủ Lễ muốn qua gặp một chút, chuyện trò cũng là hợp tình hợp lý.
“Vậy sao muội và Tam bá nương không đi cùng?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Bọn muội đợi lát nữa mới đi.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Đợi muộn muộn một chút, bọn muội tới ngồi một lúc rồi cùng cha muội quay về… Bọn muội đi sớm làm gì chứ, người ta đâu vui vẻ hòa nhã với bọn muội gì.”
Tất nhiên là tin tức nghe từ Nhị Nha khiến cho Liên Diệp Nhi ghét và đề phòng tiểu Chu thị. Liên Mạn Nhi cảm thấy Liên Diệp Nhi làm vậy rất sáng suốt.
Liên Diệp Nhi và Triệu thị lại ngồi thêm một lúc, thấy đã đến giờ mới không tình nguyện đứng lên đi nhà cũ. Tiễn hai mẹ con nàng xong, cả nhà lại ngồi vây quanh bàn nói chuyện.
“Mạn Nhi, Tiểu Thất, sau đó ông nội hai con có nói chuyện với cha, hai con nghe thấy phải không? Những lời đó của ông nội con là có ý gì?” Liên Thủ Tín hỏi Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất.
“Con đoán những lời đó ông nói về mấy người Thương gia.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi nói với Liên Thủ Tín.
“Ông nội nói gì thế?” Ngũ Lang hỏi.
Liên Mạn Nhi thuật lại những lời Liên lão gia tử nói cho Ngũ Lang nghe.
“Hừm…” Ngũ Lang nhíu mày, rơi vào trầm tư: “Với tính tình của ông nội, thật đúng là chưa nghe ông nói xấu ai bao giờ. Xem ra.. có phải ông nội bất hòa với Thương gia không?”
Liên Mạn Nhi cười mà không nói.
Mọi người đều nhìn Liên Thủ Tín. Có phải Liên lão gia tử và Thương Hoài Đức từng có chuyện gì không vui không?
“Lúc đó cha mới mấy tuổi thôi, nếu không phải hôm nay gặp mặt, bình thường đi ngoài đường gặp phải cha cũng không nhận ra họ. Dù có chuyện cha cũng chẳng biết đâu.” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ nói: “Chưa từng nghe ai nói gì.”
Nghe Liên Thủ Tín nói vậy, mọi người đành buông tha không tìm kiếm đầu mối từ ông nữa.
“Đâu nhất định phải có chuyện, có thể tính cách trái ngược thì sao.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng cảm thấy lời Trương thị rất có lý. Nói dân dã thì Liên lão gia tử và Thương Hoài Đức là “anh em đồng hao”, hai con rể của Chu gia khó tránh khỏi so sánh, tranh luận. Hơn nữa với tính tình của Liên lão gia tử thì rất có thể không muốn gặp Thương Hoài Đức.
“Con thấy hôm nay ông nội nói chuyện với ông ta rất thân mật mà.” Liên Mạn Nhi nhớ lại cảnh tượng ở nhà cũ, không nhịn được nhoẻn miệng cười. Chỉ nhìn ngoài mặt thì quả thật Liên lão gia tử và Thương Hoài Đức rất giống huynh đệ ruột thịt lâu ngày không gặp.
“Ông nội con không phải người thích nói chuyện, giờ lại nói nhiều như vậy, xem ra thật sự không hòa hợp.” Ngũ Lang cười ha hả hai tiếng nói.
Quan hệ của anh em đồng hao này có đôi lúc cư xử khác chị em dâu nhưng kết quả lại giống nhau đến kì lạ.
Liên Mạn Nhi mỉm cười nghĩ, thật khéo, thật quá khéo đi chứ!