Trương thị một lúc lâu không nói ra lời. Nhà nông dân từ trước đều là một vợ một chồng, một ít phú hộ cũng rất ít cưới vợ bé. Trong suy nghĩ của Trương thị, những chuyện như nạp thiếp vô cùng xa xôi với nàng hay với thế giới quanh nàng, chuyện này thuộc về thế giới nàng không thể đuổi kịp, là chuyện chỉ có quan lớn, cự phú mới làm.
Người đứng đắn làm ruộng có ai cưới vợ bé? Không phải là muốn gia đình không yên, phá sản sao?
“Ý nghĩ nông dân của ta có gì không tốt.” Sau một lúc lâu, Trương thị mới mở miệng nói, “Vợ chồng đồng lòng cùng nhau sống tốt, lại thêm những thứ lộn xộn kia vào, cũng không biết là nghĩ ra sao? Có tiền rồi? Có thế rồi? Hắn cũng không phải là hắn? Người đứng đắn không bao giờ làm chuyện như vậy!”
Trương thị rất tức giận.
Ngô Vương thị là người thông minh, thoáng cái là nàng hiểu được sao Trương thị tức giận. Cùng là nữ nhân, đều là chủ mẫu một nhà, Ngô Vương thị hiểu Trương thị. Huống chi Trương thị có hai con gái, trong đó có một hứa hôn với con trai Ngô Gia Hưng của nàng, mà nàng cũng có con gái, cũng có hứa hôn với người ta.
“Đúng vậy.” Ngô Vương thị lập tức chung mối thù với Trương thị, “Đây không phải là chuyện người đứng đắn làm. Giống như nhà chúng ta, ai không phải một vợ một chồng cùng sống, đâu ai mê muội làm ra chuyện như vậy. Các ngươi sớm tách ra khỏi bọn họ, bọn họ làm chuyện như vậy các ngươi cũng không nên nói gì, cũng không liên quan tới các ngươi. Hai nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy.”
“Bọn họ cũng họ Liên, làm trò như vậy trước mặt ngươi, ta vốn không nên nói lời này. Huyện thừa đại lão gia này, chuyện làm ra thật không ra gì. May mà đã ở riêng.”
“Hai chúng ta còn có gì mà không thể nói.” Lời nói của Ngô Vương thị khiến Trương thị đỡ giận hơn, “Bọn họ cũng đọc sách thánh hiền, đều đọc đến trong bụng chó đi. Hơn nữa bọn họ làm ra chuyện như vậy, kẻ có mặt mũi đều phải xấu hổ tới chết.”
Trương thị vừa nói chuyện vừa nhìn lá thư chưa mở để một bên.
“Nếu trong thư này hắn nói chuyện hắn cưới vợ bé, muốn chúng ta tặng lễ, ta nhất định lễ gì cũng không cho.”
Ngô Vương thị liền cười.
“Ngươi đúng là người thẳng thắn, tốt bụng.” Ngô Vương thị thấp giọng nói.
Cổ thị tham dự chuyện lừa gạt Liên Thủ Tín và Trương thị bán khuê nữ. Hai chị em dâu Cổ thị và Trương thị chỉ có thù chứ không có tình. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, Trương thị chỉ nói Liên Thủ Nhân bại hoại cưới vợ bé. Nếu không phải là người tốt thì đã có chút hả hê đối với Cổ thị, nhưng Trương thị thậm chí không nghĩ tới đây.
Cho nên Ngô Vương Thị mới nói Trương thị thẳng thắn, tốt bụng.
“Còn có chuyện này.” Ngô Vương thị nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, thấy Liên Thủ Tín chưa về, tới gần Trương thị, thấp giọng hơn nữa nói, “Anh Tử không phải là do Tống gia phái người đưa tới Thái Thương sao? Nghe nói bà tử đưa nàng đi nói với thượng phòng đây là ý của Liên Hoa Nhi, muốn Anh Tử gả cho Tam Lang, nói là Tống gia còn đặc biệt tặng một bộ đồ cưới nhỏ. Kết quả là, không hiểu sao lão thái thái lại làm chủ, đem Anh Tử đưa cho Huyện thừa đại nhân làm thiếp.”
“Khụ khụ, nghe nói, Anh Tử và Huyện thừa đại nhân trước đó… không có chừng mực.”
“Anh Tử này là cái tai họa.” Trương thị nói.
Trừ chuyện này ra, Trương thị còn nghe ra một chút ý tứ khác.
“Những lời này ngươi nghe từ đâu vậy? Người chỉ chạy tới chạy lui mua bán cũng khó biết được nội tình này.” Trương thị liền hỏi.
“Được rồi, ta đây cũng không che giấu, đều như ngươi nói.” Ngô Vương thị liền nói, “Những lời về Anh Tử là Nhị thái thái của các ngươi truyền tới.”
“Nàng là kẻ miệng rộng…” Trương thị nhất thời hết chỗ nói rồi. Hà thị này thích nhất là cả ngày không làm việc, đi đông đi tây. Ngồi ở giường gạch của người ta, cái mông không động đậy nhưng cái miệng rộng lại không ngừng nghỉ chút nào. Hơn nữa Hà thị còn không có tâm nhãn, không cần biết quen biết với nhà chủ nhân thân sơ ra sao, cái gì nàng cũng nói, chuyện nhà mình nàng cũng không biết dấu. Dù là chuyện ngươi nói với nàng đừng truyền ra ngoài, đại đa số lúc nàng không nhịn được nữa, hơn nữa người nghe có lòng dò hỏi một chút, nàng nhất định triệt để nói ra, không giữ lại cái gì, mọi thứ đều nói ra ngoài.
Hiện tại thượng phòng Liên gia ở Thái Thương có thể ra ngoài, những nơi Hà thị có thể la cà sợ là cũng nhiều, hơn nữa còn có Hà lão cậu cùng kẻ bợ đỡ, còn có Triệu Tú Nga và Triệu gia sau lưng, còn phải cộng thêm Chu bộ đầu và cha vợ của hắn.
Cả một đường dây bát quái hoàn chỉnh từ tiểu viện của Huyện thừa Liên gia ở Thái Thương tới huyện Cẩm Dương và trấn Thanh Dương.
Ngô Vương thị và Trương thị ngồi trên giường gạch thì thầm hồi lâu, Ngô Vương thị mới cáo từ. Liên Mạn Nhi đi theo tiễn Ngô Vương thị, còn không quên dặn dò nàng trở về nhanh chóng nhắc chuyện đặt mua thịt bò, dê.
“Yên tâm đi, ta trở về sẽ nói với hai người họ, buổi trưa sẽ bảo Gia Hưng ca của cháu đưa tin.” Ngô Vương thị liền nói.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi cười hì hì đáp ứng, “Tam thẩm, trong nhà không có chuyện gì, để cho Gia Ngọc tới nhà cháu chơi nhé.”
“Hôm giết heo, nếu các ngươi không bận gì thì đều đến đi.” Trương thị nói với Ngô Vương thị ngày giết heo.
“Tất nhiên rồi, ngày đó chúng ta sẽ tới từ sáng sớm.” Ngô Vương thị đồng ý.
Trở lại trong nhà, Trương thị cầm lá thư lên nhìn một chút. Vừa rồi Liên Thủ Tín ra ngoài, còn chưa về.
“Mạn Nhi, chúng ta bóc thư xem bên trong nói gì.” Trương thị liền nói.
Lời này rất hợp với tâm ý của Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi đồng ý một tiếng, liền bóc thư, đọc cho Trương thị nghe.
Đúng như dự liệu của Ngô Vương thị, trong thư Liên lão gia tử chỉ thông báo chuyện của Tam Lang, chỉ nói là ở rể, ngày cưới, chuyện một trăm lượng bạc… chuyện tình bí mật kia cũng không nói tới.
“Không nói đại bá của con nạp Anh Tử làm thiếp sao?” Trương thị nghe xong thư liền hỏi.
“Không có.” Liên Mạn Nhi đáp.
Trong thư, Liên lão gia tử đối với chuyện Liên Thủ Nhân cưới vợ bé một chữ cũng không nói tới.
“Xem ra ông nội con cũng không vừa ý với chuyện này.” Trương thị nói, “Ông nội con vẫn còn là người đứng đắn.”
Có hài lòng hay không Liên Mạn Nhi không biết nhưng nàng có thể khẳng định, Liên lão gia tử không cảm thấy đây là chuyện có mặt mũi. Là xấu hổ cho nên mới một chữ không chịu lộ ra.
“Bà nội con không biết nghĩ gì, nha đầu Anh Tử kia, một nhà kia, nói ra còn ngại bẩn miệng…” Trương thị lại nói.
“Có lẽ bà nội không biết chuyện của Anh Tử.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói.
Lúc Chu thị ở Tam Thập Lý doanh, hầu như đều là đại môn không ra nhị môn không bước. Mỗi ngày chỉ suy nghĩ làm sao để gây khó dễ con trai và con dâu. Sau lại quan tâm hôn sự của Liên Tú Nhi, chuyện của Anh Tử và Vương Ấu Hoài đều là mọi người lén lút nói, sợ là không ai đề cập với Chu thị.
Về phần việc Anh Tử tới chỗ Liên Hoa Nhi, khiến cho cha Anh Tử ôm đùi Tống Hải Long gọi cô gia đều xảy ra sau khi Chu thị đi Thái Thương. Anh Tử và Tống Hải Long có chuyện gì cũng không có ai cố ý nói với Chu thị.
“Hoa Nhi này xấu xa hết mức.” Trương thị lại nói, “Người khác không biết Anh Tử ra sao thôi, nó có thể không biết sao? Vậy mà còn đưa Anh Tử tới Thái Thương, còn muốn để Anh Tử gả cho Tam Lang. Nó muốn làm hỏng Tam Lang sao? Tam Lang có thiếu gì đâu, sao phải cưới Anh Tử chứ? Tam Lang không phải đường ca ruột thịt của nàng sao?”
“Mẹ, nàng xấu xa đến đâu, chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai mới biết. Trong lòng nàng, trong mắt nàng đâu có ai, chỉ có bản thân nàng thôi. Những người như chúng ta trong mắt nàng chính là kẻ để nàng lợi dụng. Con đoán nếu thật gặp chuyện, thì cha mẹ nàng, còn cả muội muội Đóa Nhi của nàng, trong mắt nàng đều là những kẻ có thể sử dụng thì sẽ sử dụng, có thể bán sẽ bán.” Liên Mạn Nhi nói.
Nói một hồi, Liên Thủ Tín mới cùng Liên Thủ Lễ một trước một sau đi đến. Thì ra vừa rồi Liên Thủ Tín ở bên ngoài, gặp phải Liên Thủ Lễ mới tan làm, nói chuyện Liên lão gia tử mới gửi thư, Liên Thủ Lễ liền cùng Liên Thủ Tín tới.
“Thím của bọn nhỏ đi rồi sao?” Liên Thủ Tín mới hỏi câu này đã nhìn thấy lá thư mở ra trên bàn. “Thư đã xem rồi? Trong thư ông nội bọn nhỏ nói gì?”
“Nói chuyện hôn sự của Tam Lang ca.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Ca, ca đọc thư cho cha, Tam bá và Tam bá mẫu nghe.”
“Đúng vậy, đọc đi.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Ngũ Lang cầm thư lên, đọc một lần.
“Lần này tặng lễ cho Tam Lang, chúng ta có ai đi không?” Liên Thủ Lễ hỏi Liên Thủ Tín. Trong thư Liên lão gia tử nói bọn họ đi.
“Tam ca, huynh đi không?” Liên Thủ Tín hỏi ngược lại Liên Thủ Lễ.
“Các ngươi muốn đi thì chúng ta sẽ đi. Đem lễ gửi qua là được.” Liên Thủ Lễ liền nói. Trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng phải tặng hai phần lễ, Liên Thủ Lễ cảm thấy áp lực rất lớn.
Liên Thủ Tín nhìn Trương thị một cái, Trương thị từng nói nàng không bao giờ đi Thái Thương nữa.
“Lần này chúng ta không ai đi, sắp tới năm mới rồi, trong nhà rất bận.” Liên Thủ Tín liền nói.
Dù sao cũng là Tam Lang ở rể, Liên Thủ Tín là người có tư tưởng truyền thống, nên trong lòng có chút khó chịu.
“Sắp qua năm mới, hai nhà chúng ta có nên tặng lễ cho cha mẹ luôn không?” Liên Thủ Lễ bàn bạc với Liên Thủ TÍn.
“Tam ca, các ngươi định đưa gì?” Liên Thủ Tín liền hỏi.
“Trong thư cha dặn ta nhanh đưa bánh trái, dưa chua, đậu phụ đông cho đại tỷ.” Liên Thủ Lễ liền nói, “Vậy ta có nên đưa giống như vậy cho cha mẹ không?”
Trong thư Liên lão gia tử cũng không nói muốn bánh trái và dưa chua của Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ, cũng không muốn những thứ khác. Trong thư ông hắn chỉ nói mấy thứ việc nhà, nói năm nay mới tới Thái Thương, không gói bánh trái cũng không muối dưa chua, mình không có ăn nên cũng không thể giống như năm trước đưa những thứ thổ sản này cho Liên Lan Nhi ở huyện thành, dặn dò Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ không thể quên Liên Lan Nhi.
Liên Thủ Lễ không ngốc, mới nói trừ đưa những thứ này cho Liên Lan Nhi, hẳn là nên tặng cho bên Thái Thương.
“Tam bá, chuyện này bá trước trở về thương lượng với Tam bá mẫu và Diệp Nhi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Tiễn Liên Thủ Lễ về, một nhà Liên Mạn Nhi ngồi chung một chỗ.
Một phần lễ này tặng như thế nào, hoặc là nói, có muốn tặng hay không?