Bạc của Tống Hải Long đưa tới được Chu thị thu giữ. Tài vật, tiền bạc vơ vét được từ phòng Liên Thủ Nhân ngày đó cũng toàn bộ bị Chu thị giữ lấy, chỉ để mấy người Cổ thị cầm quần áo, vải vóc về.
Liên lão gia tử và Chu thị có bài học cũ, định đem tiền bạc cầm chặt trong tay mình, đồng thời khống chế nghiêm khắc việc ra ngoài của Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, hai mẹ con Cổ thị, Tưởng thị.
Tất nhiên cũng có người bất mãn nhưng cũng không thể thay đổi cái gì, đại đa số mọi người trong Liên gia đều thỏa mãn, vui vẻ.
Những việc này chỉ ảnh hưởng chút ít đến nhà Liên Mạn Nhi. Cửa hàng ăn sáng mỗi tháng thu nhập tương đối lớn, các nàng bắt đầu xây dựng trang viên của mình.
Bước đầu tiên, các nàng đào một con kênh dẫn nước vào trang viên nhà mình. Kênh đầu tiên chỉ đào không, sau đó dùng đá xanh chèn chặt, tránh xói mòn. Kênh đào đầu tiên chạy qua vườn rau, rau đó chảy vào ao tích trữ nước mới đào, ngoài ra còn xuyên qua phòng ốc, quanh co xung quanh trang viên của các nàng, cuối cùng lại chảy về sông.
Cửa nước vào ở bờ sông còn xây cả đập nước, có thể khống chế lượng nước ít nhiều vào mùa lũ. Mục đích chủ yếu của kênh đào này là tưới rau và hoa cỏ cây cối trong trang viên, ngoài ra còn một mục đích khác là thông nước trong nhà, tránh tù đọng. Ao chứa nước trong vườn rau cũng có phần lọc, nước chảy vào nhà đã qua lọc càng trong suốt.
Bản thiết kế trang viên là do Lỗ tiên sinh giúp đỡ vẽ, hắn dung hợp ý tưởng của cả nhà Liên Mạn Nhi lại một chỗ, lại thêm vào kiến thức phong thủy của hắn, mọi người cùng nhau bàn bạc đưa ra quyết định. Kế hoạch được tổng kết lại khiến cho Liên Mạn Nhi mừng rỡ.
Kiến trúc chủ yếu của trang viên dĩ nhiên là nơi ở, phía trước nơi ở là vườn rau, đi qua vườn rau sẽ tới thẳng hậu viện của cửa hàng. Bốn phía quanh nhà ở có nhiều cây cối, bao gồm cả rừng cây hỗn tạp của khu rừng dọc theo sông. Phía sau tòa nhà để trồng cây ăn quả.
Chủ viện vẫn sử dụng kết cấu đại viện của nhà nông, ngoài ra còn có hai khóa viện, dùng để xây sân đập lúa, chuồng gia súc, chuồng heo, chuồng gà, vịt, hầm cất thức ăn, xưởng dưa chua.
Đã bắt đầu mùa hè, thời tiết càng ngày càng nóng, mỗi ngày mở mắt ra là có thể nghe thấy tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, kêu suốt đến đêm mới ngừng. Mấy ngày qua, Liên Thủ Tín dẫn người đào kênh. Mấy mẹ con Trương thị cũng bề bộn nhiều việc.
Đàn gà nhà nàng nuôi rất tốt, mới vào hè gà đã bắt đầu đẻ trứng.
Gà của nhà Liên Mạn Nhi vẫn nuôi ở nhà cũ, trứng đều trong chuồng, Liên Chi Nhi vừa ở nhà giữ nhà vừa nhặt trứng. Còn vịt đẻ trứng trong rừng cây ở bờ sông, nơi đó có ổ cỏ Ngũ Lang và tiểu Thất trải, vô cùng thoải mái. Tiểu Thất nhận việc nhặt trứng vịt, mỗi ngày hắn từ tư thục trở về, việc đầu tiên là cầm rổ vào rừng nhặt trứng vịt. Trứng vịt càng nhiều tiểu Thất càng vui vẻ.
Loạt trứng đầu tiên của nhóm gà mái, vịt mái nhỏ tương đối bé. Mới đầu Liên Mạn Nhi rất lo lắng, chờ lứa thứ hai, thứ ba dần dần to ra, nàng mới yên lòng.
Trương thị còn yêu thích không buông tay những quả trứng gà nho nhỏ kia.
“Đừng cười lứa trứng đầu này, đây là loạt trứng khai trương của gà mái, chính là loại trứng bổ nhất đấy.” Nhà nông đều gọi loạt trứng đầu tiên của gà mái là khai trương, giống như bắt đầu buôn bán vậy.
Trương thị chia trứng gà này thành mấy phần, một phần tặng Vương Ấu Hằng, một phần tặng nhà Ngô Gia Hưng, đều do Ngũ Lang và tiểu Thất đi trấn trên học tiện đường đem tặng.
Phần cuối cùng còn lại mới là để cho nhà mình. Lỗ tiên sinh dạy học khổ cực, Ngũ Lang và tiểu Thất đọc sách hao tâm tổn sức, Liên Thủ Tín mỗi ngày trông cửa hàng, dẫn người đào kênh cũng rất mệt, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đang tuổi lớn, đều cần ăn.
Sáng hôm nay, Liên Mạn Nhi được ăn một chén trứng chần nước sôi, chính là lứa trứng đầu của gà mái. Đừng nhìn trứng đầu nhỏ, lòng đỏ trứng không nhỏ chút nào, hơn nữa màu sắc vàng óng ánh. Trương thị còn cho thêm nước đường. Trứng gà ăn rất thơm.
“Ăn ngon không?” Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi nuốt bay quả trứng, cười hỏi.
“Ăn ngon ạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Trứng gà năm nay mẹ không muốn bán, đều giữ lại cho nhà mình ăn đi.” Trương thị liền nói. Người nông dân nuôi gà đẻ trứng, đều không nỡ ăn, đem mấy quả tới chợ bán, có thể đổi về dầu muối cần dùng, nếu nhiều trứng hơn có thể đổi vài thước vải bông, may cho người nhà thêm quần áo.
Nhưng năm nay nhà Liên Mạn Nhi không còn cần mấy văn tiền bán trứng gà, trứng vịt. Trước kia không có gà vịt, nhà các nàng còn phải mua trứng ăn.
“Được ạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Mẹ, sau này nhà chúng ta mỗi người mỗi ngày ăn ít nhất một quả trứng gà, trứng vịt chúng ta đem đi muối. Trứng vịt muối ăn ngon.”
“Trứng gà khai trương này cũng không thể mỗi ngày một quả, nhưng lứa trứng sau, nhà chúng ta sáu miệng ăn cộng thêm Lỗ tiên sinh mới đủ mỗi ngày đều ăn.” Trương thị cười nói.
Muốn gà vịt đẻ nhiều trứng thì phải cho ăn uống đầy đủ. Vịt thì không cần quan tâm, hơn nửa ngày chúng đều ngâm mình trong sông, tự kiếm ăn cũng đủ dinh dưỡng. Nhưng gà mái phạm vi hoạt động nhỏ, cần suy nghĩ biện pháp gia tăng dinh dưỡng trong thức ăn gia súc.
Ngũ Lang và tiểu Thất chiều nào đi học về cũng vòng vào ruộng, mỗi người cắt một giỏ rau dại hoặc cắt một giỏ cỏ xanh cho gà, vịt ăn, nuôi heo và trâu. Nếu Liên Mạn Nhi rảnh rỗi cũng sẽ xuống ruộng cắt rau dại.
Một chén trứng chần nước sôi, cộng thêm cháo gạo kê loãng và dưa muối ăn kèm bánh bột mì, Liên Mạn Nhi đi ra ngoài nhìn một chút, thấy sương cũng hạ xuống, liền đi lấy rổ, cầm dao cắt rau, định xuống ruộng cắt rau dại.
“Mạn Nhi, đợi lát nữa, tỷ thu dọn xong rồi đi cùng.” Liên Chi Nhi nói với LiênMạn Nhi.
“Tỷ, hôm nay tỷ đừng đi.” Liên Mạn Nhi khoát tay nói, “Muội cắt một rổ về là đủ rồi, không phải tỷ còn có chút việc thêu thùa sao? Tỷ cứ ở nhà làm nốt đi.”
Liên Chi Nhi thêu thùa giỏi, hiện giờ Trương thị hàng ngày bận rộn ở cửa hàng, đại đa số việc thêu thùa khâu vá trong nhà đều giao cho Liên Chi Nhi.
Vậy cũng được, Mạn Nhi, muội đừng một mình đi, tìm bạn đi cùng đi.” Liên Chi Nhi liền nói.
“Muội đi tìm Diệp Nhi.” Liên Mạn Nhi ra khỏi nhà, đi tìm Liên Diệp Nhi.
“Diệp Nhi, xuống ruộng cắt rau không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
Thượng phòng vẫn giữ quy củ cũ, nhân khẩu mấy phòng thay phiên làm việc nhà, hôm nay tới lượt Liên Diệp Nhi ra ngoài cắt rau dại.
“Đi.” Liên Diệp Nhi đồng ý, cũng lấy rổ, cùng Liên Mạn Nhi ra ngoài.
Trời còn sớm, sương vừa đọng xuống, nắng cũng chưa gắt, trẻ con nhà nông đều nhân lúc này xuống ruộng cắt rau dại, mọi người cũng ra đồng chăm sóc hoa mầu vào lúc này. Buổi trưa trời nắng gắt, mọi người đều kết thúc công việc về nhà.
Khi trời nóng rồi, cảnh tượng trong ruộng khác hẳn mùa xuân. Cây vân sam đã cao ngang đầu người, đậu phộng đang nở hoa, cỏ ở hai đầu bờ ruộng tương đối xanh tốt. Hoa dại các màu hồng, vàng hoặc lốm đa lốm đốm, hoặc nở rộ thành bụi.
Liên Mạn Nhi không vội vã xuống ruộng cắt rau dại, nàng nhổ một cành cỏ đuôi chó, lần theo bụi cỏ ven đường, chậu chấu bị kinh động hoặc nhảy lên, hoặc bay lên. Liên Mạn Nhi nhìn theo chỗ con châu chấu mập mạp đậu xuống, rón rén tới gần, cúi người, cực nhanh lấy tay bổ nhào về phía trước, bắt lấy châu chấu.
Sau đó Liên Mạn Nhi nắm thân châu chấu, dùng cỏ đuôi chó xuyên qua vỏ mềm trên lưng, cổ châu chấu. Liên Mạn Nhi tinh mắt, bước chân nhẹ, nhanh tay, một lúc đã xâu được một chuỗi châu chấu đầy thân cỏ. LiênMạn Nhi buộc đầu cỏ lại, tránh cho châu chấu chạy mất, sau đó đặt chuỗi châu chấu vào giỏ, sau đó lại nhổ một cây cỏ đuôi chó khác, tiếp tục bắt châu chấu.
Đối với gà mái mà nói, châu chấu chính là lòng trắng trứng, là thức ăn gia súc có dinh dưỡng cao, hầu hết có thể thúc giục đẻ trứng. Trời nóng, châu chấu trong bụi cỏ nhiều, Liên Mạn Nhi bắt châu chấu, đặc biệt bắt nhiều loại châu chấu không có cánh xanh biếc, loại châu chấu này thịt nhiều, mặc dù có thể nhảy nhưng không có cánh, không thể bay, tương đối dễ bắt.
Mà loại châu chấu thân màu xám tro, trên lưng có cánh cứng màu xám tro, phía dưới cánh cứng có cánh mỏng màu xanh biếc hoặc đỏ tươi xinh đẹp, hơi mờ đều có thể bay rất nhanh, rất xa, không dễ bắt.
Bắt đầy ba chuỗi châu chấu, Liên Mạn Nhi mới cùng Liên Diệp Nhi xuống ruộng cắt rau dại. Sắp cắt đầy rổ thì các nàng gặp Nhị Nha, Xuân Ny, Xuân Yến cùng mấy người nữa.
Mấy tiểu cô nương chào hỏi nhau, cùng nhau ra khỏi ruộng.
“Trời còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi xong hẵng về nhà.” Nhị Nha liền nói.
Mặt trời chưa lên cao, gió mát nhẹ nhàng thổi qua, mùi cỏ xanh lẫn với mùi hoa, Liên Mạn Nhi cũng không vội về nhà, mấy tiểu cô nương ngồi ở hai đầu bờ ruộng, líu ríu nói chuyện.
“Mạn Nhi, Diệp Nhi, hai ngươi còn xuống ruộng cắt rau dại sao? Đại bá của ngươi không phải sắp làm quan sao?” Một tiểu cô nương hỏi.
Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi liếc nhau một cái.
“Làm quan hay không làm quan cái gì, ta cũng không hiểu. Làm quan sẽ không cần ăn cơm, không cần làm việc sao? Hơn nữa, làm quan là đại bá, không phải chúng ta.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Mạn Nhi, cho dù đại bá của ngươi không làm quan, nhà các ngươi giờ cũng có tiền rồi, ngươi vẫn còn xuống ruộng làm việc?” Một tiểu cô nương khác lớn tiếng hỏi.
Hài tử nhà nông phần lớn đều nhanh mồm nhanh miệng.
“Làm việc mới có thể kiếm tiền chứ.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Mạn Nhi, mẹ ta nói ta lười, muốn ta học ngươi, nói ngươi xem Mạn Nhi nhà người ta, trong nhà có tiền cũng vẫn làm việc, không lười biếng.” Một tiểu cô nương khác cười khanh khách nói.
“Nhà ta có tiền gì, chỗ cần tiêu tiền của nhà ta nhiều. Huynh đệ của ta đều đang đọc sách kia.” Liên Mạn Nhi nói một câu xong cũng không nói thêm nữa. Nàng biết, bây giờ trong mắt người trong thôn, nhà nàng là người có tiền.
“Đọc sách là việc cần tiêu tiền.” Một tiểu cô nương gật đầu nói.
“Mạn Nhi, chuyện của cô cô của ngươi đã quyết định được ai chưa?” Nhị Nha ghé vào tai Liên Mạn Nhi, hạ giọng nói.