Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dao Dao Beta: Nora Đi ra đầu tiên là Tưởng thị, nàng đang nấu nước ở gian ngoài, trông thấy nhà Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng đến, một bên báo với trong nhà, một bên gọi Liên Kế Tổ, hai vợ chồng ra đón.

Tưởng thị và Liên Kế Tổ ở trong viện đón đoàn người Liên Mạn Nhi. Liên Kế Tổ cười chào Liên Thủ Tín. Mà Tưởng thị, người biết ứng đối hơn trong hai vợ chồng, thì cười nói mấy câu khách khí, mời mọi người vào trong nhà ngồi.

Mọi người hướng thượng phòng đi vào. Liên Kế Tổ đi trước với Liên Thủ Tín, mà Tưởng thị rơi lại phía sau, còn cố ý hướng về phía Liên Mạn Nhi cười cười.

“Mạn Nhi cũng tới sao?” Tưởng thị cười nói với Liên Mạn Nhi.

“Vâng. Đại tẩu vất vả rồi.” Liên Mạn Nhi vừa cười vừa nói. Giờ ở nhà cũ, tuy Chu thị sai bảo Liên Nha Nhi thuận tay nhất, nhưng dù sao Liên Nha Nhi còn nhỏ, rất nhiều chuyện không làm được, đa số việc nội trợ đều rơi xuống người Tưởng thị.

“Vất vả gì chứ, đây là việc phải làm mà.” Tưởng thị vội cười.

Liên Mạn Nhi nhếch môi, cũng không nói gì thêm. Đi qua mái hiên đông sương phòng, Liên Mạn Nhi vô thức nhìn thoáng qua đông sương phòng. Cửa sổ đóng rất chặt, bên trong lặng ngắt như tờ.

Họ tới đây, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị sẽ không vì lễ phép mà ra chào, nhưng tuyệt đối sẽ tò mò ham náo nhiệt mà ra thôi. Hôm nay lại không có chút động tĩnh nào, xem ra hai vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều không ở nhà, chắc lại la cà nhà nào rồi. Liên Mạn Nhi nghĩ.

“Nhị thúc và nhị thẩm vừa ăn xong điểm tâm đã đi, cũng không biết là đi đâu.” Tưởng thị chú ý thấy ánh mắt Liên Mạn Nhi quét qua Đông sương phòng, vội nói: “Tứ Lang cũng đi rồi. Lục Lang mới vừa rồi còn ở đây, chắc mới ra sau viện. Nha Nhi ở thượng phòng, đang giặt quần áo cho bà nội.”

Đoàn người vào thượng phòng, Liên Mạn Nhi thấy bếp phía đông đang đun một nồi sắt, có hơi nước nóng thoát ra từ trong nồi, trong lò còn nửa bó củi đang đốt.

Hiện giờ việc nhóm lửa Tưởng thị cũng phải tự mình làm. Chuyện này trước kia cực hiếm thấy.

Hóa ra Tưởng thị không phải đang đun nước uống, mà là đun nước giặt quần áo cho Chu thị.

Nhà cũ Liên gia, vào mùa đông, người có quyền nấu nước nóng giặt đồ chỉ có mình Chu thị.

Đoàn người Liên Mạn Nhi đã tiến vào gian ngoài. Liên Thủ Nhân mới nhấc rèm cửa đông phòng lên, đồng thời trong phòng cũng truyền tới tiếng chào hỏi của Liên lão gia tử.

“Gia Hưng và Chi Nhi đã đến à? Nhanh vào nhà đi, bên ngoài lạnh.” Giọng điệu Liên lão gia tử vô cùng nhiệt tình.

Đợi mọi người đều đã vào thượng phòng, liền thấy Liên lão gia tử đang mang giày, giống như có ý tự mình xuống giường đón họ, thấy nhóm Liên Thủ Tín đã vào đến, Liên lão gia tử vẫn tiếp tục đi giày, cũng làm bộ muốn xuống giường.

“Cha, cha cứ ngồi đi.” Liên Thủ Tín vội tiến lên ngăn Liên lão gia tử: “Hôm này Gia Hưng và Chi Nhi lại mặt, qua thăm hai người một lát. Bọn chúng là tiểu bối, nào có đạo lí để cha ra đón.”

“Không thể nói như vậy, chàng rể mới vào cửa không thể như vậy.” Liên lão gia tử lên tiếng.

Mặc dù là chú rể mới, nhưng là phận cháu, mặc kệ thế nào, cũng không có đạo lí để Liên lão gia tử ra đón.

“Đây là ta nóng vội, muốn sớm thấy cháu gái cháu rể ta.” Liên lão gia tử đón lời cười, gọi Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng tới trước mặt.

Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi tiến lên một bước, một bên gọi ông, bà, một bên quỳ xuống, dập đầu với Liên lão gia tử và Chu thị.

“Mau đứng lên… mau đứng lên.” Liên lão gia tử vội đưa tay ngăn: ”Không cần hành đại lễ như vậy, mặt đất lạnh, lại bẩn, cẩn thận làm dơ quần áo mới của các cháu.”

Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi cũng không miễn cưỡng, liền chỉ lạy Liên lão gia tử và Chu thị một cái, còn lại là vén áo thi lễ với những người khác.

“Nhanh lên giường ngồi.” Liên lão gia tử lại vội bảo.

Đáng tiếc, chỗ ngồi trên giường gạch lại quá nhỏ.

Chu thị ngồi xếp bằng trên giường gạch, trước mặt bà đặt hai chậu gỗ lớn, trong đó một chậu là quần áo mới giặt một nước, một chậu là quần áo đang giặt, bên cạnh còn để vài bộ quần áo chưa giặt, còn cả quần áo được giặt sạch đã vắt, chiếm gần phân nửa giường, hơn nữa rất nhiều chỗ bị vấy nước.

“Mau dọn dẹp, lấy chỗ cho bọn nhỏ ngồi. Đã dặn bà hôm nay đừng giặt quần áo, bà lại cứ phải giặt hôm nay, ta nói bọn nhỏ sẽ tới bà còn không nghe. Bà thấy chưa, nhanh dọn dẹp đi.” Liên lão gia tử liên tục thúc giục Chu thị.

Chu thị xụ mặt, không nói gì, nhưng cũng thu dọn, hơn nữa còn có vẻ nhanh, một bên còn chỉ huy Tưởng thị và Liên Nha Nhi đặt mấy chậu gỗ xuống đất, một bên cầm một cái khăn nhìn không ra màu sắc lau vệt nước trên giường.

“Không cần dọn, chúng ta ngồi dưới đất.” Liên Thủ Tín lên tiếng.

Họ đến đông người, dưới đất không đủ ghế. Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ ngồi xuống, những người khác ngang hàng nên ai cũng không muốn ngồi xuống trước, rất khiêm nhượng.

“Dưới đất lạnh, nên lên giường ngồi, xong ngay đây.” Liên lão gia tử nói, một mặt thúc giục Chu thị mau thu dọn sạch sẽ, một mặt vừa cười vừa nói chuyện với Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Lễ đến, Liên lão gia tử không ngạc nhiên. Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất, Liên Diệp Nhi đến, lão gia tử cũng không bất ngờ, nhưng trông thấy cả Nhị Lang, Liên lão gia tử cuối cùng cũng hơi động dung.

“Nhị Lang cũng tới, chuyện này…”

“Lễ lại mặt của Chi Nhi muội, tứ thúc và tứ thẩm bảo vợ chồng cháu tới giúp đỡ.” Nhị Lang thật thà nói.

“Ừ” Liên lão gia tử ừ một tiếng, lại cười nói: “Tốt, tốt, người một nhà nên hòa thuận như vậy. Tốt.”

Lão gia tử nói chữ tốt liên tiếp mấy lần.

Giường gạch được dọn xong, Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi ngồi xuống giường. Ngô Gia Hưng ngồi cạnh Liên lão gia tử, kế tiếp theo thứ tự là Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Liên Diệp Nhi.

Tưởng thị dẫn theo Liên Nha Nhi bưng trà nóng lên.

“Đây là lá trà ngon hồi trước cha vợ cháu mua cho ta. Lá trà này có hương vị ngon lắm, ta vẫn tiếc chưa uống.” Liên lão gia tử một bên mời Ngô Gia Hưng uống trà, một bên nói.

“Cha, thứ này có gì mà không nỡ uống. Cha uống hết rồi thì nói với con một tiếng, con cho người mang tới cho cha.” Liên Thủ Tín lên tiếng.

“Không biết là ông thích uống trà. Trong nhà cháu cũng có ít lá trà không tệ, lần sau cháu mang tới biếu ông.” Ngô Gia Hưng lên tiếng.

“Được, được.” Liên lão gia tử một bên uống trà, một bên gật đầu cười, vẻ rất thỏa mãn với biểu hiện của Ngô Gia Hưng.

“Cha mẹ cháu có khỏe không? Hôm nay cha cháu có đi đâu không?” Liên lão gia tử một bên nói chuyện với Ngô Gia Hưng, một bên thầm liếc Chu thị một cái, ra hiệu cho bà tán gẫu với Liên Chi Nhi.

Chu thị thấy ánh mắt của Liên lão gia tử liền cụp mắt xuống. Nhưng chốc lát sau lại nâng mí mắt, nhìn thoáng qua Liên Chi Nhi.

Dáng vẻ Liên Chi Nhi ngoan ngoãn, giống như rất chuyên tâm nghe Liên lão gia tử nói chuyện với Ngô Gia Hưng, mắt cũng không liếc về phía Chu thị một lần.

Chu thị há to miệng, cuối cũng cũng không nói gì mà thở hắt ra một cái, sau đó liền gục đầu xuống như đang chợp mắt.

Đây là dấu hiệu bất mãn của Chu thị. Nhưng, trong phòng nhiều người như vậy, ngoài mấy người ở nhà cũ, những người khác hình như không phát hiện Chu thị có gì bất thường.

Liên lão gia tử vờ ho khan hai tiếng, nhìn Chu thị một cái cảnh cáo, nhưng Chu thị một mực cúi đầu, cũng không biết có phải vì bà lĩnh hội được ý của Liên lão gia tử hay không, nhưng từ đó không lên tiếng, cũng không làm ra cử chỉ gì quái dị nữa.

Liên lão gia tử lại liếc nhìn Chu thị, biểu lộ thái độ bất mãn. Nhưng mà, ông cũng không tiếp tục quở trách bà. Đôi khi, chỉ cần Chu thị không tiếp tục hướng mọi người trong phòng làm ầm ĩ, mọi người đã thấy đó là tình trạng rất không tệ rồi.

Liên lão gia tử có vẻ rất thích Ngô Gia Hưng, dùng giọng thân thiết nói chuyện với Ngô Gia Hưng. Ngô Gia Hưng vốn là người giỏi ăn nói, nhưng lúc này lại cứ hỏi một câu đáp một câu, tuy thái độ vô cùng lễ phép, nhưng hiển nhiên là vô cùng khách khí với Liên lão gia tử.

Nhà cũ cũng đã tới, Liên lão gia tử và Chu thị cũng đã gặp, cũng coi như đủ lễ. Liên Mạn Nhi trông thấy Liên Thủ Tín nhìn về phía nàng, liền cố ý trừng lớn hai mắt.

“Gia Hưng à, hôm nào con lại đến nói chuyện với ông đi. Thân thể ông không được tốt, cần nghỉ ngơi nhiều.” Liên Thủ Tín liền nói.

Ngô Gia Hưng lập tức đứng dậy.

“Bữa tiệc hôm đó, con nghe nói ông vì biết chúng con thành thân, quá vui mừng làm tái phát bệnh cũ.” Ngô Gia Hưng nói với vẻ áy náy.

Lời của Ngô Gia Hưng vừa đúng chạm vào tâm bệnh của Liên lão gia tử. Liên lão gia tử hơi ngừng thở, sắc mặt đỏ lên. Chuyện thêm trang cho Liên Chi Nhi, mặc dù là do Chu thị chuẩn bị, ông cũng không rõ tình hình. Nhưng với tư cách là chủ nhà, vẫn phải bụng làm dạ chịu.

“Trông thấy ông bà, con vui quá, quên mất chuyện này. May nhờ có cha nhắc nhở.” Ngô Gia Hưng đứng nghiêm túc nói. “Ông, bà nội, hai người đừng trách. Con về trước, mấy ngày nữa lại đến thăm hai người.”

Liên Chi Nhi cũng đứng lên theo Ngô Gia Hưng, sau đó nhóm Liên Mạn Nhi cũng xuống giường. Mọi người chuẩn bị đi về.

“Ngồi thêm chút nữa…” Liên lão gia tử vội nói, ông một lòng muốn chuyện trò cùng họ, nhưng những lời vừa rồi của Ngô Gia Hưng lại khiến ông không thể mạnh mẽ giữ lại.

“Cha, người hãy nghỉ ngơi cho tốt. Sau này hai đứa chúng nó sẽ lại đến.” Liên Thủ Tín lên tiếng. Liên Thủ Tín sợ chút nữa Chu Thị lại đột nhiên nổi giận, mọi người khó có thể chịu nổi. Họ là người nhà cũng thôi đi, nhưng Ngô Gia Hưng là chú rể mới. Nhiều người cùng đến như thế, trừ bề ngoài thể hiện sự trịnh trọng, bên trong cũng là vì lo lắng, quan trọng là quan sát, che chở, tránh sinh ra chuyện, khiến thời gian tốt đẹp lại bị phủ màu u ám.

Chu thị ra vẻ không vui, tuy bà giả bộ ngủ không phát tác, nhưng ai cũng không thể cam đoan sau chút nữa Chu thị có thể bộc phát hay không. Họ không thể mạo hiểm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK