“Điều này sao có thể? Nhị Lang ca đồng ý rồi sao?” Liên Mạn Nhi không thể tin được nói. Một tháng một xâu tiền, đối với người nhà nông ở Tam Thập Lý Doanh Tử này là khái niệm thế nào? Phải biết rằng, đại đa số hộ nông dân một năm nghiêm chỉnh làm việc mệt nhọc, nhịn ăn nhịn xài cũng chỉ có thể kiếm được năm sáu lượng bạc, đó là khi mùa màng vô cùng tốt mới được.
Muốn Nhị Lang cùng lúc nuôi sống một đại gia đình, mặt khác lại xuất ra một xâu tiền mỗi tháng là việc căn bản không thể nào làm được. Nhị Lang là ai, hắn có thể làm cái gì? Nhị Lang trên người không có kỹ năng nghề nhiệp gì đặc biệt, chỉ có sức lực trai tráng. Dù cho hắn không ăn không mặc, mỗi giờ mỗi khắc không ngừng làm việc, một tháng hắn cũng không kiếm được số tiền này.
Bởi vì ở cái chỗ này, sức lao động không đáng bao nhiêu tiền. Hơn nữa, mặc dù ngươi có sức lực, cũng không nhất định có thể bán đi ra ngoài, bởi vì cơ hội làm việc rất ít.
Nhị Lang chỉ có thể kiếm ăn trong ruộng đất, nhiều nhất lại đi làm công, hắn đi đâu kiếm ra một xâu tiền?
Đây căn bản không phải là vấn đề gánh nặng, mà là chuyện không thể nào làm được!
“Ca ấy đáp ứng rồi, chỉ là không có nhiều tiền như vậy, còn hỏi có thể hay không dùng cái khác thay thế như lương thực, củi gì đó.” Ngũ Lang liền nói.
“Nhị đương gia hai người này cũng thật công phu sư tử ngoạm a! Còn không phải là trong lòng không muốn, biết lão gia đã đáp ứng rồi nên họ mới đưa ra cái vấn đề khó khăn này!” Trương thị liền nói, “Nhị đương gia nói, nếu đứa nhỏ Nhị Lang đã nguyện ý bán sức lực cho người bên ngoài thì cũng phải bán mạng cho bọn hắn. Bọn họ không phải không công sinh đứa con trai này, có thể lấy về được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
Khẩu khí cũng không thể lớn như vậy chứ! Mổ gà lấy trứng (chỉ thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng không tốt đến lợi ích lâu dài)! Đây không phải là bức bách Nhị Lang đi vào đường chết sao! La gia bên kia tin chắc cũng sẽ không đáp ứng.
“Hẳn là bọn họ muốn làm cho lão La gia bên kia nói không đồng ý! Khuấy đảo làm cho việc này thất bại!” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói.
“Chắc là ý tứ này” Ngũ Lang cũng đồng tình.
“Vậy bây giờ thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Nhị Lang đã sang La gia thôn, nói muốn tìm La Tiểu Yến thương lượng một chút. Lại cầu cha và Tam bá con nói vài lời dễ nghe để Nhị đương gia giảm lại chút ít cho hai người một bậc thang lui xuống. Chuyện này tuy rằng lão gia đáp ứng rồi nhưng Nhị đương gia đòi tiền, đứa nhỏ Nhị Lang cũng không thể khước từ. Hắn cũng nói yêu cầu này quá nhiều.” Trương thị lại thở dài, “Hắn nói nhà ai cũng có chuyện khó khăn, nhưng có nhà nào như thế này? Bây giờ nhà cũ bên kia nháo ầm ĩ thật đúng là hiếm thấy!”
Liên Mạn Nhi muốn nói đây là chuyện tất nhiên, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không nói ra. Nề nếp một nhà, tình cảm hòa thuận như thế nào là do trình độ quản lí của đương gia. Không cần nói đến ai khác, chỉ nhìn Chu thị nháo đi nháo lại, có thể làm ầm ĩ liền làm thì làm sao nhà kia có được khoảng thời gian yên tĩnh.
Chu thị luôn sống trong tranh chấp, tuy rằng bà cũng không có tham dự vào chuyện này, nhưng ảnh hưởng của bà không chỗ nào không hiện diện. Tuy rằng những người khác ở nhà cũ so với Chu thị thì thành thật hơn nhưng mấy người đó cũng đều lấy phương thức của mình để làm ầm ĩ. Có loại ầm ĩ muốn ly khai, cũng có loại ầm ĩ muốn đạt được càng nhiều chỗ tốt.
Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi ho khan hai tiếng, có thể ý nghĩ này của nàng có chút bất công. Cũng không có biện pháp, nàng không phải thần tiên, nên không thể thời thời khắc khắc đều có thể nhìn nhận sự việc tuyệt đối khách quan. Nàng chán ghét Chu thị cho nên hoặc nhiều hoặc ít sẽ không quá quan tâm những chuyện có liên quan tới Chu thị.
“Nếu không vì vậy, chuyện tìm con dâu cũng không thể khó khăn như thế này! Nhị Lang cũng không cần phải tìm đến La Tiểu Yến kia.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Sau này đến lượt Tứ Lang và Lục Lang cũng là chuyện khó khăn.” Liên Thủ Lễ hướng Liên Thủ Tín buồn bực nói, “Hôm nay Đại ca còn nói với ta một chuyện.”
“Nói gì vậy? Là lúc hắn kéo ca lại nói sao?” Liên Thủ Tín không tự chủ được thấp giọng hỏi.
“Nói là muốn tái giá.” Liên Thủ Lễ chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói ra, cũng thấp giọng giống như Liên Thủ Tín.” Muốn ta hỏi thăm một chút có biết góa phụ trẻ tuổi nào không?”
Sắc mặt Liên Thủ Tín trở nên phức tạp, trong giây lát nói không nên lời.
“Ta không có đáp ứng hắn.” Liên Thủ Lễ lại vội vàng nhỏ giọng nói, “Ta đi đâu mà quen biết góa phụ gì chứ!”
Hai huynh đệ Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ ngồi một bên nhỏ giọng thầm thì. Những người khác trong phòng đều không có chú ý, chỉ nghĩ rằng hai người đang thương lượng chuyện làm quan tài cho Liên lão gia. Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi cũng đứng dậy đi Tây phòng.
Mấy ngày sau nhà cũ Liên gia đặc biệt náo nhiệt hơn. Giống như hôn sự người ta thì thỉnh bà mối qua lại hoà giải còn hôn sự của Nhị Lang và La Tiểu Yến không làm phiền bà mối lại phiền người.
Nhị Lang và La Tiểu Yến tựa hồ đã thương lượng xong. Nguyên lai La gia nói cũng không thay đổi điều kiện, cũng đáp ứng mỗi tháng phụng dưỡng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, chỉ là thật sự không lấy ra được một xâu tiền, muốn Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hạ thấp điều kiện xuống một chút.
“... Nói là nếu như hai người Nhị đương gia chấp nhận chờ thêm hai năm nữa đệ đệ nàng thành thân xong sẽ cùng nhau phụng dưỡng hai người. Cái gì bọn họ cũng không cần, chỉ đi theo nuôi sống hai lão nhân.” Liên Thủ Tín sau khi về nhà liền thuật lại lời nhắn nhủ của La Tiểu Yến La gia bên kia, “Nói là cha mẹ nuôi dưỡng nàng từ nhỏ tới lớn, nàng thật sự không thể đành lòng vứt bỏ một nhà không lo.”
“Cha, đệ đệ La Tiểu Yến bao lớn rồi ạ?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Mười lăm rồi.” Liên Thủ Tín nói, “Nói là cũng đã có thể ra đồng làm việc, dù tuổi còn nhỏ, không thể có sức làm việc như một người. Qua hai năm nữa đã mười bảy, không sai biệt lắm có thể cưới vợ.”
“Điều kiện gia đình La gia bên kia cũng khó tìm vợ đi! Dù cho có cô nương nguyện ý rồi nhà hắn nào có tiền để cưới a?” Trương thị liền nói.
“Còn không phải muốn Nhị Lang giúp một tay, mấy năm qua tiền dành dụm cưới vợ toàn bộ phải lấy ra.” Liên Thủ Tín nói, “Người của La gia thôn đều nói La Tiểu Yến giỏi giang nhưng sức lực nữ nhân cũng có hạn.”
Rất nhiều người đều cho rằng La gia nói ra cái điều kiện kia, Nhị Lang cưới La Tiểu Yến là rất không có lời, là làm chuyện ngu ngốc. Đứng ở lập trường của Liên Thủ Tín cũng không tán thành chuyện này.
Thế nhưng, lần này Nhị Lang rất quyết tâm.
“Hai người Nhị đương gia có đáp ứng không đòi tiền nữa không?” Trương thị lại hỏi.
“Tất cả mọi người đều đã nói nên có chút nhả ra.” Liên Thủ Tín nói.
Trải qua mấy ngày đêm hai bên qua lại hoà giải, chuyện Nhị Lang và La Tiểu Yến cuối cùng cũng kết thúc. Cái niên đại này, làm người hoà giải là một loại hao tốn thể lực sống, phải đặc biệt chú ý, rồi còn phải ngày đêm chạy đi chạy lại không ngớt.
“... Chờ La Tiểu Ưng cưới được vợ, Nhị Lang và La Tiểu Yến rời La gia ra ở riêng. La gia cũng không cần phải cho hai đứa cái gì nhưng cũng không được để hai đứa mắc nợ.” Liên Thủ Tín trở về nói với cả gia đình kết quả cuối cùng.
Người ở giữa hòa giải cũng có Ngô Ngọc Xương, hắn là người của Liên gia bên này nên khi nói chuyện rất chú trọng lợi ích của Liên gia, cũng là lợi ích của Nhị Lang.
“Bây giờ Nhị Lang cũng đã ra ở riêng. Trước khi nó rời khỏi La gia, mỗi tháng sẽ cho cha mẹ một trăm cân hạt cao lương, mùa đông phải thêm năm trăm bó củi. Một năm còn phải cho thêm hai bộ xiêm y, có một bộ là vải bông. Chờ hai đứa rời khỏi La gia sẽ tiếp tục cứ như vậy mà cấp dưỡng, nếu Nhị đương gia có bệnh tai gì thì hai đứa cũng phải bỏ tiền. Còn chuyện sau này hai người Nhị đương gia già đi, hầu hạ phụng dưỡng, lo chuyện ma chay đều được miễn trừ.”
“Mặc kệ như thế nào, chờ hai người Nhị gia về già, mấy đứa Nhị Lang lại phải đưa tiền tang sự.”
“Gánh nặng thật không nhẹ a!” Trương thị nghe xong kết quả cuối cùng, nhịn không được khẽ thở dài.
Theo điều kiện sinh hoạt của nhà nông dân ở Tam Thập Lý Doanh Tử mà nói, Nhị Lang cấp dưỡng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị phần này đã tương đối khá. Nếu như không có tiêu xài phung phí, có phần này phụng dưỡng, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hầu như không cần lao động cũng có ăn. Cũng bởi như vậy nên cuối cùng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều gật đầu đồng ý.
La gia cũng tốt, nhà cũ Liên gia cũng được, chịu vất vả tổn hại xét đến cùng cũng chỉ có hai người Nhị Lang và La Tiểu Yến.
Chuyện hôn sự của Nhị Lang và La Tiểu Yến không có bất kỳ nghi thức nào, cũng không làm tiệc rượu, thậm chí không cần chọn ngày. Người hai bên bàn xong chuyện, La Tiểu Yến liền tới Tam Thập Lý Doanh Tử, mặc dù không có nghi thức lễ nghi gì nhưng chuyện dập đầu ra mắt trưởng bối cũng không thể bỏ qua.
Tam Thập Lý Doanh Tử cách La gia thôn đại khái mười lăm mười sáu dặm. La Tiểu Yến vừa vào cửa thôn Tam Thập Lý Doanh Tử đã bị vây xem.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ có đi xem không?” Liên Diệp Nhi chạy đến tìm Liên Mạn Nhi, muốn kéo nàng cùng chạy đi xem.
Nếu là nửa năm trước, Liên Mạn Nhi khẳng định sẽ lập tức mang giày cùng Liên Diệp Nhi chạy ra ngoài, cũng sẽ kéo theo Tiểu Thất. Nhưng bây giờ, có lẽ tuổi nàng đã lớn hơn một chút, Liên Mạn Nhi đối với náo nhiệt lần này đã không còn nhiệt tình như trước kia.
Đặc biệt lần này lại thiếu Tiểu Thất, đứa nhỏ thích tham gia náo nhiệt này, Liên Mạn Nhi căn bản đã không có gì hứng thú nữa.
“Không đi, hôm nay tỷ không có tinh thần xem náo nhiệt.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Diệp Nhi, một mình muội đi đi, thấy gì hay thì trở về nói với tỷ một chút là được rồi.”
“Vậy cũng được.” Liên Diệp Nhi đáp ứng một tiếng rồi chạy đi.
Rất nhanh, Liên Diệp Nhi đã chạy trở về.
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của Liên Diệp Nhi đỏ bừng, hai mắt lóe sáng, Liên Mạn Nhi đi rót một chén nước ô mai đưa cho nàng.
“Diệp Nhi, nói một chút, muội đã thấy gì thế?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi. Bản thân nàng lười đi xem náo nhiệt nhưng không có nghĩa là nàng không thể ngồi trong nhà nghe chuyện vui một chút.” La Tiểu Yến lớn lên hình dạng ra sao?”
“Lớn lên rất đen, không thể nói rõ là đẹp hay không, đầu rất cao. Muội thấy tay nàng chắc có thể làm việc. Đệ đệ nàng cũng đi theo tới.” Liên Diệp Nhi rất tự nhiên cầm nước ô mai uống, lau miệng rồi hướng Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ, ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu rồi lại rót một chén nước ô mai khác cho Liên Diệp Nhi.
Lần này Liên Diệp Nhi uống chậm hơn.
“Muội đi theo về nhà cũ, thấy tẩu ấy dập đầu cho ông bà nội. Ông nội bảo tẩu ấy và Nhị Lang ca hãy sống thật tốt rồi không nói gì nữa”. Liên Diệp Nhi tiếp tục nói.
” Bà nội có nói gì không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Bà cũng không nói gì! Hình như không để ý La Tiểu Yến lắm!” Liên Diệp Nhi liền nói.
Người đáng để Chu thị chú ý được mấy người, nếu bà để ý La Tiểu Yến mới đáng ngạc nhiên a.
“Cũng coi như thuận lợi dập đầu ra mắt ông bà nội, đến khi dập đầu cho cha mẹ Nha Nhi thì không nhận được sự hòa nhã của hai người”. Liên Diệp Nhi lại uống một ngụm nước ô mai rồi nói tiếp,” Cha Nha Nhi toàn nói những lời khó nghe, La Tiểu Ưng kia cũng bị nói đến sắp khóc.”