Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Pthu Beta: Sakura

Khi ấy Liên Mạn Nhi báo ra mấy con số này, người một nhà trước đều là sửng sốt. Bọn họ đối với mấy cái con số này, có chút không dám tin tưởng.

“Mạn Nhi, con không có tính toán sai? tính toán lại đi, không thể nhiều như vậy đi.” Liên Thủ Tín có chút kích động nói.

“Cha, con đã tính toán hai lần rồi, không sai đâu. Con còn đem tiền vốn bánh bao cùng súp bánh bao còn dư lại đều đã trừ đi, là chín mươi sáu văn tiền, không sai. Liên Mạn Nhi xác nhận nói.

Người một nhà liền mặt mày rạng rỡ lên. Cái lợi nhuận này, có chút vượt quá ngoài dự liệu của bọn hắn. Liên Mạn Nhi cũng có chút kinh hỉ nho nhỏ, lúc đầu nàng cho rằng, ngày đầu tiên khai trương, có bốn mươi năm mươi văn tiền lãi chính là cao rồi. Xem ra, nàng đối với cái nghề điểm tâm sáng này vẫn còn không đủ hiểu biết.

“Đây là ngày đầu tiên, sau này nhiều người tới trên núi làm việc, vậy cửa hàng điểm tâm sáng của chúng ta, nhất định có thể kiếm được bao nhiêu tiền a…..” Liên Thủ Tín xoa xoa tay nói. Một ngày hết sạch kiếm được chín mươi sáu văn tiền, ở hắn nhìn ra, là thu nhập vô cùng cao.

Trương thị, Ngũ Lang, Liên Chi Nhi cùng Tiểu Thất đều sôi nổi nghị luận, ba nam nhân đó mua hai mươi cái súp bánh bao, dường như là giám sát công trình trên núi. Bọn họ ở trong cửa hàng lúc ăn cơm, nói tới công trình trên núi. Thì ra là trên núi không chỉ là chỉ xây dựng một tòa miếu, còn có những công trình khác, bao gồm nhà cửa, lâm viên vân vân.

Sau khi toàn bộ công trình xây dựng xong, đem ban cho Trầm gia, thuộc về tài sản riêng của Trầm gia. Chỉ có tòa miếu này đối với bên ngoài mở cửa, tiếp đãi khách hành hương.

Liên Mạn Nhi còn đang cẩn thận kiểm tra đối chiếu các khoản.

“Thất thu hai văn tiền của một bát canh xương và một bát cháo.” Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, cắt ngang bầu không khí vui vẻ của người một nhà. Nàng vẫn nắm chắc số lượng bát canh xương cùng bát cháo bưng ra, mà tiền của hai loại thức ăn này cũng tách ra . Là bởi vì tính toán lợi nhuận các loại thức ăn cho dễ dàng. Bây giờ nàng kiểm tra ra, tiền thu vào cùng số bát bưng ra tính ra không khớp, có hai người không đưa tiền.

Quả nhiên, chuyện ăn quỵt ở đâu cũng có.

Phụ trách chạy bàn chính là Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, ba người không hổ thẹn là cha con, làm động tác giống nhau như đúc: nhíu mày, lần ra manh mối.

“…Nhất định là lúc bận rộn nhất kia, dường như có một tiểu tử, không thấy hắn trả tiền. Con thấy hắn trông rất trung thực, còn tưởng rằng hắn đem tiền cho cha rồi, con không phát hiện.” Ngũ Lang nhớ tới tình hình khi đó, có chút ủ rũ.

Về phần người ăn quỵt , ba người bọn họ cũng không có ấn tượng.

Nếp sống xã hội làm cho, những người này đại đa số đều là thành thật phúc hậu đấy. Nhưng mà bất kể lúc nào, thì cũng tránh không được có người thích chiếm món lợi nhỏ, kẻ dối trá. Liên Thủ Tín bọn họ không có kinh nghiệm chạy bàn, xảy ra chuyện như vậy coi như là trong dự đoán.

Bọn họ còn cần rèn luyện. Chỉ thiếu hai văn tiền lợi nhuận, cái thành tích này coi như là không tệ.

“Sau này người khẳng định càng nhiều….Cha, có lẽ mọi người phân chia công việc, xác định tốt mấy cái bàn kia do ai trông, tiền do ai thu, như vậy sẽ không dễ dàng rối loạn.” Liên Mạn Nhi đề nghị.

Như vậy là có thể tránh khỏi chồng chất cùng bỏ sót, giảm bớt hiện tượng ăn quỵt.

Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều gật đầu.

Liên Mạn Nhi đem tiền đếm xong rồi bỏ vào trong hộp tiền, sau đó đem sổ ghi chép các khoản xuất nhập để qua một bên, lại lấy ra một quyển được đóng bằng sợi bông.

“Hôm nay hai văn tiền này, phải khấu trừ vào tiền công của mọi người.” Liên Mạn Nhi nói.

“Khấu trừ tiền?”

“Tiền công?”

Mắt cả nhà đều mở to. Có chút không hiểu Liên Mạn Nhi nói là cái gì.

Liên Mạn Nhi trong lòng cười trộm.

“Cha, mẹ, con nghĩ là như thế này.” Liên Mạn Nhi liền đem ý nghĩ của mình nói ra.

Ý tưởng của nàng, nói ra cũng rất là đơn giản, bọn họ đều là vì cái cửa hàng điểm tâm sáng này mà bỏ ra sức lao động chân tay, mặc dù cũng là người trong nhà, tiền công, cũng chính là tiền lương, có lẽ nên tính toán. Đây là phần thưởng, khích lệ tính tích cực lao động của mọi người.

“Làm nhiều được nhiều. Làm ít được ít. Mỗi người mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền, đều ghi chép ở trên sổ sách này. Qua một thời gian sẽ chia cho mọi người.” Liên Mạn Nhi liền cầm sổ sách cho mọi người nhìn, trên mỗi một tờ giấy, theo thứ tự là tên của mỗi người cả nhà bọn họ, làm việc cầm tiền công, sau này nếu như ai tự mình muốn mua đồ, liền tiêu tiền của chính hắn.

Cả nhà đều không nói lời nào, đối với cái hình thức này. Bọn họ quá xa lạ.

“Số tiền này cũng có thể không lĩnh, vẫn tồn tại trên sổ sách.” Liên Mạn Nhi thấy mọi người là cái phản ứng này. Lại tiếp tục giải thích nói, “Mẹ! sau này mẹ có thể không phải cho chúng ta tiền tiêu vặt rồi.”

Liên Thủ Tín cùng Trương thị nhìn nhau một cái, trong lòng bọn họ mà nói, đối với cái đề nghị này của Liên Mạn Nhi, là không chấp nhận được. Người một nhà, còn nhận tiền công cái gì. Thế nhưng nghe được Liên Mạn Nhi nói xong lời cuối cùng, vợ chồng hai người trong lòng đều hoài nghi. Đây là Liên Mạn Nhi mấy đứa trẻ muốn để dành tiền tiêu vặt.

Trong nhà đã có tiền rồi, Trương thị đau lòng con cái, muốn tiêu pha, mấy đứa trẻ muốn mua cái gì, nàng sẽ rất vui vẻ mà bỏ tiền.

“Vậy được, mẹ và cha con không cần, liền phát tiền công cho bốn đứa đi.” Trương thị cùng Liên Thủ Tín thương lượng một chút, liền gật đầu. Bọn nhỏ lớn rồi, trong tay là nên có mấy đồng tiền. Hơn nữa bọn nhỏ đều hiểu chuyện, cũng không sợ bọn họ sẽ tiêu tiền bậy bạ.

“Muốn phát tiền công, đương nhiên phát cho tất cả mọi người.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Vậy chúng ta tính toán tiền công của mỗi người như thế nào?”

Vấn đề này cũng không khó, đầu tiên Trương thị cùng Liên Thủ Tín là hai người lao động chủ yếu, sau đó là Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang, lại tiếp đó là Liên Mạn Nhi, cuối cùng là tiểu Thất.

Cuối cùng mọi người đều đồng ý, tiền công của Trương thị cùng Liên Thủ Tín là mỗi người mỗi ngày năm văn tiền, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi là bốn văn tiền, tiểu Thất nhỏ nhất, công việc có khả năng ít nhất, sau khi trưng cầu bởi chính ý kiến của hắn , quyết định mỗi ngày cho hắn ba văn tiền.

“Vậy, vậy chờ ta lại lớn lên chút nữa, phải cho ta thêm tiền công.” Tiểu Thất nhấp nháy một đôi mắt to, nhìn cha mẹ mình cùng ca ca, tỷ tỷ.

Mọi người liền cùng cười.

“Được.” Liên Mạn Nhi nín cười, “Ngươi mỗi ngày ăn nhiều cơm, làm việc nhiều, rất nhanh liền có thể cao lớn đấy.”

Tiểu Thất gật đầu liên tục.

Liên Mạn Nhi hăm hở viết, ở trên sổ sách ghi lại nét bút đầu tiên.

Ngày hôm nay hai văn tiền này, khấu trừ kiểu gì ?

Tiểu Thất liền có chút khẩn trương, hắn chỉ có ba văn tiền, nếu như khấu trừ rồi, thì càng ít đi.

“Liền khấu trừ của ta đi.” Liên Thủ Tín nói.

“Đừng chỉ khấu trừ của cha, trừ của ta đi.” Ngũ Lang nói.

“…” Tiểu Thất vẻ mặt đưa đám, “Trừ, trừ của ta đi.”

“Cha, ca, vậy thì trừ của mỗi người một đồng tiền.” Liên Mạn Nhi ở trên sổ sách đã viết vài nét bút. Trước mắt nàng có thể viết chữ không nhiều lắm, bởi vì sớm đã định phải ghi chép sổ sách, cho nên học nhằm vào mấy chữ số. “Tiểu Thất, hôm nay coi như thôi, ngày mai cần phải chú ý. Lại thiếu tiền, ngay cả đệ cũng bị khấu trừ.”

“Vâng, vâng.” Tiểu Thất tránh được một kiếp, vui mừng gật đầu, tỏ vẻ hắn nhớ kỹ.

“Vậy, bây giờ phát tiền công.” Liên Mạn Nhi trước đếm ba miếng đồng tiền, đưa cho tiểu Thất.

Tiểu Thất nhận lấy tiền, trong lòng bàn tay cầm một hồi, lại đưa trả lại cho Liên Mạn Nhi.

“Nhị tỷ, tiền của đệ, tỷ bảo quản cho đệ, có thể không?” Tiểu Thất cùng Liên Mạn Nhi thương lượng.

“Có thể.” Liên Mạn Nhi đáp ứng nói, “Đệ để dành bao nhiêu, tỷ đều ghi lại cho đệ, nếu như đệ cần tiền, liền tới chỗ tỷ nhận.”

“Vâng, vâng.” Tiểu Thất liên tục gật đầu, tiền để gửi ở Liên Mạn Nhi này, hắn yên tâm.

Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang cũng không có nhận tiền, bọn hắn cũng để cho Liên Mạn Nhi giúp bọn hắn để dành, Liên Mạn Nhi đã đáp ứng. Liên Thủ Tín cùng Trương thị liền nói bọn họ có lẽ không cần tiền công.

“Cha, mẹ, tiền công này vẫn cứ tính cho hai người, cũng để gửi ở chỗ ta.” Liên Mạn Nhi nói, “Về sau nếu ai không có tới làm việc, làm hỏng đồ gì gì đó, liền trừ vào tiền công.”

Liên Mạn Nhi đem tiền công của mấy người bọn hắn một mình thả vào, lại đem sổ sách cùng hộp tiền đều thu dọn xong.

“Vậy bây giờ chúng ta mỗi người đều có tiền công rồi, tiền còn dư lại của mỗi ngày kiếm được, trừ tiêu dùng của mỗi ngày, chính là tiền chung của chúng ta. Số tiền này chúng ta đều để dành, sau này có thể mua đất.” Liên Mạn Nhi liền nói. Mọi người dĩ nhiên đều không có dị nghị.

“Vậy sau này, chúng ta mỗi người đều có tiền công của mình, chỉ có thể tiêu tiền của chính mình.” Liên Mạn Nhi lại nói, “Tiền của chung không có chuyện lớn, không thể động đến. Ngay cả động đến, cũng phải cả nhà chúng ta đồng ý, mới có thể động.”

Liên Mạn Nhi chuẩn bị ba quyển sổ kế toán, một quyển là các khoản thu chi của cửa hàng điểm tâm sáng, một quyển là các khoản bọn họ chi tiêu hàng ngày, ngoài ra một quyển chính là khoản thu nhập của mỗi người. Nàng nhớ các khoản đó, nói những lời này, cũng là đã được suy nghĩ cặn kẽ đấy. Chuyện sau này cũng chứng tỏ, nàng làm như vậy, thật sự là quyết định vô cùng sáng suốt.

“Cha, mẹ, tỷ, ca, Tiểu Thất, mọi người có đồng ý không?” Liên Mạn Nhi lần lượt hỏi ý kiến của mọi người.Mỗi người đều gật đầu.

Mạn nhi của chúng ta quả nhiên là người thông minh Trương thị rất vui mừng.

Liên Mạn Nhi lại hỏi Trương thị cùng Liên Thủ Tín một lần nữa .

“Cha, mẹ, hai người không phản đối chứ?”

“Không phản đối, chúng ta tán thành.” Liên Thủ Tín nói.

“Vậy mọi người đều nghe thấy được, cứ quyết định như vậy đi, sau này là ai cũng không thể phá lệ.” Liên Mạn Nhi liền đóng đúng một câu.

“Đây chính là quy củ của chúng ta, ai cũng không thể phá hỏng quy củ.” Liên Thủ Tín nói, rất có khí thể của người chủ một gia đình.

“Đúng, gia quy.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

… …

Buổi cơm trưa, cả nhà Liên Mạn Nhi cũng không có trở về nhà cũ, liền ở trong cửa hàng điểm tâm sáng ăn.Đã có sẵn tam hòa diện man đầu (bánh bao), súp bánh bao, còn có canh, Trương thị lại xào một đĩa khoai tây sợi, mọi người ngồi vây quanh ở cái bàn bên cạnh, ăn no nê một bữa.

Ăn xong cơm trưa, bọn họ liền đem cửa sổ của cửa hàng đều đóng kỹ, đã khóa lại, lúc này mới trở về nhà cũ.

Liên lão gia tử đang đứng ở giữa sân, trong tay cầm tẩu thuốc, một ngụm tiếp một ngụm mà rút ra, dường như có chuyện phiền lòng gì, thấy bọn họ trở về rồi, liền hỏi buôn bán như thế nào.

“Hôm nay mới là ngày thứ nhất, có thể bán tiếp” Liên Thủ Tín nói, hắn cho rằng Liên lão gia tử là lo lắng việc buôn bán của bọn họ. “Phụ thân hãy yên tâm. Có công trình trên núi, cửa hàng này chính là vất vả chút, không thiếu tiền được. Sau này trên núi có nhiều người, liền càng tốt hơn rồi.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Liên lão gia tử dường như có chút không yên lòng, “Các con đều trở về hết rồi, trong cửa hàng không có người ở lại?”

“Cửa sổ đã đóng kỹ rồi, con còn bảo Tiểu Bình giúp đỡ để ý chút ít. Không có chuyện gì, một lát nữa, chúng con còn phải đi.” Trương thị liền nói.

“Ông nội, bên ngoài lạnh lẽo, ông nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Ừ, ta chính là ra ngoài đi một chút, bây giờ liền trở về. Lão Tứ a, các con mở cửa hàng không dễ dàng, nếu như cần giúp đỡ, cứ việc nói.” Liên lão gia tử quay người, rồi dừng lại đối với Liên Thủ Tín nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK